Xuyên Nhanh: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 30: XO, mỹ nam hóa rắn



“Được, ta hứa nhất định sẽ không rớt cọng lông nào về gặp nàng.” Huyết Minh cười nhạt nói.

Nói xong, Huyết Minh bỗng biến ra một vòng tay xâu từ chuỗi hạt châu đỏ như máu, sau đó đeo lên cổ tay nàng, trầm giọng dặn dò: “Vòng tay này làm từ vảy cứng rắn nhất trên người ta, trừ ta ra, bất luận kẻ nào cũng không thể tháo xuống. Nếu nàng gặp chuyện gì, cứ lắc nó rồi kêu tên ta ba tiếng, dù xảy ra chuyện gì ta cũng lập tức chạy đến tìm nàng.”

Nam Tầm tò mò nhìn vòng tay chăm chú, lung lay mấy cái, sau đó kêu Huyết Minh ba tiếng, cười híp mắt hỏi: “Là như vậy sao?”

Huyết Minh bóp nhẹ mũi nàng, môi mỏng cong lên: “Đúng, chính là như vậy.”

Đợi Huyết Minh rời đi, Nam Tầm lười biếng ngáp dài: “Tiểu Bát, mười năm nay ta chưa từng ra cổng một bước, sắp quên mặt trời ngoài kia ra sao rồi.”

Ôi, nàng đây có tính là bị bao nuôi?

Năm nó nàng bị Yêu Vương dùng cỗ kiệu trắng khênh về Ma Vực, chưa từng bái thiên địa nên không được coi là vợ hắn, mà nàng cứ như tình nhân Yêu Vương nuôi, cả ngày giấu giấu diếm diếm.

Nam Tầm ngây ngốc ở Ma Vực lâu như vậy, yêu thú gặp qua diện mạo của nàng cũng không có mấy.

Còn về cỗ kiệu màu trắng, Nam Tầm từng hỏi Huyết Minh lý do, kẻ này mặt vô tội nói, vì hắn cảm thấy màu trắng rất hợp nàng nên cố ý sai người nhất định phải làm cỗ kiệu trắng, còn dùng tơ tằm tuyết vạn năm.

Nam Tầm nghe xong dở khóc dở cười.

Hư Không Thú cũng ngáp theo nói: “Mỗi ngày xem các ngươi tình tứ sắp lóe mù mắt ta rồi. Tin tức tốt đây, giá trị Yêu Vương chỉ còn 5 điểm.”

Nam Tầm chống cằm hỏi: “Chờ ta tiêu trừ hết giá trị ác niệm của Yêu Vương, có phải ta sẽ phải lập tức rời khỏi thế giới này?”

Hư Không Thú nói: “Là như vậy không sai, cho ngươi nhiều lắm hai ba ngày dừng lại.”

Nam Tầm đột nhiên im lặng không nói gì nữa.

Trận chiến này nhất định quy mô chưa từng có. Vì tránh gây họa tới dân chúng vô tội và sinh linh bốn bề, yêu thú cùng nhân tộc và Thần thú định địa điểm chiến tranh ở một mảnh cánh đồng hoang vu, cánh đồng hoang này chiếm diện tích mấy trăm dặm, cho dù là Đại năng giả Đế giai đối chiến, kích thước chiến trường cũng coi như đủ.

Buổi tối trước ngày khai chiến, Huyết Minh theo thường lệ ôm Nam Tầm áp chảo bánh nướng.

Nam Tầm rầm rì dưới thân hắn, nàng lại chẳng muốn động, toàn bộ tùy đối phương dằn vặt.

Thời điểm đang áp chảo bánh nướng hăng say, Huyết Minh bỗng hôn vành tai nàng, giọng ôn hòa nói gì đó.

Đầu óc Nam Tầm đang quay mòng đây, không nghe rõ hắn nói gì, chỉ cho là hắn vừa nói lời âu yếm, liền mơ màng ừ một tiếng.

Trong phút chốc, đôi huyết đồng của Huyết Minh sáng lên, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.

Nam Tầm thấy mà sợ hãi, yếu ớt hỏi Hư Không Thú: “Tiểu Bát, hình như vừa nãy ta vừa đáp ứng chuyện gì đó không nên đáp ứng.”

Hư Không Thú đương nhiên không trả lời nàng.

Có điều Nam Tầm loáng thoáng nghe được Tiểu Bát cười trên sự đau khổ của người khác, trong lòng càng run rẩy.

Bỗng nhiên một khắc đó, con ngươi của Nam Tầm đột ngột co rút lại, trái tim như muốn pằng một tiếng nổ tung.

Yêu Vương một giây trước còn là mỹ nam tuyệt sắc, trong nháy mắt đã biến ra thú thể hoàn chỉnh — Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà!

Nam Tầm bị sợ choáng váng, ánh mắt ngây ngốc nhìn đầu rắn khổng lồ trên đỉnh đầu, thân rắn màu đỏ thô to quấn quanh cơ thể trần truồng của nàng một vòng lại một vòng chỉ chừa cổ và đầu, hai chân trước như móng rồng chống hai bên nàng, đôi cánh đỏ đậm to lớn che đậy một người một thú bên trong.

Cái lưỡi rắn màu hồng liếm liếm khuôn mặt nhỏ của Nam Tầm, đôi huyết đồng như xích diễm trừng trừng nhìn nàng.

Nam Tầm đã sớm thầm rơi lệ đầy mặt, nhưng mặt ngoài không tỏ vẻ chút nào, một lần nữa an ủi trái tim cường đại trong lồng ngực, sau đó nhẹ nhàng ôm lấy đầu rắn kia, hơi ngửa đầu hôn lên miệng rắn.

……

Ngày hôm sau, Yêu Vương đã lao tới chiến trường, Nam Tầm chôn mặt trong gối không muốn gặp người.

Hư Không Thú ho nhẹ: “Ngoan, ác mộng tối qua đã đi rồi, giá trị ác niệm của Yêu Vương chỉ còn 1 điểm nha, chúng ta rất nhanh có thể rời khỏi thế giới quái đản này ~”

Nam Tầm nhấc đầu lên, con mắt đỏ ngầu: “Tiểu Bát, ta có thể tin ngươi sao?”

“Đương, đương nhiên! Ngươi không tin ta còn có thể tin ai?”

Trận đại chiến nhân thú này chưa ngoài ba năm là chưa thể kết thúc. Có Nam Tầm nhắc nhở, lần này Huyết Minh không lại bỏ đói Nam Tầm, trực tiếp tặng nàng một nhẫn trữ vật có thể chứa cả đồ sống. Đây chính là bảo khí Đế giai, trâu bò không thể tả, Nam Tầm đeo lên liền yêu thích không muốn tháo ra.

Trong nhẫn trữ vật nuôi không ít linh thảo linh quả linh thú, Nam Tầm đói bụng có thể lôi một con linh thú ra nướng ăn, hoặc hái chút rau ăn.

Nam Tầm ăn no liền ngủ, ngủ no liền ăn, cuộc sống trôi qua không khác gì sâu gạo.

Cuộc sống như thế chẳng mấy chốc đã qua năm tháng, Nam Tầm nhéo hông mình, hơi thương cảm nói: “Tiểu Bát, ngươi có thấy ta mập lên một chút hay không?”

Hư Không Thú xì một tiếng: “Cả ngày ăn không ngồi rồi, chỉ mập một chút mà không phải hai chút là ngươi nên vui mừng khôn xiết rồi.”

Nam Tầm than thở: “Không phải vậy thì ta còn có thể làm gì? Mấy cuốn sách Huyết Minh tìm cho ta, ta đã xem xong rồi.”

“Nếu không, ta phát sóng trực tiếp cho ngươi Yêu Vương đại chiến với nhân tộc, thần thú?” Hư Không Thú chợt đề nghị.

Nam Tầm hơi do dự: “Có phải rất đẫm máu hay không?”

Hư Không Thú liền nói: “Ngay cả cảnh Yêu Vương ăn thịt người ngươi cũng thấy, còn sợ càng máu me?”

Nam Tầm ngẫm lại cũng đúng, liền đồng ý.

Bởi sớm chuẩn bị tâm lý, Nam Tầm nhìn tới cảnh tượng cụt tay gãy chân cũng có thể mặt bình tĩnh xem tiếp.

“Đờ mờ Tiểu Bát! Ngươi mau nhìn, giữa chiến trường có một con rồng dài màu xanh thật đẹp thật uy vũ! Lẽ nào đây chính là Thanh Long đứng đầu Thần thú trong miệng mọi người?” Nam Tầm kích động nói.

“Còn có nơi đó, ngươi nhìn kìa, mấy con rắn đen mọc cánh kia có phải Thần thú Đằng Xà?” Nam Tầm vội vã chỉ về một nơi khác.

Trước đây không lâu Nam Tầm mới thấy qua thú thể của Huyết Minh nên liếc qua cũng biết thứ kia là Đằng Xà.

So sánh với nhau, thú thể của Huyết Minh Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà chẳng qua là có thêm bốn cái móng đỏ như móng rồng, vảy quanh thân càng sắc bén, gai nhọn trên lưng càng sắc nhọn dọa người, màu sắc cũng không đen như mực mà đỏ đậm như máu, ngoài ra cũng chẳng khác nhau nhiều.

Theo lý thuyết, Tứ Trảo Xích Huyết Đằng Xà tuy là Đằng Xà biến dị, tính cách hơi khát máu, nhưng không thể phủ nhận một điều, trên người hắn cũng chảy huyết mạch Đằng Xà, hắn đã từng là tộc nhân Thần thú Đằng Xà.

Nhưng những Đằng Xà này vì sao lạnh lùng vô tình như vậy, nhất định phải gài Huyết Minh vào chỗ chết?

Huyết Minh từng nói, khi bé hắn sinh ra không giống anh chị em, nhận hết mọi loại bắt nạt. Hắn vẫn nhẫn nhịn thiên tính khát máu trong xương, yên lặng mà thừa nhận tất cả, chưa từng đáp trả, nhưng dù có thế, hắn cũng không thích không được tán thành.

Mãi đến một lần, hắn thực sự không nhịn được ăn sống một con lợn hoang da hồng có răng nanh.

Cách hắn ăn quá đẫm máu, hắn trực tiếp đâm móng vuốt vào trong bụng con lợn này, lôi hết nội tạng của nó bắt đầu gặm, ăn đến máu me đầy mặt.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.