Trung niên phụ nhân ra sát chiêu quả nhiên sắc bén, xuất thủ thì thiên địa biến sắc theo. Không gian bên cạnh Sở Nam lập tức bị đong lai, chỗ đó trật tự liên hệ cực cao dung vào năng lượng cuồn cuộn đánh hướng Sở Nam.
Sở Nam không né tránh, đỡ một kích kia, người không run rẩy, mặt không biến đổi. Sở Nam thấy vậy định nhào tới, muốn sóng vai đứng với Sở Nam, ngăn cản trung niên phụ nhân.
Sở Nam truyền âm nói:
– Mộng nhi, giao cho ta, để ta làm.
Mộng nhi tuyệt đối tin tưởng Sở Nam, lập tức ngừng hành động, mắt đầy nhu tình nhìn hắn. Lúc trước Mộng nhi vì không liên lụy Sở Nam mà rời khỏi hắn, nhiều năm qua tình cảm trong lòng đậm đến khắc trong linh hồn.
Trung niên phụ nhân hoàn toàn biến sắc mặt, thực lực của nàng không thấp, cách trụ chi cảnh chỉ có một bước, không phải loại ở ngoài cửa trụ chi cảnh một bước xa mà là đã mở cửa, chỉ cần bước vào trong. Chính vì vậy nên trung niên phụ nhân cực kỳ tin tưởng vào công kích của mình, cho dù không thể đánh Sở Nam trọng thương cũng khiến hắn khó khăn.
Ai ngờ cuối cùng chính trung niên phụ nhân mới là người chật vật.
Sở Nam không sợ hãi làm trung niên phụ nhân kinh ngạc xen lẫn tức giận. Lại nhìn Sở Nam và Mộng nhi truyền âm, lòng trung niên phụ nhân càng tức giận hơn.
Trung niên phụ nhân nói:
– Đây là ngươi tự tìm!
Trung niên phụ nhân dứt lời khí tức bắt đầu rút lui, chỉ là trong phút chốc đã thối lui đến võ thánh chi cảnh. Trung niên phụ nhân ngẩng đầu thấy Sở Nam không có vẻ gì, lòng dứt khoát, khí thế lại giảm mạnh đến võ sĩ chi cảnh, chỉ chớp mắt, khí tức không còn, giống như một người bình thường.
Lòng trung niên phụ nhân khác với vẻ ngoài bình tĩnh, dậy sóng cồn.
Cùng lúc đó, có hoa sen nở sau lưng trung niên phụ nhân.
Trung niên phụ nhân nhìn chằm chằm Sở Nam, nói:
– Nếu bây giờ ngươi rời đi thì ta có thể tha cho ngươi một mạng, nếu ngươi thề là vĩnh viễn không gặp muội muội của ta, ta sẽ cho ngươi nhiều ích lợi.
Sở Nam nói:
– Ta nhường ngươi một chiêu là trả lại ơn ngươi chăm sóc Mộng nhi. Còn về ngươi tha ta một mạng? Ta cần ngươi tha sao?
Sở Nam không che giấu nữa, khí thế trụ chi cảnh tuôn ra. Trung niên phụ nhân biến sắc mặt, uy nhiếp mạnh mẽ làm nàng hít thở khó khăn.
Sở Nam tiếp tục bảo:
– Nàng tên Mộng nhi, là đàn bà của ta, là người yêu của ta, là thê tử của ta, không phải muội muội của ngươi! Ngươi không có tư cách ngăn chúng ta không gặp mặt. Ngoài ra ích lợi, ngươi có thể cho ích lợi gì? Tinh thần nguyên thạch? Ngũ hành nguyên thạch? Lôi nguyên tinh?
Mỗi nói một thứ thì Sở Nam ném ra một đống, những thứ bao gồm các loại vật chất căn nguyên tài liệu khiến người trung niên phụ nhân run rẩy.
Sở Nam còn hỏi:
– Hay haược là vũ chi cảnh bí mật? Là cách độ qua võ giả đại kiếp nạn, là bí mật vĩnh viễn trường sinh bất tử?
Trung niên phụ nhân không thể trả lời.
Sở Nam ngừng chất vất, nhìn Mộng nhi, kiên định nói:
– Dù cho ta toàn khung trời cũng không thể ngăn cản ta cùng Mộng nhi!
Mộng nhi cười lên, trong tiếng cười, mắt ướt lệ.
Mặt trung niên phụ nhân âm trầm, cực kỳ tức giận, lạnh lùng nói:
– Cho dù ngươi là trụ chi cảnh cường giả lại có thể như thế nào? Ngươi nghĩ rằng thực lực của ta chỉ dùng tu vi tính toán sao?
Nghe vậy Sở Nam cười cười. Hoa sen sau lưng trung niên phụ nhân nở rộ, nàng lại tấn công Sở Nam. Trừ hoa sen quái dị công kích ra, trung niên phụ nhân còn mang theo thời gian công kích.
Đợi trung niên phụ nhân tuôn ra công kích đến đỉnh cao thì Sở Nam nên thi triển Hỗn Loạn Càn Khôn dùng để độ qua diệt chi kiếp thứ ba phá hết công kích của trung niên phụ nhân, nhưng hắn lại dùng thời đại cường giả, còn đem hình ảnh luyện hóa không gian đó tất cả đều dung đi vào thời đại cường giả.
Khoảnh khắc thời đại cường giả khuếch tán thì công kích của trung niên phụ nhân lặng lẽ biến mất. Hoa sen nở rộ cũng héo tàn, thời gian công kích càng là không có tăm hơi,
Đối mặt công kích như vậy trung niên phụ nhân chỉ tưởng tượng hai chữ là cường thế.
Đúng vậy, Sở Nam muốn dùng thái độ mạnh mẽ này nói cho trung niên phụ nhân biết không ai có thể phá hư hắn và Mộng nhi. Thời đại cường giả đi tới trước mặt trung niên phụ nhân thì ngừng khuếch tán.
Trung niên phụ nhân vẫn kinh hồn chưa định.
Sở Nam nói:
– Thật ra ta không cần cùng ngươi như vậy. Mộng nhi còn có cha, gia gia, bọn họ đều đồng ý chuyện giữa ta và Mộng nhi, ngươi ở đây xen vào làm gì? Hiện tại ngươi còn có lời nào để nói?
– Không cho phép, ta tuyệt đối không cho phép!
Sở Nam nhíu mày, lắc người đi tới bên cạnh Mộng nhi, nắm tay nàng, định mang nàng đi.
Trung niên phụ nhân cuồng kêu:
– Cho dù thực lực của ngươi có mạnh hơn thì có thể như thế nào? Ngươi vẫn là không xứng với nàng. Muội muội của ta huyết thống cao quý biết bao, huyết thống của ngươi đê tiện gấp ngàn vạn lần!
– Huyết thống? ý ngươi nói là máu?
Sở Nam hỏi, nặng ra một giọt máu, nói:
– Lấy máu của ngươi ra thử.
Trung niên phụ nhân nói với Sở Nam:
– Tự chuốc nhục!
Trung niên phụ nhân đánh ra một giọt máu, nàng nghĩ chắc máu của Sở Nam khẳng định đầu tiên là run rẩy, rồi tan vỡ, tan biến.
Nhưng trung niên phụ nhân thây máu mình ngừng lại, không dám tới gần máu của nàng. Trung niên phụ nhân nhìn thấy máu mình kính sợ, thần phục.
Trung niên phụ nhân chấn kinh không thể tả.
Sở Nam lại lấy ra năng lượng bao bọc máu, hình thành một hạt châu, nói với trung niên phụ nhân:
– Dù thế nào thì ngươi vẫn có ơn với ta, nếu gặp đại nguy có thể bóp nát hạt châu này.
Sở Nam nói xong mang theo Mộng nhi đi xa, trung niên phụ nhân vẫn đang ngây như phỗng.
Trung niên phụ nhân ngơ ngác lẩm bẩm:
– Không có khả năng, tuyệt không có khả năng phát sinh chuyện như vậy? Huyết thống của hắn làm sao có thể cao quý hơn ta? Không, không chỉ là cao quý, mà là…
Trung niên phụ nhân không tìm thấy từ thích hợp để hình dung.
Mộng nhi hỏi Sở Nam:
– Ngốc tử, máu của ngươi lợi như vậy? Sớm biết thế thì lúc trước chúng ta phun máu cho đám người xấu chết!
Sở Nam cười nói:
– Mộng nhi ngốc, làm gì có chuyện tốt như vậy? Lại nói trước kai máu của ta không lợi hại như vậy, đây đều là từng bước một tôi luyện, tịnh hóa ra.
– Tôi luyện, tịnh hóa?
– Ừm.
Máu của Sở Nam không chỉ vì Sở gia đệ tam tổ sư còn có các loại kiếp, bao gồm diệt chi kiếp. Diệt chi kiếp là lá bài lớn nhất của Sở Nam. Sở Nam giải thích cho Mộng nhi nghe, nói từ máu của huyền hỏa huyết mãng đến khi hắn mới vừa độ qua diệt chi kiếp. Mộng nhi nghe xong gật đầu đã hiểu.
Mộng nhi buồn rầu nói:
– Vốn tưởng rằng lần này ta biến lợi hại, có thể giúp được ngươi, không ngờ vẫn không thể đuổi theo dấu chân ngươi.
– Bước chân của chúng ta vốn cùng nhau, cần gì nói đuổi theo?
Sở Nam ôm chặt Mộng nhi.
Mộng nhi vẻ mặt ngọt ngào nói:
– Ngốc tử, ngửi được mùi của ngươi thật tốt.
– Ta cũng vậy.
Ánh mắt hai người giao nhau, có kịch liệt hỏa hoa va chạm ra.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!