Vết thương của Sở Linh Nhi hồi phục rất nhanh, hôm đó Minh Thù từ phòng bếp trở về liền nghe thấy một cung nữ bị mang đi, cô ta là người hãm hại Sở Linh Nhi nguyền rủa công chúa Như Hâm.
Cung nữ kia chính là bình thường cùng Sở Linh Nhi không hợp nhau.
Giữa trưa Sở Linh Nhi tìm tới cô, đưa bao quần áo lúc trước trả lại cho cô.
“Những vật này ta không thể nhận.”
“Vì cái gì? Cái này có thể mua rất nhiều đồ ăn ngon.”
“Đây là Thái hậu ban thưởng cho ngươi.”
“Ngươi xem như là bị ta liên luỵ, hẳn là nên cho ngươi.
Sở Linh Nhi nhíu mày: “Ngươi có ý gì?”
“Ngươi nghe hiểu.”
“…” Ánh mắt Sở Linh Nhi lập tức phức tạp, nếu quả thật như cô ấy nghĩ, cô không sợ mình đi tố giác sao?
Một hồi lâu cô ấy mới nói: “Muốn trong khoảng thời gian ngắn chờ vào sinh nhật của công chúa Như Hâm làm xong những vật kia hoàn toàn không có khả năng, người muốn hãm hại ta trước kia đã chuẩn bị xong.”
“Coi như không có chuyện này, sớm muộn ta vẫn sẽ bị tố giác.”
“Chuyện lần này, chẳng qua chỉ là một cơ hội cho đối phương mà thôi.”
Minh Thù không nghĩ tới vị này ngược lại là nghe hiểu.
Minh Thù phất phất tay: “Đồ vật cho ngươi chính là của ngươi, không muốn ngươi liền ném đi.”
Sở Linh Nhi muốn đuổi theo nhưng bên kia có người tới, cô ấy chỉ có thể thu hồi lại đồ vật, nhìn Minh Thù rời đi.
Một đoạn thời gian sau đó, Sở Linh Nhi vô tình hay cố ý giúp Minh Thù làm việc, cô ấy phát hiện Minh Thù thích nhất là chạy đi tìm ma ma đổi đồ ăn.
Ngay từ đầu còn tưởng rằng cô nuôi cái gì, kết quả phát hiện đều bị cô ăn hết.
Có một lần Sở Linh Nhi ở trong cung được thưởng mấy khối quế hoa bánh ngọt, cô ấy mang quế hoa bánh ngọt về cho cô, quả nhiên cô đã dễ nói chuyện hơn so với trước đó.
Sở Linh Nhi: “…”
Đây là người nào a!
–
“Ngày mai sẽ phải phân phối đến các cung, thật hi vọng ta có thể được phân phối đến một nơi thật tốt.”
“Tuyệt đối không nên là chỗ của công chúa Như Hâm.”
“Đúng vậy, nghe nói cung nữ ở nơi đó thường xuyên mất tích…”
Cái mất tích này tất cả mọi người đều hiểu là có ý gì.
Sở Linh Nhi ngồi bên cạnh Minh Thù: “Ngươi muốn được phân đến cung nào?”
“Sẽ có người tới đón ta.” Minh Thù giọng điệu rất chắc chắn.
“… Ai?”
“Ngươi đoán xem.”
Sở Linh Nhi nơi nào đoán được, bất quá bình thường cô làm việc đều không phạm sai lầm, ma ma đều hết sức coi trọng cô, khả năng đã sớm tìm cho cô một nơi thật tốt.
Minh Thù trong lúc rảnh rỗi hỏi cô ấy: “Ngươi muốn đến chỗ nào?”
Sở Linh Nhi lắc đầu: “Không biết.”
Minh Thù bát quái: “Ngươi không có huyết hải thâm thù gì muốn báo sao?”
Trong tiểu thuyết đều là viết như thế.
Sở Linh Nhi nghi hoặc: “Không có.”
Thần sắc của cô ấy bình thản, không hề giống nói láo.
“… Vậy ngươi tiến cung làm gì?” Lại không đi theo kịch bản!
“Sống sót.”
“… Trong cung lại càng dễ chết a??” Một chủ tử tùy tiện giết chết một cung nữ liền đơn giản giống như giẫm chết một con kiến vậy.
“Dù sao cũng tốt hơn so với ở bên ngoài.” Sở Linh Nhi nhìn qua bên ngoài thành cung: “Ở bên ngoài… Khả năng ta đã sớm chết.”
Minh Thù: “…”
Cái kịch bản này quá loạn!
–
Ngày thứ hai, tất cả cung nữ đều đứng thành một hàng chờ ma ma phát biểu.
Cũng đơn giản chính là đến các cung ít nói chuyện làm việc nhiều, chủ tử nói cái gì chính là cái đó.
Ma ma dựa theo trên danh sách đọc, có người được phân đến cung tương đối tốt tự nhiên sẽ vui vẻ.
Cũng có người được phân đến cung chẳng ra sao, vẻ mặt lập tức giống như mẹ vừa chết.
Đặc biệt là được phân đến chỗ công chúa Như Hâm bên kia.
“Sở Linh Nhi, Đông cung.”
Ma ma đọc xong, tràng diện có chút trầm mặc.
Hiện tại Đông cung tình huống như thế nào, tất cả mọi người đều rõ ràng, mặc dù Thái tử còn có người ủng hộ, nhưng một đảng Thừa tướng…
Bọn họ đều biết thế cục không thiên vị Đông cung, được phân đến chỗ này còn không bằng đến chỗ công chúa Như Hâm bên kia.
“Thần Nguyệt, Đông cung.”
Đám người: “…”
Vị này không phải rất được ma ma sủng ái sao?
Làm sao cũng bị phân đến Đông cung?
Ma ma khép sổ lại: “Được rồi, người không được đọc tên đều trở về làm việc,người được đọc tên thu dọn đồ đạc, tập hợp ở bên ngoài.”
Minh Thù không có gì để thu thập, đồ vật cô mang đến vốn cũng không nhiều.
Thời điểm Sở Linh Nhi thu thập luôn luôn dùng nét mặt cổ quái dò xét Minh Thù.
Cô nói có người đón cô, chính là Đông cung?
Thời điểm ở bên ngoài tập hợp, có người đột nhiên đến gọi Minh Thù cùng Sở Linh Nhi đi.
Người đến là một quản sự thái giám, còn mang theo mấy tên thái giám, tư thế nhìn có chút bất thiện.
“Bọn hắn muốn làm gì?” Sở Linh Nhi thấp giọng hỏi Minh Thù.
“Lát nữa bọn hắn nói cái gì, ngươi cứ đều đáp ứng.”
“…”
Quản sự thái giám dò xét Minh Thù cùng Sở Linh Nhi một chút: “Dung mạo cũng không tồi, hai người các ngươi phân đến Đông cung, nhưng biết nên làm như thế nào chứ?”
“Công công ngươi cứ nói.” Minh Thù cười nói tiếp.
Quản sự thái giám thấy Minh Thù hiểu chuyện, thần sắc liền hòa hoãn hơn mấy phần.
Bàn giao cho cô cùng Sở Linh Nhi mấy việc.
“Được rồi, nhớ kỹ lời ngày hôm nay, bằng không thì các ngươi không có quả ngon để ăn, rõ chưa?”
Quản sự thái giám ra hiệu bọn họ có thể đi.
Chờ đi ra khỏi thật xa, Sở Linh Nhi mới hỏi: “Bọn hắn có ý gì?”
“Làm nội gián trong đó chứ sao.”
“… Ngươi đáp ứng?”
“Bằng không thì sao?” Minh Thù nói: “Ngươi muốn bị bọn hắn làm chết ở chỗ này?”
“…” Sở Linh Nhi biệt xuất ra mấy chữ: “Ta không làm được loại chuyện này.”
“Lại không có để ngươi làm nội gián thật.”
Sở Linh Nhi xoắn xuýt một hồi: “Đông cung dù sao cũng là thái tử của một nước, sao bọn hắn có thể trắng trợn như thế?”
Minh Thù thần thần bí bí cười: “Chỉ có ngươi không ngờ rằng, không có gì bọn hắn không làm được.”
Sở Linh Nhi: “…”
Sở Linh Nhi đột nhiên nhớ tới một chuyện: “Có phải ngươi để ta tới Đông cung cùng ngươi hay không?”
“Ta nào có phận sự lớn như vậy.”
“…” Sở Linh Nhi có chút hoài nghi.
Không phải cô, vậy chính là phân ngẫu nhiên?
“Ngươi nói có người đón, là Đông cung sao?” Cô ấy lại hỏi.
“Ngươi đoán xem.”
“…”
Cô ấy làm sao đoán a!
–
Minh Thù cùng Sở Linh Nhi chậm trễ thời gian, thời điểm bọn họ đến Đông cung đã là buổi tối.
“Thần Nguyệt, Sở Linh Nhi?”
Cung nữ dò xét bọn họ từ trên xuống dưới, ánh mắt kia hận không thể lột hết quần áo bọn họ xuống kiểm tra.
Đây là đại cung nữ Xảo Tình của Đông cung, hiện tại bọn họ thuộc sự quản lý của cô ta.
“Đến Đông cung liền phải tuân thủ quy củ của Đông cung…”
Xảo Tình đe doạ Minh Thù cùng Sở Linh Nhi một phen, Minh Thù nghe đến không ngừng ngáp.
“Đây là gian phòng của các ngươi, trên giường có quần áo, đều đổi xong, ngày hôm nay coi như xong, sáng mai ta lại đến dạy các ngươi.”
Gian phòng là phòng bốn người, bất quá gian phòng trừ Minh Thù cùng Sở Linh Nhi tựa hồ cũng không có người khác ở.
“Các ngươi tốt nhất đừng có tâm tư khác, bằng không thì…”
Xảo Tình uy hiếp một câu, hừ lạnh ra khỏi phòng.
Sở Linh Nhi: “…”
Minh Thù không có chút áp lực tâm lý nào, ngã đầu liền ngủ.
Sở Linh Nhi nhìn hoàn cảnh mới, thật lâu cũng ngủ không được.
–
Hôm sau.
Xảo Tình trời còn chưa sáng liền đến gọi bọn họ rời giường, thay y phục cung nữ của Đông cung xong, Xảo Tình dẫn bọn họ ra phía sau.
“Hôm nay dọn dẹp nơi này sạch sẽ, lát nữa ta tới kiểm tra.”
Xảo Tình giao nhiệm vụ cho bọn họ xong liền vội vàng rời đi.
Tại trên hành lang gặp phải Tạ An, Xảo Tình vội vàng cúi người hành lễ: “Bái kiến Tạ An đại nhân.”
“Xảo Tình cô nương, vừa vặn ta có việc muốn hỏi ngươi.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!