Vũ Nghịch Càn Khôn

Chương 2243: Của Ta Nghịch, Là Vì Thủ Hộ



Thủy Long nói như vậy làm Sở Nam nghĩ ngay tới cái kia kinh tài diễm tuyệt Sở gia đệ tam tổ sư, bật thốt lên nói:

– Sở Bình?

Thủy Long nói:

– Chắc là hắn, quả thật là tuyệt thế thiên tài, bất quá mệnh hơi kém.

Nghe chữ mệnh thì Sở Nam lại hỏi

– Thủy Long tiền bối, tại sao nói mệnh lực của ta không ở dưới khung trời này?

– Ta biết đáp án của vấn đề nhưng không muốn nói cho ngươi. Có một số việc chậm chút mới tốt, chuyện chưa trải qua ngươi đã biết trước cũng không thú vị.

Thủy Long đã nói vậy thì Sở Nam không tiếp tục dây dưa.

Sở Nam nói:

– Chuyện gì đều có nhân quả, Triệu Hữu nói ta là một cái nhân quả đại lốc xoáy, ai tới gần ta đều đã bị cuốn tiến vào. Sư bá cũng nói được đến càng nhiều, trả giá càng nhiều, ta một đường tu luyện đến nay, được vô số kỳ ngộ, ta đây cuối cùng cần trả giá là cái gì?

– Ngươi có biết đáp án vấn đề trước thì sẽ biết mình phải trả giá gì.

Nói xong Thủy Long lại nói:

– Kỳ ngộ chính là một cái cơ hội, trọng yếu nhất là bản thân ngươi. Ngươi nắm bắt được, chống quá đi mới gọi là kỳ ngộ, nếu không chống đỡ được thì là kiếp nạn. Nếu không thì tại sao vô số năm qua chỉ có ngươi có thể đứng ở chỗ này, nghe ta nói những lời này? Bọn họ, đều bị đào thải.

– Bọn họ?

Thủy Long tự nói:

– Hậu thiên thời đại tuy rằng tạm thời ngăn vũ trụ hủy diệt, nhưng này gần là trị phần ngọn không trị được gốc, không có hoàn toàn giải quyết. Chỉ dựa vào ta và Tinh Diệu thì không làm được. Cho nên, có hỗn độn lệnh bài, hỗn độn lệnh bài khiến người có được lại tề tụ một chỗ, tụ tập lực lượng tất cả giải quyết. Đợi khi Tinh Diệu trọng thương hôn mê bất tỉnh,t a rất suy yếu, ta lại tốn bhao tinh lực trồng một ít tương đương với mầm móng.

– Ta là một viên trong đó?

– Hiện tại ngươi nắm giữ thời gian đã có thể tìm căn nguyên đi tìm nguồn gốc, đảo lưu trở về xem thử đi.

Không chờ Thủy Long dứt lời Sở Nam đã dốc hết sức thi triển thời gian đảo lưu, vẫn đảo lưu hồi tớil úc hắn sắp sinh ra. Sở Nam chậm chạp không sinh, bỗng có luồng sáng rất khó phát hiện bay vào bụng của mẫu thân, rồi thì chính mình liền buông xuống hậu thế, tiếp theo còn có kinh mạch đứt từng khúc kết luận…

Thấy tình cảnh như vậy, bỗng nhiên không biết chính mình nên nói cái gì, suy nghĩ rối loạn.

Thủy Long hỏi

– Tâm tình thực phức tạp, đúng không? Cảm thấy hết thảy đều là âm mưu?

Sở Nam chưa nói gì Thủy Long đã nói thêm:

– Lúc ấy ta thật là rất yếu, cho nên mềm móng tùy thời trồng xuống. Cụ thể là thế nào một loại sinh linh được đến, là ai được đến, bao nhiêu năm sau mới có được, được đến mầm móng gì ta không biết rõ. Những mầm móng trưởng thành ra sao ta đều không có năng lực nhúng tay, vẫn là câu nói kia, mặc dù ta có năng lực, ta cũng sẽ không nhúng tay, nếu ta đến nhúng tay dạy bọn họ, giúp bọn họ trưởng thành, kia chẳng qua là dạy ra từng người y như nhau? Thật vô ích. Vì vậy mặt này không có âm mưu, ngươi chính là ngươi, thiên địa vũ trụ, độc nhất vô nhị! Đương nhiên, ngươi có thể oán ta, bởi vì không phải ta, ngươi sẽ không kinh mạch đứt từng khúc, cuộc sống của ngươi cũng sẽ không trải qua nhiều thống khổ như vậy.

– Tiền bối, ta không oán ngài.

– Đã hiểu thấu?

– Ừm, nếu ta sống tốt thì có thể sẽ một hoàn khổ ỷ vào gia thế ra vẻ ta đây. Cho dù không phải hoàn khố, có thực lực nhưng mặt sau các loại tai nạn, man hoang, đại khánh, đại chu, còn có Huyết Ma tộc vân vân chưa chắc ta lướt qua được. Về phần nói cái gì nghịch thiên linh tinh thì càng buồn cười. Hơn nữa từ nhỏ có cha mẹ bên người, ta ở trong Bạch gia thôn rất vui vẻ.

– Ngươi có thể nghĩ như vậy, thực không sai. Nhưng ta giải thích những điều đó với ngươi, nói với ngươi nhiều như vậy, chân chính ý nghĩa, ngươi vẫn chưa hiểu được!

– A?

– Cho đến nay ngươi đều nghịch thiên nghịch nghịch bất bình bất công việc, ngươi có thể nói cho ta biết, ngươi nghịch vì cái gì không? Hoặc là căn bản chỉ nghịch vì nghịch?

Sở Nam suy tư, trả lời?

– Vì còn sống mà nghịch.

– Gần là còn sống? Vậy ngươi còn sống ý nghĩa là cái gì? Vì cái gì còn sống?

– Tại sao ta sống?

Sở Nam thầm nhủ, trong đầu suy nghĩ, nháy mắt hiện lên vô số hình ảnh. Trong hình ảnh có cha mẹ, đám người yêu Mộng nhi, thân nhân, còn có bằng hữ, huynh đệ sinh tử Cửu Võ, Thường Danh Ca, Tư Đồ Dật Tiêu vân vân. Có những người thành tín kính ngưỡng hắn như Phụng Tri, Thổ Bá vân vân. Người nhà vì hắn, nguyện ý trả giá hết thảy. Có nhà của hắn, có lý tưởng, một đám sự vật tốt đẹp, từng mối tình thắm thiết.

– Nếu ta chết thì cha mẹ, đám Mộng nhi sẽ rất đau lòng khó chịu. Nếu ta giết, người nhà tín ngưỡng ta cũng bị tao ương. Nếu ta chết, lời hứa của ta đều trở thành không ngôn. Nếu ta chết, Chuyên Húc đánh tới, tất cả mọi thứ sẽ bị hủy diệt.

Nghĩ tới đây, Sở Nam dâng lên cảm xúc mãnh liệt, thầm hò hét:

– Ta không thể làm cho cha mẹ chết, ta không thể nhìn mọi thứ hủy diệt. Ta muốn mọi người sống, sống thật tốt, ta muốn thủ hộ tất cả.

Bình ổn mọi cảm xúc, giọng Sở Nam thản nhiên lộ ra vô cùng kiên định:

– Của ta nghịch, là vì thủ hộ!

Thủy Long vui mừng nở nụ cười.

Sở Nam tiếp tục bảo:

– Nhưng thưa tiền bối, có lẽ ta không vĩ đại như ngươi tưởng. Ta là người ích kỷ, là người xấu, cho nên ta muốn thủ hộ theo ý mình, còn…

– Như thế đã đủ rồi, đứa nhỏ, hãy nhớ kỹ những lời ngươi nói.

Sở Nam gật mạnh đầu, hắn hiểu tại sao Thủy Long tiền bối nói vậy là đủ. Hắn phải thủ hộ cha mẹ qua đi tai nạn này, vậy là đủ.

Sở Nam bỗng hỏi:

– Thủy Long tiền bối, có thể sống lại người đã chết không?

– Đã chết đó là đã chết, lại như thế nào có thể sống?

Nghe vậy mắt Sở Nam tối sầm.

Thủy Long tiếp tục bảo:

– Trừ phi…

Sở Nam vội hỏi

– Trừp hi cái gì?

– Trừ phi không ở dưới khung trời này, không ở trong vũ trụ này.

Sở Nam nhấm nuốt mấy lần, nói:

– Lại là nhân quả, mệnh lực của ta?

Thủy Long không đáp, ngược lại nói:

– Ta cảm giác được Chuyên Húc đã tỉnh, hơn nữa ngươi vô tình bày ra thủ đoạn ta mới tỉnh lại nói với ngươi những điều này.

Thủy Long dừng một chút, tiếp tục bảo:

– Mặc dù ngươi đi tới một bước này thực lực rất khá, nhưng ngươi còn kém xa Chuyên Húc. Vừa đối mặt thì Chuyên Húc giết ngươi được ngay. Cho nên ngươi phải liều mạng tăng thực lực của mình.

– Ừm.

– Tinh thần tại lạc, thiên địa tại hủy, vũ trụ tại diêu, tai nạn sắp xảy ra. Vốn tai nạn là sẽ không tới nhanh như vậy, còn có thời gian rất lâu. Đáng tiếc, hậu thiên thời đại dựng dục ra sinh linh phá hư vô số tiểu thiên địa quá nhanh. Hơn nữa thêm vào chút nhân tố như Chuyên Húc nên tai nạn mới buông xuống trước tiên. Trước đó ta nói ngươi đang độ lần thứ năm hỗn độn chi kiếp cũng là vậy. Hơn nữa, không chỉ có là ngươi, là tất cả sinh linh đang độ kiếp này! Bọn họ có thể qua được không phải xem ngươi có chống đỡ được.

Sở Nam nghe hiểu lời Thủy Long nói, hỏi

– Tiền bối, bây giờ ta phải làm gì?

– Đi ra Thiên Võ đại lục, luyện hóa hết tiểu thiên địa vào thế giới trong người của ngươi. Mặc dù bị Chuyên Húc hủy một lần nhưng tiểu thiên địa vẫn có tác dụng với ngươi. Trụy lạc đích tinh thần, nhật nguyệt, mọi thứ ngươi phải luyện hóa hết, mỗi một chút đều rất quan trọng với ngươi.

– Thủy Long tiền bối, ta nhớ kỹ.

– Còn nữa, đi tìm bảy khối hỗn độn lệnh bài còn lại đi, tụ tập đủ hín mươi chín khối hỗn độn lệnh bài, ngươi liền có thể chân chính tiến vào trung tâm Thiên Võ đại lục, cũng có thể nhìn thấy ta.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.