Xuyên Nhanh: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 689: Lam Lam, cảm thấy thế nào



Edit: Trant/ Beta: Padu

“Lam Lam, cảm thấy thế nào? Đau không?” Ngụy Xương sốt sắng hỏi han.

Nam Tầm trả lời: “Dạ không, nhưng không có sức, không quen bằng đuôi cá.”

“Không sao, chúng ta tập dần. Trẻ con còn phải bò rồi mới biết đi, Lam Lam nhà ta thế là đã rất giỏi rồi.”

Nam Tầm: …

Ví cô như tụi nhóc miệng còn thơm hơi sữa, còn khen cô với giọng điệu đầy tự hào kiểu này, sao bỗng dưng thấy xấu hổ thế nhỉ?

Ngụy Xương nửa đỡ nửa ôm dìu Nam Tâm đi hai vòng quanh phòng ngủ, hệt như ông bố bỉm sữa kiên nhẫn dạy đứa con chập chững tập đi.

Sau khi xác nhận hai chân của Lam Lam không chỉ để trưng, Ngụy Xương vui mừng khôn xiết. Anh vốn là người không hay biểu lộ cảm xúc, song trước mặt bé người cá lại như dỡ xuống tất cả phòng bị, chẳng hề che giấu hỷ nộ ai lạc của mình.

“Lam Lam, về sau mỗi ngày chú sẽ cùng cháu tập đi, không bao lâu nữa là cháu có thể giống chú.”

“Thật ạ? Tốt quá! Nhưng chú ơi, cháu không có giày, phải đi chân trần suốt ạ?” Nam Tầm hỏi, tuy chân đang dẫm trên thảm trong phòng.

“Có liền, chú đã cho người mang tới. Lam Lam mai này còn mặc được váy ngắn nữa đấy. Không phải cháu bảo nữ chính trong phim mặc rất đẹp hả? Chú đã cho chuẩn bị rất nhiều kiểu dáng, đẹp gấp bội phim luôn.”

Nam Tầm mặt đầy háo hức bị lão lưu manh Ngụy Xương thoắt cái bế bổng lên, còn là tư thế hai chân quặp eo anh. Một tay anh thì vòng qua eo cô, tay còn lại nâng mông, sắc mặt đứng đắn không tả.

Hai người ngọt ngọt ngào ngào ăn xong bữa trưa sớm. Nam Tầm ngủ thẳng tới 10 giờ, mà Ngụy Xương hưng phấn quá độ tuy chỉ ngủ ba bốn tiếng, nhưng mới 7 giờ đã tỉnh. Anh thấy người nằm bên ngủ ngon lành quá, không nỡ gọi, để mặc cô ngủ đến mặt trời chiếu đến mông mới dậy.

Trong biệt thự hòa thuận vui vẻ, nhưng khổ Phương Hằng. Chú đang bon bon trên đường tới thì bỗng dưng anh Ngụy gọi giao nhiệm vụ. Ngoài đồ bơi hôm qua, thế nhưng còn yêu cầu chú bỏ thêm mấy thứ kỳ quái.

Váy ngắn? Các kiểu giày nữ số đo 35 và 36? Còn ít quần cho nữ? Qυầи ɭóŧ luôn?

Phương Hằng nghĩ nát óc cũng không ra.

Chỉ có mỗi bé người cá sống ở biệt thự bên biển thôi mà, cần những thứ này để làm gì? Hay… anh Ngụy định kim ốc tàng kiều?

Trời ạ, không thể nào, nếu vậy người cá nhỏ sẽ đau lòng lắm!

Phương Hằng nửa đường nhận được thông báo, đành quay xe, chuẩn bị xong mọi thứ mới lại tiếp tục lên đường.

Dọc đường đi chú đều suy nghĩ nguyên nhân anh Ngụy muốn mấy thứ này, càng nghĩ càng cảm thấy anh Ngụy có người mới thật.

Anh Ngụy ngố sao? Ngay cả người ngoài như chú còn nhìn ra sự chiếm hữu trần trụi của anh với bé người cá, anh lại tìm phụ nữ tới làm gì? Không sợ người cá nhỏ nổi giận rồi trốn mất à?

Lẽ nào vì một mình chăm sóc cô bé quá mệt, nên mới tìm bạn nữ cùng gánh vác?

Không đúng, không đúng, với tính độc chiếm của anh Ngụy tuyệt đối không để bất kì ai phân tán sự chú ý của người cá.

Mãi đến khi chú Phương vác hai thùng to vào biệt thự, trông thấy người cá mọc chân người, trong đầu mới nổ ầm một tiếng vỡ lẽ.

Bởi vì quá mức khiếp sợ, Phương Hằng bỗng tuột tay, cái thùng nặng trịch suýt rơi trúng chân. Nếu rơi trúng thật chắc mười ngày nửa tháng chú khỏi đi lại.

“Cô Ngụy Lam?” Phương Hằng thử thăm dò hỏi.

Nam Tầm nhoẻn miệng cười: “Chú Phương Hằng ạ.”

Phương Hằng ngẩn ra. Quả nhiên đã có thể giao lưu bình thường giống nhân loại.

Ban đầu chú thường xuyên đưa ít rau củ quả tới, sau chú giúp anh Ngụy trồng vườn rau sau nhà thì số lần bị gọi đến cũng giảm rõ rệt. Chú nhớ rõ lần trước bé người cá chỉ nói được mấy câu đơn giản, mới qua bao lâu đã lưu loát thế rồi?

Phương Hằng nhớ tới câu khoe khoang cửa miệng của Ngụy Xương: “Chú không biết con bé thông minh nhường nào đâu”, rồi đột nhiên cảm thấy, anh Ngụy có lẽ chẳng hề nói ngoa. Người cá nhỏ thật sự rất thông minh.

Ngụy Xương nghe thấy cục cưng nhà mình ngọt ngào gọi “chú Phương” thì hơi khó chịu nhíu mày. Anh chải vuốt mái tóc cô, sửa đúng: “Lam Lam, không thể gọi thế. Cháu chỉ có một chú thôi, hiểu không?”

Nam Tầm nghiêng đầu, nghi hoặc hỏi: “Không gọi chú Phương Hằng thì gọi gì ạ? Ông nội Phương?”

“Khụ, khụ khụ khụ….” Phương Hằng bị sặc nước miếng.

Ông, ông nội ư?

Chú mới ngoài bốn mươi, nhá? Gọi “anh” còn được! Sao nhóc con kia đưa ra kết luận thế được hả?

Ngụy Xương vốn cau mày, giờ phút này lại bị một câu của Nam Tầm chọc cười.

Anh véo véo má cô, cười hỏi: “Sao Lam Lam gọi như vậy?”

Nam Tầm nghiêm túc giải thích: “Bởi vì chú gọi lão Phương, mà người ta già hơn chú nữa, nên không gọi ông nội thì cháu gọi gì ạ?”

Ngụy Xương hơi nhướng mày: “Tuy rằng Phương Hằng già hơn chú, nhưng bọn chú cùng vai vế.”

Nghĩ một lát, Ngụy Xương cong cong khóe miệng: “Vậy Lam Lam cứ gọi lão Phương giống chú đi.”

Phương Hằng run rẩy khóe miệng, chính anh bảo người ngang hàng không thể gọi bậy. Bé người cá nếu kêu anh là chú, chính là hàng con cháu anh, sao có thể học cách anh gọi người khác? Loạn quá không anh Ngụy?

Hơn nữa, nếu đã định bằng vai phải lứa với người cá nhỏ, anh nói thử coi lúc trước sao phải lắm chuyện, khăng khăng đòi làm chú?

Phương Hằng chẳng thể hiểu nổi. Anh Ngụy mới 30 tuổi, còn trẻ chán sao tự nhiên nổi tình thương của cha? Còn lừa cô Ngụy Lam gọi anh như thế. Dù thật sự có ý tưởng vậy thì sao không tìm đứa nhỏ năm sáu tuổi mà chơi, đây chẳng phải lợi dụng người cá vô tri?

“Chú Phương, chuẩn bị mọi thứ rồi chứ?” Ngụy Xương chơi với người cá nhỏ một lúc rồi hỏi.

Phương Hằng gật đầu: “Anh Ngụy yên tâm, tất cả đều đủ.” Ánh mắt chú dừng trên hai chân của bé người cá, sự hoảng hốt vẫn chưa hoàn toàn biến mất.

“Anh Ngụy, chân cô Ngụy Lam… ”

Ngụy Xương ôm trọn Nam Tầm vào lòng biểu thị chủ quyền tuyệt đối, sau đó dùng giọng điệu dịu dàng lại ngang ngược nói: “Con bé là báu vật trời cao ban tặng tôi.”

Người đàn ông nhìn chằm chằm chú, ánh mắt sâu thăm thẳm: “Lão Phương.”

Không cần anh nói tiếp, Phương Hằng đã đọc đã hiểu ý anh, lập tức thề: “Cho dù cô Ngụy Lam trở thành gì, tôi đều sẽ giữ kín bí mật, tận sức bảo vệ cô ấy.”

Ngụy Xương gật đầu: “Tự tôi sẽ bảo hộ Lam Lam, chỉ là sẽ có lúc tôi thoáng lơ là, những khi ấy chú cẩn thận chút.”

Phương Hằng: …

Ngay đến việc này cũng không muốn người khác nhúng chân, thật độc tài chuyên chế.

“Đúng rồi anh Ngụy, cái này….” Phương Hằng lấy từ túi áo một tấm thiệp tinh xảo: “Thiệp mời từ nhà họ Tần.”

Ngụy Xương không cầm, liếc qua rồi nhàn nhạt bảo: “Chú giữ lấy, hôm đó chú đi cùng tôi.”

Phương Hằng lại nhét tấm thiệp về chỗ cũ, dò hỏi: “Anh Ngụy, anh xem lễ mừng thọ nhà họ Tần nên tặng gì cho thỏa đáng?”

Ngụy Xương ồ một tiếng: “Chú không nhắc thì xém nữa tôi quên mất.”

Phương Hằng giật giật mí mắt. Chuyện này cũng có thể quên ư, hai tay trống không đến dự tiệc làm chi có ai không ngại?

Ngụy Xương quay sang hỏi người cá nhỏ: “Lam Lam thấy tặng gì cho phải?”

Nam Tầm chớp chớp mắt: “Là một ông lão ạ?”

Ngụy Xương cười khẽ: “Đúng vậy, là một cụ ông.”

Nam Tầm nhíu mày suy nghĩ, sau đó đáp: “Là trẻ con thì tặng gấu bông nhỏ, cụ ông thì chú có thể tặng một con thiệt to thiệt to. Tại người ta nhiều tuổi thế mà.”

Ngụy Xương hơi giật mình, ngay sau đó không khỏi bật cười.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.