Hoàng cung Ly Dương Quốc.
Đan Tinh đang cùng các đại gia tộc cùng triều thần nghị sự.
“Quốc chủ, lần này là đại lục Đông Nguyên cùng đại lục Sùng Thiên liên thủ, chúng ta không phải là lấy trứng chọi đá?”
Còn chưa bắt đầu đã có người nửa đường bỏ cuộc.
Tình huống trăm năm này của đại lục Huyền Tử, trong lòng bọn hắn đều biết rõ.
Mà đại lục Đông Nguyên cùng đại lục Sùng Thiên vẫn ở đường dốc.
Cái này cũng không trách bọn hắn.
Đan Tinh đập một cái vào trên long ỷ, trên mặt không thể che hết vẻ giận dữ: “Ly Dương Quốc là thế hệ thủ vệ của đại lục Huyền Tử, bây giờ còn chưa đánh tới, các ngươi liền muốn lui?!”
Đan Tinh nổi giận, người còn chưa kịp lên tiếng liền dồn dập đem lời muốn nói ra nuốt trở về.
“Biên giới tổn thất nặng nề, hiện tại quan trọng nhất chính là phái người chi viện.” Đan Tinh nói: “Vinh gia chủ.”
Vinh gia chủ bị điểm tên hít sâu một hơi, đi tới, chắp tay khom người: “Quốc chủ.”
“Ngươi điều khiển một chi đội ngũ đến biên giới trước, ổn định tình huống.”
“… Vâng.” Vinh gia chủ trong lòng không quá tình nguyện, ai biết tình huống ở biên giới như thế nào?
Đan Tinh cười lạnh: “Mọi người tốt nhất nên đoàn kết một chút, nếu đại lục Huyền Tử thật sự xảy ra chuyện gì, ai cũng không có kết cục tốt, các ngươi cho là hai đại lục kia sẽ tiếp nhận các ngươi?”
Dưới lửa giận của Đan Tinh, cuối cùng không ai dám nói, hết thảy dựa theo sắp xếp làm việc.
Biên giới bên kia, Long gia cùng Liệt Dương Quốc dẫn đầu càn quét qua biên giới đại lục Huyền Tử.
Đại lục Huyền Tử không có phòng bị, phòng tuyến biên giới rất nhanh liền thất thủ, cuối cùng Vinh gia mang người đuổi tới mới tạm thời cản bọn hắn lại được.
Người sau đó Đan Tinh phái tới cũng lần lượt đuổi theo, cục diện dần dần ổn định.
Minh Thù bên kia cũng tìm được một nơi dị thường… Hoặc nói là một cái thôn.
Cái thôn này cách Vân Mộng đài không xa, từ trong thôn cũng đều có thể nhìn thấy Vân Mộng đài, nhưng từ Vân Mộng đài căn bản không nhìn thấy cái thôn này.
Thôn ở dưới một ngọn núi, đỉnh núi hoàn toàn che chắn tầm mắt nên không nhìn thấy phía dưới.
Ra vào thôn cũng chỉ có một con đường, nếu không có người đi nhầm vào, đoán chừng bọn họ cũng không phát hiện được.
Cái thôn này dị thường…
Chính là không có bất kỳ ai.
Minh Thù đưa tay khều thảo dược phơi trong sân: “Nơi này có vết tích sinh hoạt, hẳn là trước đây không lâu mới dọn đi.”
“Bốn phía đồ vật lộn xộn, đi rất vội vàng.” Nguyệt Qua bổ sung: “Nhìn từ quy môn của thôn, nơi này chí ít có hơn một trăm người. Nhưng không nhìn thấy đồ vật của người già cùng trẻ em…”
Minh Thù vứt bỏ thảo dược: “Để bọn hắn tìm cẩn thận một chút.”
Thôn này quái dị như vậy, Nguyệt Qua không dám lơ là, tự mình mang người đi lục soát.
Thế nhưng cái thôn này trừ quái dị một chút, không có người già trẻ em cũng không có chỗ nào cổ quái.
Đồ vật thôn dân nên có đều có, giống như chính đã sinh hoạt ở đây.
“Các ngươi nói… Sẽ có người bắt bọn họ đi hay không?” Có người nhỏ giọng nghị luận.
“Nói không chừng là vậy.”
“Thôn này cách Vân Mộng đài gần như vậy, chúng ta làm sao lại cho tới bây giờ cũng chưa từng phát hiện qua?”
“Đúng thế, tà môn.”
Minh Thù đứng trước một cái sân nghe bên kia trò chuyện: “Quốc sư, ngươi cảm thấy thế nào?”
Nguyệt Qua cung kính trả lời: “Trong thôn mặc dù hỗn loạn nhưng cũng không có vết tích đánh nhau, hẳn là người ở nơi này tự mình rời đi.”
Hơn nữa nhìn qua các loại vết tích, hẳn là vài ngày trước.
Cũng chính là thời điểm bọn họ ở Vân Mộng đài, những người này rời khỏi nơi này trùng hợp như thế, tất nhiên có gì đó quái lạ.
“Quốc sư, quốc sư…”
Có người từ đằng xa hô hào chạy tới: “Chúng ta tìm thấy một cái giếng.”
Giếng được phát hiện ở phía sau thôn, lúc đầu được dùng đồ vật phủ lên, Nguyệt Qua để bọn hắn lại tìm một lần, sau đó liền phát hiện miệng giếng này.
Minh Thù còn chưa đến gần đã ngửi được một cỗ máu tươi.
“Mùi máu tươi nồng như vậy, các ngươi vừa rồi không ngửi thấy?”
Người đứng bên cạnh giếng lắc đầu: “Nói đến kỳ quái, vừa rồi thứ này hẳn là ở phía trên, chúng ta thật đúng là không ngửi thấy.”
Người kia chỉ chỉ đồ vật che miệng giếng bên cạnhz
Vì để cho Minh Thù tin tưởng, bọn hắn còn đem đồ vật một lần nữa đắp lên, quả nhiên mùi máu tươi biến mất.
“Hẳn là có kèm theo trận pháp gì.” Nguyệt Qua nói: “Trong giếng có cái gì?”
“Bẩm quốc sư, chúng ta không dám động loạn.”
Minh Thù nhìn trong giếng một chút, tối như mực, không nhìn rõ bất cứ thứ gì, nhưng mùi máu tanh rất nồng làm cho người ta cảm thấy buồn nôn.
Minh Thù cho người tìm đến đồ vật dùng để múc nước.
Thùng gỗ buộc dây thừng bị thả xuống, dây thừng không đủ phải buộc thêm một chút, lúc này mới cảm giác được đã rơi vào trong nước.
Thùng gỗ chậm rãi bị kéo lên.
Càng lên cao, đám người càng có thể ngửi được mùi vị làm cho người ta buồn nôn kia.
Lấy thùng gỗ rời khỏi miệng giếng.
“Oẹ…”
Có người trực tiếp chạy sang bên cạnh nôn.
Minh Thù che mũi, lui ra phía sau một bước, Nguyệt Qua mặt không đổi sắc nhìn xem, nhưng cũng nhìn ra được hắn đang cực lực chịu đựng mùi vị khó ngửi kia.
Trong thùng gỗ tất cả đều là huyết dịch sền sệt, bên trong có ngâm vật kỳ quái, giống như là cái gì đã mục nát.
Người cầm thùng gỗ bịt lỗ mũi: “Cái này là thứ gì?”
“Thật buồn nôn, thối quá a…”
“Là người.” Nguyệt Qua cho người đặt thùng gỗ lên mặt đất, chỉ vào một bộ phận nhô lên trên thùng gỗ: “Chỗ đó là ngón tay.”
Đám người: “…”
Người?
Người thối thành như vậy?
Cái này…
“Oẹ!”
Lại là một trận nôn mửa, cũng may đại đa số người đều không ăn cái gì, cũng không có phun ra thứ gì.
Trong giếng toàn là vật như vậy, bọn hắn lờ mờ có thể phân biệt ra được ngón tay, lỗ tai, tóc…
“Quốc sư…”
Minh Thù lui đến phía dưới, nhìn về phương hướng Vân Mộng đài: “Đây chính là thứ cung cấp cho phía trên.”
Lông mày Nguyệt Qua một mực nhíu chặt: “Tôn chủ, chỗ như vậy có thể còn có hay không?”
Ngón tay trắng nõn của Minh Thù xẹt qua không trung, chỉ về phương hướng Đô Thành.
“Đô Thành của đại lục Huyền Tử xây dựng trên linh mạch, bảo vệ toàn bộ đại lục. Đức Vương là muốn mượn lực lượng của linh mạch nuôi dưỡng vật kia, đạt được tâm nguyện phục sinh, đã như vậy, trừ vị trí Đông Phương hiện tại. Tây, Nam, Bắc, tam phương nhất định còn có một nơi như vậy.”
“Nguyệt Qua sẽ cho người đi tìm.”
Minh Thù từ chối cho ý kiến.
Nhất định phải tìm được thứ này ở bốn phía, bằng không thì sẽ không có cách nào hủy đi thứ trên Vân Mộng đài.
Quả nhiên Nguyệt Qua rất nhanh liền dẫn người đi tìm ở tam phương giống như Minh Thù nói.
“Sơ tán người ở Đô Thành trước đi.”
“Tôn chủ, vì sao?”
“Ai biết trong quá trình sẽ phát sinh chuyện gì, Đô Thành cách Vân Mộng đài gần như vậy, chết đi coi như xong?” Minh Thù cắn một miếng trái cây: “Ta cũng không chịu trách nhiệm.”
Nguyệt Qua: “…”
Hiện tại biên giới bên kia nghiêm trọng, nếu lúc này sơ tán Đô Thành… Sợ là sẽ bị người ta cố ý lợi dụng.
“Thời gian không chờ người a.”
Nguyệt Qua: “…”
Nguyệt Qua nhanh chóng đi tìm Đan Tinh thương lượng, Đan Tinh nghe xong, không nói hai lời liền cho người sơ tán Đô Thành.
Tôn chủ đều không nghe, muốn chết sao?
Hắn cũng không muốn chết!
Bách tính bên trong Đô Thành đột nhiên nhận được thông báo sơ tán, từng người đều tưởng rằng hai đại lục đang đánh nhau.
Đám người khủng hoảng một chút, trạng thái chồng chất, còn có người đục nước béo cò, người phụ trách sơ tán bó tay toàn tập.
Cái này đều là chuyện gì a!!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!