Edit: Trant/ Beta: Padu
Nam Tầm không biết hà cớ chi Ngụy Xương lại bỗng buồn bã khổ sở, chỉ biết nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng anh: “Cháu không hiểu, cho nên chú phải dạy cháu nha. Tại sao chú trông khó chịu thế, là bởi cháu quá ngốc ạ?”
Ngụy Xương lắc đầu, rầu rĩ hít sâu: “Không phải, không trách cháu. Lam Lam, là chú sai rồi, chú cũng sẽ dạy sai nên đừng hoàn toàn tin tưởng chú.”
Nam Tầm khẽ nhíu mày: “Nhưng cháu chỉ có thể tin chú mà thôi. Dù chú có sai, cũng không phải cố ý, kể cả là cố ý thì chứng tỏ chú có lý do riêng của mình, cháu không trách chú.”
Sự tín nhiệm và ỷ lại hết lòng như vậy càng khiến Ngụy Xương thêm tội lỗi. Anh mấp máy miệng, chuẩn bị vạch trần lời nói dối ban nãy: “Lam Lam, vừa rồi chúng ta không phải đang chơi…”
Nam Tầm đột nhiên khó chịu cựa quậy, vừa khéo cắt ngang anh: “Chú, cháu muốn đi xuống.”
Cả người Ngụy Xương run lên.
Anh ngẩng phắt đầu, hai mắt đỏ ngầu trừng cô.
Người cá nhỏ sửng sốt: “Chú làm sao —— ưʍ.”
Ngụy Xương bất ngờ chặn môi cô, ra sức hôn sâu.
Nam Tầm hiện là một con người cá, không thở được bằng miệng thì còn có mang. Vì vậy cô lập tức ôm lấy cổ người đàn ông, hòa cùng tiết tấu của anh.
Cũng không biết qua bao lâu, Ngụy Xương đột ngột buông ra, thở gấp dồn dập.
Anh nhìn Nam Tầm thật sâu, rồi chợt thả cô thả lại xuống ghế, mình thì lao nhanh vào phòng tắm tầng một.
Cửa phòng tắm đóng “rầm”, âm thanh lớn đến nỗi như thể động đất.
Nam · người cá · Tầm giác quan cực nhạy bén bày tỏ cô nghe thấy tiếng ai đó thở dốc.
Người trong phòng tắm còn giống cá hơn cả cô. Có điều đây là con cá không may nhảy lên cạn, hổn hển, lấy hết sức bình sinh để hô hấp, giống như có thể chết vì khó thở bất cứ lúc nào.
Không bao lâu, tiếng nước tí tách truyền ra từ phòng tắm.
Tiểu Bát bất thình lình lên tiếng: “Dáng người đại Boss rất ngon nha, gia vừa giúp ngươi kiểm hàng đấy, chậc. Hắn đang phải tắm nước lạnh cơ.”
“Từ từ, chết tiệt không phải chứ, vì sao hắc hóa lại tăng? Những 1 điểm!”
Tiểu Bát vô cùng hoang mang, nó cảm thấy rất chi là không khoa học.
Má nó thế mà có đại Boss chỉ bởi dục cầu bất mãn mà suy đồi hơn? Điên cả rồi, hơn nữa lại không phải do người khác mà chính hắn tự gây ra.
Nam Tầm tự ngồi lại lên xe lăn, trong miệng ngân nga ca khúc kết phim nào đó.
Thật ra cô rất muốn hát “Ngứa”, bởi vì lời của nó có câu cô thích nhất “Đến đây nào, cùng vui sướng~”. Nhưng thân là người cá nhỏ, tất cả những bài hát cô biết đều đến từ Ngụy Xương, cô tuyệt đối không thể lòi.
Khi Ngụy Xương tắm nước lạnh xong đi ra, thấy Nam Tầm đã ngoan ngoãn ngồi trên sô pha xem phim.
Nếu không phải băng con heo bị Ngụy Xương dưới cơn giận dữ bẻ thành hai nửa, Nam Tầm cảm thấy lúc này xem lại nó, nhất định sẽ đạp đổ bức tường mong manh mà Ngụy Xương cố dựng lên thành từng viên gạch nát. Nói không chừng dùng thêm tí sức gạch cũng thành cát mịn luôn. Cát mịn!
Ngụy Xương thay quần áo ngủ, đứng ở xa ngắm Nam Tầm, chẳng rõ nghĩ ngợi gì mà bần thần một lát mới đi qua.
Nam Tầm lập tức dựa vào vai anh, vô tình chạm phải cái cổ lành lạnh, lấy làm lạ hỏi: “Chú, mỗi lần chú tắm xong đều ấm, sao hôm nay lạnh thế ạ?”
Ngụy Xương hồi lâu không lên tiếng.
Thấy đối phương chẳng đáp, cô không khỏi ngẩng đầu ngó anh, liền sa vào một ánh mắt thâm thúy sâu không thấy đáy.
Nam Tầm vươn năm ngón tay quơ quơ trước mặt đối phương: “Chú?”
Ngụy Xương chợt hoàn hồn, dịu dàng vuốt ve mặt bé người cá: “Do hơi nóng nên không dùng nước ấm, chú tắm nước lạnh.”
Nam Tầm nghe thấy lời này, đắc ý hếch cằm: “Với cháu nước nóng lạnh đều như nhau vì cháu là động vật máu lạnh nha.”
Ngụy Xương khẽ cười một tiếng, thấp giọng nói: “Đúng vậy, Lam Lam của chú rất siêu.”
Nam Tầm thì tập trung xem phim, Ngụy Xương thì mắt không rời cô một khắc.
Xem được hơn nửa, Nam Tầm đột nhiên thở dài: “Chú, phim này chán ghê, cháu đổi bộ khác.”
Người cá nhỏ giờ đã có thể thành thạo tự lựa phim, còn biết dựa vào bìa băng đĩa để tìm thể loại mình thích.
Do lười phải bò lại xe lăn, cô xách luôn váy, quét quét đuôi cá trên mặt đất lết tới.
Ngụy Xương ngồi trên sô pha nhìn bóng lưng người cá nhỏ, ý vị không rõ.
Khi Nam Tầm quay lại, khuôn mặt nhỏ cau có, nhắm thẳng chỗ anh mà lết, còn suýt ngã quỵ.
Ngụy Xương lập tức giang tay đỡ, một tay kéo người cá nhỏ vào trong lòng ngực, để đuôi cá ngồi trên đùi mình.
Người đàn ông gác cằm lên vai cô, thấp giọng đề nghị: “Chú ôm Lam Lam xem nhé.”
“Dạ được.” Thanh âm trong trẻo, hoàn toàn tin tưởng ỷ lại người phía sau.
Ngụy Xương có một khoảnh khắc “giãy giụa”, đáy mắt thoáng vụt qua tia ảo não. Lý trí bảo anh buông người cá nhỏ, nhưng hai tay anh hoàn toàn không nghe, cứ giở trò xấu.
Nội tâm anh đang giằng xé không thôi.
Một mặt, anh muốn yêu thương Lam Lam như yêu thương một đứa nhỏ, hay chính xác hơn là con cháu trong nhà, bởi vì anh khát vọng tình thân. Mặt khác, nơi sâu dưới đáy lòng lại như hồng thủy vỡ đê, tuôn trào thứ tình cảm anh chẳng thể khống chế. Đó là một loại khát vọng cắn nuốt giống cái trước mặt… Thứ tình cảm gần như điên cuồng.
Những cảm xúc chồng chéo nhau gần như bức anh phát điên. Cũng trong quá trình ấy, lý trí anh đang dần xói mòn từng chút một.
Ngụy Xương lơ đãng siết chặt cánh tay, làm giữa hai người không còn chút khe hở.
Cảm giác kia lại tới nữa nhưng lần này anh quyết định sẽ không chạy trốn.
Nam Tầm nhíu nhíu mày, đáng thương mở lời: “Chú, chú siết làm cháu hơi khó chịu.”
Ngay sau đó, cô mang vẻ mặt mờ mịt lầm bầm: “Chú, người chú nóng quá, chú ốm ạ? Có phải chú sốt không?” Người cá nhỏ xem rất nhiều phim ảnh, cô biết không giống người cá, con người rất yếu ớt, rất dễ đổ bệnh.
“Lam Lam, phim hay không?” Người đàn ông lại bỗng trầm giọng hỏi.
Lúc này đây, anh vẫn là người lữ hành bước đi trong sa mạc bị nắng chói thiêu đốt, có điều hiện giờ trước mắt chính là ốc đảo. Môi nứt nẻ và cổ họng khô khốc làm mất tiếng như cũ, nhưng khi mở miệng lại không thể che giấu sự khát khao mong ngóng cùng hưng phấn đang cố nhẫn nhịn, còn pha chút… cẩn trọng.
Bởi vì ốc đảo kia có lẽ lại là ảo giác. Anh sợ đến gần rồi nó sẽ bỗng dưng biến mất.
Nam Tầm quay đầu cười với anh: “Không ạ, nhưng có chú xem cùng, cho nên cũng không quá chán.”
Ngụy Xương thuận thế xoay người phía trước thành ngồi đối diện, duỗi tay xoa xoa đầu cô.
“Lam Lam, phim không hay, vậy cháu có muốn chơi trò chơi không?” Ngụy Xương đột nhiên mím môi hỏi.
Nam Tầm chớp chớp mắt: “Chú đang nhắc trò ban nãy ạ? Chú thích ạ?”
Ngụy Xương hơi giật giật môi mỏng, đáp nhẹ: “Thích.”
“Chỉ có thể chơi một nửa cũng được ạ?”
“Được.” Giọng càng ngày càng trầm.
Nam Tầm khẽ cười một tiếng, lập tức chu môi.
Người đàn ông nhắm hờ hai mắt, đã đê mê say trong men tình.
“Ưʍ…” Nam Tầm hơi hừ một tiếng, nhíu mày.
Trong mắt Ngụy Xương xẹt qua tia thanh tỉnh, nhưng anh cam nguyện trầm luân.
Anh buông người cá nhỏ, nhìn đôi môi hồng ướŧ áŧ kia, không nhịn được ghé sát mút mút vài cái.
“Lam Lam, chú làm cháu đau à?” Ngụy Xương dịu dàng hỏi cô.
Nam Tầm lắc lắc, lại gật gật đầu: “Tay chú ôm hơi chặt.”
Gương mặt Lam Lam rõ đơn thuần vô tội, nhưng lại thẳng thắn nói lời âu yếm trắng ra hơn cả nhân loại, khiến tường thành Ngụy Xương vừa dựng lên sụp đổ ầm ầm.
_______
Padu: Xin lỗi các bạn vì sự chậm trễ. Mình vừa đi du lịch 2 tuần về nhưng vừa đi du lịch vừa có thi giữa kì cơ. Một trải nghiệm rất là yomost 🌝
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!