Sở Nam không thấy một chút sắc màu, một chút ánh sáng, cũng không phải hắc ám, nói là hư vô lại không phải hư vô, hắn không dám xác định có vật chất tồn tại không. Duy nhất có thể xác định chính là công kích, công kích liên miên không dứt, tràn ngập trứ hủy diệt, tử vong, các loại hơi thở mặt trái, ẩn chứa khó mà miêu tả năng lượng, tóm lại là muốn xóa bỏ Sở Nam còn tồn tại trong vũ trụ.
Công kích có rất nhiều cách, không chỉ áp chế từ chính diện, phá hư Sở Nam kéo dài không gian trong người ra, còn có thế giới trong người kéo dài ra sau dó bỗng nhiên biến mất.
Giống như muốn trong sa mạc vô tận mở ra biển rộng, đương nhiên trong vũ trụ hủy diệt trọng sinh ra thiên địa thì khó khăn hơn từ sa mạc làm ra biển gấp vô số lần.
Không gian đã loạn, hủy. Sở Nam như con thuyền nhỏ ở trong biển lửa, không những tùy thời có khả năng lật thủy, còn sẽ tùy thời bị đốt thành tro. Sở Nam ngoan cường chiến đấu, nghịch.
Thế giới trong người hủy diệt rồi lại kéo dài, thiên địa bên trong mỗi giây mỗi phút biến đổi. Hỗn độn năng lượng khí tức càng lúc càng nùng, lúc này thi triển “Vũ trụ thời đại” thì uy lực vô cùng to lớn. Nhưng Sở Nam oanh kcish ra chỉ thấy lóe chút rồi biến mất.
Không có tiếng nổ ầm ầm, không có tình hình đồ sộ, cứ như vậy lặng yên không một tiếng động muốn nghiền nát Sở Nam. Sở Nam từ chỗ Chuyên Húc có được kinh nghiệm, hai tiền bối Thủy Long, Tinh Diệu suy đoán, giờ phút này đã không có đất dùng võ. Trong đầu Sở Nam suy nghĩ một vòng, hiện ra nhiều nhất là giấc mơ Quái Đông Tây cho.
– Phá rồi mới lập, vũ trụ này xem như phá nhưng kéo dài thiên địa ra ngoài lập không được. Hỗn độn khai mà sinh vũ trụ, hỗn độn căn và nguyên, không có căn và nguyên thì tân vũ trụ lại như thế nào có thể lập, có thể tồn? Hiện tại, cần nhất là trọng sinh hỗn độn!
Sở Nam đặt quyết tâm, thu thiên địa kéo dài trở về, một bên diễn biến kinh mạch, huyệt khiếu chống lại công kích, một bên nhìn chằm chằm thế giới trong người, nghĩ cách.
– Hỗn độn như thế nào trọng sinh? Phải chờ thiên địa này toàn bộ đô trở thành hỗn độn? Trong mộnt của Quái Đông Tây không nhắc nhở, chỉ là Trọng Kiếm bổ tới, vũ trụ tái hiện, nhưng điều kiện là được hỗn độn.
Sở Nam đang nghĩ ngợi thì ngực nổ tung, chưa kịp cảm giác đau đớn thì cơ thể như phóng pháo kêu lách cách. Cùng lúc đó, công kích thấm vào thế giới trong người. Thế giới trong người lập tức sụp đổ, tình hình như dùng một tảng đá to đập vào gốc cây non. Thế giới trong người dựng dục đi ra sinh linh, trong một thoáng đã chết hơn một nửa. Đám Sở Thiên Phong, Mộng nhi cũng chịu ảnh hưởng.
Sở Nam mau chóng chuyển cha mẹ, đám Mộng nhi tới nơi càng an toàn. Nhưng Sở Nam rất nhanh phát hiện dù đặt ở đâu cũng không an toàn, bởi vì công kích kia cuốn sạch thế giới trong người. Dù là những thế giới trong người mới dựng dục ra cũng nằm trong phạm vi bị công kích. Sở Nam hoảng loạn, bối rối vì mạng sống của đám cha mẹ.
Giọng của Sở Thiên Phong phi thường kiên quyết vang lên:
– Sở Nam, bỏ ta đi, mặc kệ ta, hãy làm chuyện ngươi nên làm. Trọng khai vũ trụ mà thôi, ngươi có thể làm được!
Sở Thiên Phong từ chối nhi tử giúp đỡ.
Lâm Tuyết Nhiên nắm chặt tay trượng phu, nói:
– Nhi tử, ngươi phải sống thật tốt, chỉ cần ngươi có thể sống thì chúng ta an tâm.
Sau đó hai người nhìn nhau, thản nhiên đi hướng hủy diệt.
– Cha, nương…
Sở Nam người run run, hét to, đã mất đi tất cả dấu vết của cha mẹ.
Mộng nhi cười nói:
– Ngốc tử, ta rất nhớ ngươi.
Nước mắt rơi như mưa, ôm đầy tình yêu Mộng nhi hóa thành sen lay động tấn công. Mặc dù Mộng nhi hóa thành sen có màn trời thủ hộ nhưng trước công kích như vậy thì mỏng như giấy trắng. Chớp mắt sen nở, nhưng chỉ nở trong chốc lát rồi tàn héo.
– Mộng nhi!
Giọng nói và dáng điệu nụ cười đó, từng lời nói nhỏ nhẹ trong phút chốc tuôn ra trong lòng Sở Nam. Sở Nam muốn cứu, kéo lại nhưng chỉ là trống rỗng, hắn bị thương càng nặng thêm.
Mộng nhi vừa đi thì Linh Vân cười nói:
– Sở Nam, đây là ta lưu trữ lại vận cho ngươi, hóa giải tai nạn cho ngươi.
Linh Vân nhớ tới thuở ban đầu gặp ở Thập Vạn Đại Sơn, nhớ cái đêm ở Thiên Nhất Sơn, nhớ lúc ở lão gia một lần cô thân cứu giúp…
– Ta yêu ngươi.
Linh Vân nghĩ, cười, bóng dáng mơ hồ. Sở Nam đem tất cả cố gắng ngưng tụ thân hình Linh Vân, như là tay hứng nước, nước lìa tay trống rỗng. Nhưng có năng lượng kỳ lạ thẩm thấu vào máu thịt. Thế giới trong người, Sở Nam cảm giác mệnh lực của mình gặp vận thì dâng trào.
– Hãy sống!
Thiên Nhiên lạnh nhạt phun ra hai chữ, hóa phong mà đi. Phong nhuộm hỗn độn khí tức đã là hỗn độn chi phong, phong quát khắp cả thế giới trong người rồi không dấy lên gợn sóng.
– Sở Nam, ta rất muốn sinh hài tử cho ngươi.
Điệp Y nói õng nổ tung. Sở Nam cảm giác sinh mệnh mình rung động.
– Đại ca, đa tạ ngươi khiến ta sống đặc sắc như vậy, lấy tồn tại của ta hóa thành mộng thiên địa.
Tư Đồ Dật Tiêu đã đi, Song Thù làm bạn với gã.
Thường Danh Ca nói:
– Không phải luôn có bi mới là sinh thường, duyệt chi thương!
– Hỗn độn ba nghìn kiếm, trảm!
– Kình thiên chiến côn, lập!
– Lấy mệnh của ta vì sư phụ chi đạo tiền hành, đan kiếp thiên hạ!
…….
Pháp Phàn nghịch Càn Khôn đi rồi. Đa Tháp nổ hết lực lượng đi rồi. Thiên Ngã, Tiên Nguyệt, Vi Ly, Thu Tiểu Mạch, Tiểu Lam, từng huynh đệ đã từng kề vai chiến đấu, đẫm máu chiến đấu, bằng hữ, nổ ánh sáng phút cuối sinh mệnh, đi trước.
– Cho dù hủy diệt, dù chết đi thì người vẫn là tín ngưỡng của ta! Nó có thể hủy diệt ta nhưng không thể hủy đi tín ngưỡng của ta. Tín ngưỡng của ta, vĩnh hằng!
Thổ Bá xuất trăm chín nguyện to lớn, tan biến, sau khi gã biến mất thì tại chỗ xuất hiện một điểm tín ngưỡng chi nguyên. Những sinh linh thành kính tín ngưỡng vào Sở Nam đều dùng sinh mệnh tín ngưỡng tử nguyện, hiến dâng ra sinh mệnh. Các sinh linh dựng dục từ thế giới trong người cũng như vậy.
Tín ngưỡng bởi vì tử nguyện mà sinh thành vĩnh hằng, tín ngưỡng của Sở Nam xảy ra biến đổi nghiêng trời lệch đất, lại dung hòa với mệnh lực, ahi bên diễn sinh ra thứ chảy xuôi trong cơ thể, thế giới trong người của Sở Nam.
Tất cả xảy ra trong chớp mắt, Sở Nam có dốc hết sức cũng không kéo lại được. Sở Nam chìm trong bi thương đậm đặc, trong tâm lý, trong thân thể tràn ra đều là máu. Những máu hòa cùng mệnh lực, lực lượng tín ngưỡng hội hợp cùng một chỗ, hai bên như có sinh mệnh bắt đầu trưởng thành, điiên cuồng trưởng thành.
Sở Nam không chú ý những điều này, hắn nhìn Tiểu Hắc, hỏi:
– Tiểu Hắc, ngươi sẽ cùng ta đúng không?
– Cha, đương nhiên Tiểu Hắc sẽ cùng ngươi, vĩnh viễn bên ngươi. Khung xương của ta là vật chống đỡ tốt nhất cho trọng khai vũ trụ, máu của ta, Long Hồn của ta đều có công dụng.
– Tiểu Hắc!
Tiểu Hắc cười, lại một lần bước ra thủy long thập bước, bạo hết thảy, rốt cuộc bước ra đệ thập bước. Phút chốc thân thể cứng cỏi, khổng lồ của Tiểu Hắc nổ tung, ámu nhuộm đỏ thiên địa, long cốt chống đỡ.
Sở Nam thì thào:
– Tiểu Hắc cũng đi rồi, vô cùng cô đơn bao bọc lấy hắn, thẩm thấu. Chính lúc này, hỏa phù chung cũng yên diệt, Tiểu Trận hóa thân trên chín tầng mây cũng chết.
– Grao!!!
Sở Nam rít gào thét:
– Các ngươi không còn tại, ta sống còn có ý nghĩa gì? Ta dùng hết tất cả là vì thủ hộ các ngươi, nhưng các ngươi lại vì ta nghịch mà hủy diệt, thủ hộ? Nghịch?
Sở Nam rít gào, bỗng đánh giật mình:
– Không đúng, các ngươi chưa đi, các ngươi còn đó. Chỉ cần ta trọng sinh hỗn độn, trọng khai vũ trụ, ta muốn chúng ta cùng nhau sống ở thiên địa khác.
– Chúng ta cùng nhau nghịch hỗn độn chi kiếp này!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!