Sở Nam đi vào chỗ ở của ngọc thỏ tộc. Đám Tiểu Tinh đã muốn ngưng tụ hơn phân nửa pho tượng nát. Đám Tiểu Tinh không nhận ra Sở Nam, không có chút trực giác nào, dù sao hắn gạt được cả Thiên Tử chứ nói gì đến họ.
Tiểu Tinh trắng mắng ‘Quái Nhân’:
– Muốn cho chúng ta khuất phục căn bản là không có khả năng, chúng ta tình nguyện chết cũng sẽ không bị ngươi lợi dụng!
Tiểu Tinh dứt lời, Như Nhan phun ngụm máu, máu nổ thành huyết vụ bên trong ẩn chứa kịch độc. Sơn Lý Nhân cũng liều mạng đánh tới. Người ngọc thỏ tộc khác tức giận, có biểu hiện đồng quy vu tận với ‘Quái Nhân’.
Sở Nam không có lộ ra chân thân, một tiếng hừ lạnh:
– Ta không cho các ngươi chết thì làm sao chết được?
Đám Tiểu Tinh không hiểu ẩn ý của Sở Nam, hắn không giải thích, trực tiếp vận dụng mệnh lực, bây giờ còn không phải lúc bại lộ.
Bên này Sở Nam thu phục ngọc thỏ tộc, bên kia Thiên Tử sắp đến chỗ che mẹ của Sở Nam thì chợt khựng bước, lẩm bẩm:
– Xem ra ta thật sự là bị Sở Nam khiến cho tư duy hỗn loạn, tại sao ta cứ đi thẳng như vậy? Thế thì không thú vị.
Thiên Tử ngẫm nghĩ, xoay người đi, ra hàng loạt mệnh lệnh. Thiên Tử lắc mình đi tới trước mặt Sở Nam.
Thiên Tử hỏi
– Nhìn dáng vẻ của ngươi, thỏ ngọc tộc đã đắc thủ?
– May mắn không phụ mệnh của Thiên Tử.
– Tốt, tốt lắm!
Thiên Tử khen ngợi, lại nói:
– Mang người ngọc thỏ tộc đi theo ta.
Sở Nam lên tiếng:
– Tuân lệnh!
Sở Nam thấy Thiên Tử tay không xuất hiện ở trước mặt mình thì đã đáon ra. Thiên Tử đi không phải chỗ cha mẹ của Sở Nam mà là nơi đám Vạn Trận lão tổ cư ngụ.
Chưa đến gần đã nghe có tiếng cười đùa, Thiên Tử cũng không quay đầu lại hỏi Sở Nam:
– Ngươi có biết nên làm như thế nào sao?
Sở Nam đương nhiên biết, tự nhiên chính là diễn một tuồng kịch, để Thiên Tử nhập vai ‘Sở Nam’.
Nhưng Sở Nam lắc đầu, cung kính nói với Thiên Tử:
– Xin Thiên Tử báo cho biết!
Thiên Tử nói:
– Ngươi quả nhiên là một người thông minh, hiện tại ngươi ngăn ở phía trước, ngăn cản ta đi vào cứu bọn họ!
Thiên Tử lại dặn dò trình tự, các chi tiết tỉ mỉ, khiến Sở Nam diễn thật chút, cứ xem gã là ‘Sở Nam’. Lúc nên làm gã bị thương thì cứ ra tay, không cần có cái gì cố kỵ.
– Tuân lệnh!
Sở Nam lập tức ra tay với Thiên Tử, đám Tiểu Tinh bị mệnh lực thay đổi nhìn thấy Thiên Tử hóa thân thành Sở Nam thì mắt bắn ra ánh sáng vui mừng. Thiên Tử nói một phen, đám ngọc thỏ tộc đi theo gã tiến tới. Kịch liệt chiến đấu, vẩy ra máu tươi, một quyền tiếp một quyền đập nát bình chướng, đều biểu hiện ra đây là chuyện thật. ikienthuc.org
Bên ngoài chấn động, bên trong đám người Vạn Trận lão tổ đã phát hiện ra, trong lòng phản ứng đầu tiên đó là Sở Nam tới cứu họ. Đám Vạn Trận lão tổ ở bên trong phối hợp, Vạn Trận lão tổ còn may mắn mình không lựa chọn sai.
Vạn Trận lão tổ lầm bầm:
– Thiên Tử cái gì chắc chắn không phải là đối thủ của Sở công tử. Theo ta được biết về Sở công tử thì mặc kệ Thiên Tử mạnh đến cỡ nào, cười đến cuối cùng là Sở công tử!
Chỉ chốc lát sau, Thiên Tử mang theo thỏ ngọc tộc nhân công phá bình chướng. Sở Nam chưa bị đánh bại, vì vậy đám người Vạn Trận lão tổ trông thấy Sở Nam và Thiên Tử chém giết. Vốn trong lòng Vạn Trận lão tổ cho rằng đó là Sở Nam, lại thấy thỏ ngọc tộc nhân còn đi theo sau lưng Sở Nam chém giết, càng tin tưởng. Đúng lúc này, Sở Nam cho Thiên Tử một kích, Thiên Tử hộc máu, lại triển khai phản kích.
Sở Nam lập tức bị thương nặng, nói:
– Tiểu tử, ngươi muốn cứu bọn họ, không dễ dàng như vậy. Lão tử lão nương của ngươi còn ở trong tay chúng ta, nếu ngươi không thần phục thì chờ nhặt xác đi!
Thiên Tử thâm tình rống to:
– Nếu các ngươi dám đụng một cọng tóc của phụ mẫu ta thì ta thề xé nát các ngươi ra!
Thiên Tử thầm khen ‘Quái Nhân’ hành động cũng không kém, mà lúc này Sở Nam hét một tiếng bạo rồi xoay người chạy như điên. Tiểu thiên địa đám Vạn Trận lão tổ đứng ầm ầm nổ tung. Thiên Tử vội bảo vệ đám Vạn Trận lão tổ, sau đó đuổi theo.
Trạm tiếp theo là chỗ đám người Trịnh Vĩ Tán ở.
Sau màn kịch, đám Trịnh Vĩ Tán tham gia đội ngũ Thiên Tử. Ngay sau đó đến chố Điệp Y. Điệp Y tiên tử không ở chung với người khác, nàng một mình ở. Đối với Thiên Tử thì đây là màn diễn rất quan trọng, nếu mê hoặc luôn Điệp Y thì chắc chắn vở kịch này thắng rồi. Điệp Y còn tin thì cha mẹ của Sở Nam sao có thể không tin?
Trước khi hành động Thiên Tử đã nói cho Sở Nam là khi tất yếu không tiếc mệnh lực phản phệ, phải trình diễn thật hoàn mỹ. Sở Nam tiến vào không gian kia, bắt con tin Điệp Y. Sở Nam cố nén tất cả, bao gồm hai người vô hình lòng co linh tê cũng bị cắt đứt, để ngừa lộ ra cái gì dấu vết. Đối với Thiên Tử thì màn diễn này rất quan trọng, nó cũng quan trọng với Sở Nam.
Nhưng Sở Nam nhìn thân hình Điệp Y giật giật thì cảm thấy nàng phát hiện cái gì. Sở Nam lập tức dùng mệnh lực sửa. Thiên Tử chú ý tới phản ứng của Điệp Y, vội nói lời thâm tình đầy tâm huyết, mặt ngoài xem ra, thật đúng chính là Sở Nam.
Lại một hồi chém giết, đấu trí so dũng khí, Sở Nam cứu đi Điệp Y. Điệp Y cười với Thiên Tử, làm gã ch oằng kế hoạch của mình thành công. Thiên Tử không có đắc ý vênh váo, nói là đi cứu cha mẹ trước.
Tiếp theo là tiết mục quan trọng nhất. Sở Nam đóng vai Quái Nhân ra vẻ hấp hối không chạy trốn tiếp mà nhìn phía xa có người kèm cặp cha mẹ của Sở Nam đi tới. Người cầm đầu có diện mạo như thế, thân phận chính là Thiên Tử.
Sở Nam cố nén xúc động lập tức sẽ lao ra đi cứu cha mẹ, bây giờ còn không phải tốt nhất thời cơ.
Sở Nam tới gần Thiên Tử giả, nói:
– Thiên Tử, thuộc hạ hành sự bất lực, xin Thiên Tử trách phạt!
Thiên Tử cười nói:
– Không sao, Sở Nam cứu những người đó ra chỉ có thể là gánh nặng, ta chỉ cần bắt được được hai người kia là đủ rồi.
Thiên Tử xoay người hỏi Sở Thiên Phong:
– Ngươi nói xem ta nói đúng không?
Sở Thiên Phong hét hướng ‘Sở Nam’:
– Nhi tử, đi mau!
Lâm Tuyết Nhiên nước mắt như mưa to giàn giụa.
Thiên Tử đau đớn hét:
– Cha, nương, ta lập tức tới cứu các ngươi, các ngươi chờ ta.
– Muốn cứu cũng được, trước đánh gãy hai tay, tự móc mắt, tự bạo thế giới trong người là ta sẽ thả nương của ngươi trước. Nếu ngươi chính tay chém giết thỏ ngọc tộc nhân, chém giết Vạn Trận lão tổ, giết người đàn bà của ngươi thì ta sẽ tha cho cha ngươi. Nếu ngươi thần phục ta, thề trung thành với ta thì ta sẽ tha cho gia đình ba người các ngươi.
Giả Thiên Tử cười nói ra những lời này, đã muốn đi vào bên cạnh Sở Nam. Sở Nam rùng mình, hắn tin tưởng nếu chính mình không phải thi triển mưu kế, mà là trực tiếp đánh tới, như vậy hôm nay lời nói với Thiên Tử sẽ xảy ra trên người của hắn, còn hơn thế nữa.
“Thật độc ác.” Sở Nam thầm nhủ.
Sở Nam không toát ra cảm xúc khác thường nào.
Thiên Tử rống to:
– Thả phụ mẫu của ta ra, nếu không thì ta sẽ cho ngươi không đi ra Thiên Võ đại lục được!
– Còn chưa động thủ sao? Ngươi không động thủ thì ta sẽ làm!
Thiên Tử giả muốn giơ tay lên ra lệnh với người bắt hai vợ chồng Sở Thiên Phong. Thiên Tử lộ vẻ bối rối.
Tiểu Tinh giẫm chân, lạnh lùng nói:
– Có phải nếu chúng ta chết thì ngươi sẽ tha cho lão gia và phu nhân?
Khi Tiểu Tinh nói mấy lời đó thì toát ra vẻ muốn giết. Thiên Tử giả vui vẻ cười.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!