Hào Môn Kinh Mộng 1: 99 Ngày Làm Cô Dâu

Quyển 4 - Chương 17: Điều khoản chí mạng trong hợp đồng



Đường xá phía trước hơi đông, Lệ Minh Vũ thoáng chạy xe chậm lại, nghe cô nói, ánh mắt anh ẩn sâu thêm khó đoán, “Đúng vậy, cho nên tốt nhất em phải ngoan ngoãn nghe lời tôi, bởi vì tôi không biết mình sẽ còn làm ra chuyện gì”.

Tô Nhiễm quay đầu, “Guerlain và Mộ Thùa, họ có cuộc sống riêng của bản thân, không phải quân cờ để anh dùng uy hiếp tôi. Lệ Minh Vũ, anh buồn chán vừa thôi.”

“Sao, em cũng biết tôi đang uy hiếp em à? Vậy em còn không ngoan ngoãn ở nhà? Từ nhỏ thầy cô đã dạy chúng ta, phải ngoan ngoãn nghe lời thì mói được thương, không phải ư?” Giọng Lệ Minh Vũ lạnh lùng, khác hoàn toàn vói dáng vẻ ở sân bay ban nãy.

Cô rất muốn ghi lại lời nói và bộ dáng này của anh, công bố cho mọi người xem, để những nguời luôn nghĩ Lệ Minh Vũ hiền lành, nhẫn hậu nhìn rõ mặt mũi của anh, cô nghiến răng, “Anh đừng gây khó dễ cho Mộ Thừa và Guerlain.” Lệ Minh Vũ cười, không trả lời.

Tim cô đau nhói, cô quay đầu nhìn ra ngoài cửa xe. Trông thấy đường phố càng lúc càng quen thuộc, cô càng lúc càng nghẹt thở.

Đường phố loáng cái đã kẹt kín xe.

Lưu lượng giao thông trong nước có phần kém hơn nước ngoài, đông người, nhiều xe, đường xá sửa chữa khắp nơi, xe cộ càng lúc càng đông đúc.

Tô Nhiễm thấy trong xe ngột ngạt, ấn nút hạ cửa sổ. Nắng chiểu đã tàn, mặt trăng lại lên, màn đêm sắp sửa buông xuống- Cô không biết tối nay khi trở về sẽ như thế nào, chỉ cần vừa nghĩ đến tôi qua, toàn thân cô liền run rẩy.

Ven đường, có người vừa hát vừa đàn guitar. Đó là một cô gái rất trẻ, người đi đường nếu nghe êm tai sẽ ném tiền lẻ cho cô sái. Cô gái duờng như không quan tâm người qua đường cho bao nhiêu tiền, cô gái chỉ tập trung hát, trước mặt bày ra vài chiếc đĩa CD, có lẽ là đĩa ghi âm lại các ca khúc do chính cô gái hát.

Bài hát của cô gái có chút gì đó dửng dưng, có chút sì đó đau buổn. Cô gái chẩm chậm nhắm mắt, chìm đắm vào giọng hát và tiếng đàn guitar.

Hạnh phúc trước mặt người ngoài.

Nhưng sau lưng họ chỉ còn lại cô độc?

Những nguời yêu nhau, yêu đến chết lặng.

Đã từng chứng kiến biết bao kết thúc tốt đẹp?

Đã từng khổ sở nhưng vẫn ước ao?

Về sau hát thêm gì, Tô Nhiễm không nghe rõ. Cô chỉ cảm thấy ca từ tựa như tơ nhện quấn quanh đến khi cô nghẹt thở mới thôi. Cô muốn khóc, muốn lao ra khỏi xe, tránh xa người đàn ông đang ngồi cạnh cô. Thế nhưng, trái tim của cô cũng bất đắc dĩ như lời bài hát này. Kỳ thực, từ trước đến nay, cô luôn hiểu rõ một đạo lý. Đời người rất ngắn ngỏi, bất kể thuận buồm xuôi gió hay cảnh ngộ trái ngang, đều là ký ức quý báu nhất, là của cải vô giá suốt đời nguời khi hổi tưởng lại. Vì lẽ đó, cô sẽ không oán hận điều gì. Cô chỉ muốn sống nghiêm túc từng ngày, sẽ không vì ai mà quyết đinh làm bản thân hối hận, cũng sẽ không vì ai mà hành động làm bản thân tiếc nuôi. Nhưng bây giờ cô mói nhận ra, con người muốn sống thanh thản thật sự khó vô cùng. Cô có thể tàn nhẫn một chút, ích kỷ thêm một chút, cứ như vậy, cô sẽ vui vẻ ư? Chắc chắn là không.

Dù sao thì cũng không vui vẻ, vậy tại sao cô lại không cố gắng cho những người thân bên cạnh cô đuợc vui vẻ?

Có lẽ thấy cô nhìn cô gái đang hát ven đường không chớp mắt, Lệ Minh Vũ cũng lắng nghe thử, ánh mắt anh đẩy ý vị nhìn lướt qua xe cộ đang kẹt kín phía trước, rồi bước xuống xe.

Cửa xe đóng lại, Tô Nhiễm mới định thần, nhưng giật mình khi trông thấy Lệ Minh Vũ đi về phía ven đường.

Cô gái ngừng hát, không biết anh nói gì, chỉ thấy cô sái chỉ tay xuống những chiếc đĩa CD bày ra truóc mặt, anh liền móc bóp tiền, cầm một chiếc rồi băng qua từng chiếc xe bước vể phía bên này. Tô Nhiễm hốt hoảng, thần sắc anh trầm tĩnh khiến cô không biết anh đang muốn làm gì.

Anh nhanh chóng trở lại mở hộp đĩa CD, bỏ vào đẩu thu rổi ấn nút phát nhạc. Tô Nhiễm liền nghe thấy bài hát mà cô gái kia vừa hát lúc nãy, cô giật mình nhìn anh, không rõ anh làm sao lại hiểu suy nghĩ của cô.

Xe chẩm chậm lăn bánh, trong tiếng hát thản nhiên, sắc mặt anh cũng thản nhiên, “Em có thể nghĩ đến anh ta, nhưng dù sao cũng đừng để tôi nhìn ra.”

Tô Nhiễm buồn phiền, im lặng nhìn anh hổi lâu.

Đến biệt thự Bán Sơn, Lệ Minh Vũ kéo cô đi thẳng ra ngoài. sắc mặt anh thấp thoáng khó coi, anh hối hận rồi, anh không nên mềm lòng mua đĩa hát gì đó cho cô. Suốt đường về, vẻ mặt cô đều ngập tràn bi thương. Chết tiệt, lẽ nào lòng cô chỉ biết nhớ thương Mộ Thừa?

Anh lôi cô vào phòng khách, một tiếng “păng” vang lên, cửa phòng liền đóng lại. Vẻ mặt ôn hòa ở nơi công cộng của anh đã không còn, thay vào đó là thần sắc tối tăm, đầy đáng sợ mà cô thường thấy. Anh bóp mạnh vai cô, làm cô đau đến cau chặt mày.

“Em đang nghĩ cái sì, hmm? Đừng tưởng tôi không biết suốt đường về em nhớ đến ai. Tô Nhiễm, em cho rằng tôi sẽ để em xa chạy cao bay? Em nằm mơ. Tôi cảnh cáo em, đây là lần đầu mà cũng là lẩn cuối. Lần sau, để tôi phải tới sân bay bắt em về, hậu quả sẽ không đơn giản như vậy.” Lệ Minh Vũ giận dữ lên tiếng.

Tô Nhiễm nhìn anh chằm chằm, thấy phẩn nộ trong mắt anh càng lúc càng đậm đặc hơn, cô chỉ cảm thấy nực cười. Tô Nhiễm bình thản đáp lòi, “Ngoại trừ có thể kiểm soát thể xác tôi ra, thì anh có tư cách gì yêu cầu tôi một lòng một dạ chung thủy vói anh?”

Những lòi này buông ra, phẫn nộ nơi Lệ Minh Vũ chợt vụt tắt, đáy mắt anh chuyển thành châm chọc, “Em thật sự cho rằng đơn ly hôn bốn năm trước có hiệu lực?”

“Cái gì?” Tô Nhiễm cả kinh, “Anh có ý gì?”

Lệ Minh Vũ tới gần cô, gằn từng chữ “Lẽ nào em không biết, ly hôn và kết hôn đều chung một nguyên tắc, ít nhất phải có hai người chứng kiến mới có hiệu lục.”

Tô Nhiễm cảm thấy ngột ngạt, “Thật là buồn cười. Trên tờ đơn đó đã ký tên rồi, dù không ký tên, thì tôi và anh cũng đã sống riêng đủ hai năm, đáp ứng đầy đủ điều kiện ly hôn.”

Lệ Minh Vũ cười lạnh, không giải thích rõ ràng điều gì, chỉ lấy một phẩn văn kiện từ trong cặp sách,ném tới trước mặt Tô Nhiễm, đôi mắt anh lại trầm tĩnh, hệt như đang tuyên án cho vận mệnh của cô, từ tốn cất tiếng: “Lúc trước là do bản thân em không xem rõ mà thôi. Mở to mắt ra nhìn kỹ cho tôi, còn chín ngày nữa mới hết nghĩa vụ làm vợ của em!”

Văn kiện rớt xuống thảm trải sàn, Tô Nhiễm bàng hoàng. Một lúc sau, cô khom người nhặt lên, tay cô run run lật từng trang. Văn kiện này cô đã thấy bốn năm trước, suốt cả đời cô vĩnh viễn cũng không quên đưọc mỗi chữ mỗi câu trong đây. Vì mỗi một điều khoản đều là sỉ nhục với cuộc hôn nhân đã qua đó của cô, làm sao có thể xem sót?

“Lúc trước vì bảo đảm quyền lợi cho em nên ba em đã bổ sung điều khoản phụ. Mặt trên có viết giới hạn thời gian. Thực ra thì dựa theo quy đinh về thời sian mà ba em để thêm vào đúng lễ Giáng sinh bốn năm trước, hợp đồng vẫn còn chín ngày. Nói cách khác, chúng ta đã làm trái nội dung định truớc, đã ly hôn sớm chín ngày. Nhưng may mắn chỉ có một mình em ký tên, nếu không ngay cả tôi cũng coi là làm trái với điều ước.” Lệ Minh Vũ dựa người vào sofa, vô cùng bình tĩnh giải thích.

Tô Nhiễm kinh hoàng, lúc này mới nhìn đến điều khoản phụ mà anh nhắc đến. Nó là một nhóm chữ nhỏ nằm góc dưới trang cuối cùng của văn kiện. Lúc trước, cô chỉ biết xem đến phần kết, ngoài đau khổ cô chẳng kịp xem thêm điều khoản bổ sung. Không, tại sao có thể như vậy?

“Cái này giống như hợp đồng thương mại, chưa đạt đến kỳ hạn hợp đồng hoặc chưa hoàn thành nghĩa vụ cần phải thục hiện, dù thời gian có lâu hơn thì nó vẫn còn hiệu lực. Tô Nhiễm, bây giờ em vẫn là vợ của tôi. Dù chỉ chín ngày, em cũng phải thực hiện hết nghĩa vụ của một nguời vợ. Khó chấp nhận cũng phải chấp nhận. Tôi là chổng của em, cần hay không cần em là do tôi quyết định. Em chưa ly hôn thì đã sống tùy tiện cùng người đàn ông khác, em cho rằng tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt và giọng điệu của Lệ Minh Vũ vô cùng lạnh lùng.

Tô Nhiễm không còn hơi sức nghe anh đang nói gì, cô chỉ nhìn trân trân vào văn kiện trong tay. Cô khó tin nhìn những hàng chữ trên đó hết lần này đến lần khác, nhất là điều khoản phụ. Lệ Minh Vũ nói xong, hổi lâu sau cô mới ngẩng đẩu, giơ văn kiện lên, lạnh lùng nhìn anh: “Cái này không phải phần văn kiện mà chúng ta đã ký bốn năm truóc.”

Cô nhớ rết rõ, bốn năm trước khi cô ký tên, anh cũng ký tên. Nhưng trên văn kiện này lại không có chữ ký của anh. Cái này không đúng.

Lệ Minh Vũ dường như biết truóc cô sẽ nói như vậy, anh bắt chéo chân, nhếch mày rổi bình thản cất tiếng, “Ký kết hợp đồng mà, đương nhiên phải có bản chính và bản phụ rồi. Tô Nhiễm, chẳng lẽ ngay cả điều căn bản này, em cũng không biết ư?”

“Anh…” Tô Nhiễm bỗng dưng hiểu rõ mọi thứ. Bốn năm truóc, cái mà họ ký tên vốn chỉ là bản chính hoặc bản phụ của một phần hợp đồng. Tất cả là do cô, do cô đau lòng, nên đã quên đạo lý hợp đồng thì không thể chỉ có một bản. Chắc chắn bản được ký tên đó đã bị anh hủy bỏ. Phần hợp đồng này thình lình xuất hiện chữ ký của cô, nhưng chỉ thiếu duy nhất chữ ký của Lệ Minh Vũ. Rõ ràng đây là mưu mô của anh. Tô Nhiễm nhìn người đàn ông trước mắt mình như nhìn người dưng xa lạ, à không, đối với cô, Lệ Minh Vũ chưa bao giờ thân quen. Cô căm hận nhìn anh. “Văn kiện này do anh ngụy tạo. Tôi có thể coi như vô hiệu.”

“Ngụy tạo?” Lệ Minh Vũ như nghe được chuyện hài buồn cười nhất trên đời, khóe miệng nhếch lên, nhưng đáy mắt trước sau đều lạnh lùng, “Ai có thể chứng minh? Chỉ dựa vào một câu nói của em ư?”

Tô Nhiễm bối rối. Đúng vậy, ai có thể chứng minh cái này do anh ngụy tạo? Ba cô và Lệ Minh Vũ đều là nhân vật có máu mặt. Chắc chắn bốn năm trước khi ký kết hợp đồng hôn nhân để gìn giữ danh tiếng, nên chỉ có hai ngưòi họ mới biết. Loại chuyện thế này vốn chẳng thể tìm tới luật sư công chúng. Vì vậy, dựa vào thái độ kiêu ngạo của Lệ Minh vũ cũng không khó đoán, không ai có thể nắm bắt đưọc sơ hở của anh.

“Cuộc hôn nhân bôn năm trước đối vói anh là một điều sỉ nhục, không phải anh đã nghĩ đến chuyện giải thoát từ lâu rồi ư? Vì sao bốn năm sau anh lại thay đổi? Lệ Minh Vũ, rốt cuộc anh muốn cái gì? Một cuộc hôn nhân anh không cần vào bốn năm trước, vì sao anh lại phải tìm vào bốn năm sau?” Cô không hiểu, thật sự không hiểu.

Lệ Minh Vũ nhìn cô hơn vài phút, ngay khi Tô Nhiễm cho rằng anh sẽ cho cô một đáp án chính xác, anh lại vô cùng trầm tĩnh lên tiếng, “Ký kết hợp đồng chính là mong muốn con người tuân thủ theo nó. Tôi chỉ biết rằng quan hệ vợ chồng của chúng ta vấn còn chín ngày mới hết hạn. Chín ngày này, em phải làm tốt vai trò bà Lệ, làm hết trách nhiệm của một người vợ.”

“Đã như vậy, vì sao bốn năm sau anh mới nhớ tới những chuyện này? Lệ Minh Vũ, rốt cuộc anh đang tính toán cái gì?” Tô Nhiễm lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt anh càng lúc càng sa sầm. Lệ Minh Vũ đứng dậy, đi về phía cô, vóc người anh cao lớn hầu như có thể ôm trọn cô. Bàn tay anh đỡ lấy ót cô, rồi bất ngờ siết chặt, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mắt anh…

“Nếu em biết thân biết phận một chút, không chừng tôi đã buông tha em. Nhưng Tô Nhiễm, em thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.Nếu số phận hết lần này đến lần khác cứ an bài cho em xuất hiện trưóc mắt tôi, vậy tại sao tôi còn phải phụ lòng ông trời, hmm?” Giọng điệu anh mềm mỏng, trầm thấp lạ thuờng, như thầm kín đưa tình, nhưng lại như uy hiếp và gây áp lực.

Lòi nói của anh càng khiến cô thêm khó hiểu.

“Buông tôi ra.” Tô Nhiễm vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, anh lại càng siết chặt hơn. Cuối cùng, cô đành ngừng lại, oán giận nhìn anh chăm chú, ‘”Lệ Minh Vũ, tôi sẽ không đổng ý kỳ hạn chín ngày nực cười này của anh. Tôi chỉ biết, lúc trước tôi và anh đã ký tên ly hôn. Tôi mặc kệ điều khoản phụ gì đó, tôi và anh đã là hai người xa lạ, là hai nguời không liên quan gì nhau. Nếu anh muốn cầm họp đổng uy hiếp tôi, tốt thôi, chúng ta cứ kéo nhau ẩm ĩ ra tòa. Tôi lại đang muốn nhìn nguời mất hết danh dự là anh hay tôi. Đối với tôi, họp đồng này vốn chẳng có bất cứ tác dụng nào.

Ba tôi đã mất, dù anh cầm hợp đồng này làm nhà họ Hòa xấu hổ như thế nào cũng không liên quan đến tôi.”

Lệ Minh Vũ nhìn cô rất lâu rồi buông tay, miệng anh chẩm chậm nhếch lên một đuờng cong khó đoán. Trong mắt anh, Tô Nhiễm ngay lúc này chỉ giống một con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt, bộ dáng cô đáng yêu pha trộn vói hung hãn, đôi mắt cô xinh đẹp long lanh nước lộ rõ cảnh giác và chống cự, cô không biết hình dáng lúc này của mình rất dễ khơi dậy nhiệt huyệt đàn ông.

“Vậy ư? Thế bây giờ chúng ta thảo luận vể Mộ Thừa và Guerlain thì sao?” Anh lại ngổi xuống sofa, hết sức lười biếng gác chân, nhìn Tô Nhiễm, hệt như lời cô nói đã nằm trong định liệu của anh.

Tô Nhiễm cau chặt mày, hô hấp gấp gáp.

“Tạm thời không nhắc đến vấn để Guerlain không được rót thêm vốn thì sẽ chật vật như thế nào, sẽ thiếu xưởng sản xuất bao nhiêu tiền. Chỉ nói mỗi Mô Thừa thôi. Thực ra, anh ta cũng rất oan uổng, đểu là chuyện của mười năm trước rồi, cảnh sát cũng chẳng tìm được chứng cớ gì mà lại bất ngờ dẫn anh ta đến sở cảnh sát. Chuyện này một khi loan truyền ra ngoài, đồng nghiệp cùng làm chung bệnh viện với anh ta chắc chắn sẽ bận rộn, em nói thử xem giới truyền thông có bỏ qua đề tài sốt dẻo như vậy không?” Anh dựa người vào sofa, lạnh nhạt cất giọng. Tô Nhiễm nghe rõ ràng lời anh nói.

Kỳ thực, nhìn thấy anh ở sân bay, cô đã biết chuyện này dính dáng đến anh. Khi anh đến trước mặt cô, trầm tĩnh kêu cô theo anh về nhà, cô chỉ biết anh đang uy hiếp cô, lấy nguời và việc uy hiếp cô. Một bên là người bạn nam thân thiết suốt bốn năm qua của cô, một bên là chị em kết nghĩa mang lại hơi ấm cho cô nơi đất khách quê nguời. Nếu muốn cô không quan tâm đến họ, làm sao cô có thể sống thanh thản?

Vì lẽ đó, mãi lâu sau cô cười nhạt, “Chắc hẳn nếu tôi không đồng ý điều kiện của anh, thì người thân tiếp theo bên cạnh tôi cũng mắc phải tai ương? Người anh nhắm tiếp theo là ai?”

“Tô Nhiễm, em nghĩ sai một chuyện rồi. Mấy lời này tôi từng nói trước đây với em. Tôi chẳng hứng thú với người thân bên cạnh em, từ đầu đến cuối tôi chỉ nhằm vào một mình em mà thôi. Đương nhiên, muốn một người ngoan ngoan nghe lời, thì việc hy sinh những người xung quanh là điều không thể tránh khỏi. Nhưng hy sinh ít hay nhiều thì còn phụ thuộc vào việc em có chịu phối hợp hay không”. Ngón cái Lệ Minh Vũ khẽ vuốt cằm, thờ ơ nói rồi bồi thêm một câu, “Ah, phải rồi, Tiểu Đóa cũng rất dễ thuơng. Tôi biết, Tiểu Đóa là bạn thân nhất của em, phải không?”

“Anh không được phép làm hại Tiểu Đóa.” Tô Nhiễm nóng nảy. Ngoại trừ ba mẹ, An Tiểu Đóa là người quan trọng nhất với cô. Nếu vì cô mà An Tiểu Đóa bị thương tổn, ngay cả cái chết cô cũng nghĩ đến.

Lệ Minh Vũ quả nhiên tàn nhẫn có đủ. Cô biết rõ chiêu này của anh quá thâm độc, quá độc ác, khiến cô mất hết năng lực phản kháng. Con nguời này một khi đã muốn gây phiền phức cho Tiểu Đóa, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách hãm hại?

Văn kiện rớt xuống thảm trải sàn, Tô Nhiễm bàng hoàng. Một lúc sau, cô khom người nhặt lên, tay cô run run lật từng trang. Văn kiện này cô đã thấy bốn năm trước, suốt cả đời cô vĩnh viễn cũng không quên đưọc mỗi chữ mỗi câu trong đây. Vì mỗi một điều khoản đều là sỉ nhục với cuộc hôn nhân đã qua đó của cô, làm sao có thể xem sót?

“Lúc trước vì bảo đảm quyền lợi cho em nên ba em đã bổ sung điều khoản phụ. Mặt trên có viết giới hạn thời gian. Thực ra thì dựa theo quy đinh về thời sian mà ba em để thêm vào đúng lễ Giáng sinh bốn năm trước, hợp đồng vẫn còn chín ngày. Nói cách khác, chúng ta đã làm trái nội dung định truớc, đã ly hôn sớm chín ngày. Nhưng may mắn chỉ có một mình em ký tên, nếu không ngay cả tôi cũng coi là làm trái với điều ước.” Lệ Minh Vũ dựa người vào sofa, vô cùng bình tĩnh giải thích.

Tô Nhiễm kinh hoàng, lúc này mới nhìn đến điều khoản phụ mà anh nhắc đến. Nó là một nhóm chữ nhỏ nằm góc dưới trang cuối cùng của văn kiện. Lúc trước, cô chỉ biết xem đến phần kết, ngoài đau khổ cô chẳng kịp xem thêm điều khoản bổ sung. Không, tại sao có thể như vậy?

“Cái này giống như hợp đồng thương mại, chưa đạt đến kỳ hạn hợp đồng hoặc chưa hoàn thành nghĩa vụ cần phải thục hiện, dù thời gian có lâu hơn thì nó vẫn còn hiệu lực. Tô Nhiễm, bây giờ em vẫn là vợ của tôi. Dù chỉ chín ngày, em cũng phải thực hiện hết nghĩa vụ của một nguời vợ. Khó chấp nhận cũng phải chấp nhận. Tôi là chổng của em, cần hay không cần em là do tôi quyết định. Em chưa ly hôn thì đã sống tùy tiện cùng người đàn ông khác, em cho rằng tôi sẽ xem như không có chuyện gì xảy ra?” Ánh mắt và giọng điệu của Lệ Minh Vũ vô cùng lạnh lùng.

Tô Nhiễm không còn hơi sức nghe anh đang nói gì, cô chỉ nhìn trân trân vào văn kiện trong tay. Cô khó tin nhìn những hàng chữ trên đó hết lần này đến lần khác, nhất là điều khoản phụ. Lệ Minh Vũ nói xong, hổi lâu sau cô mới ngẩng đẩu, giơ văn kiện lên, lạnh lùng nhìn anh: “Cái này không phải phần văn kiện mà chúng ta đã ký bốn năm truóc.”

Cô nhớ rết rõ, bốn năm trước khi cô ký tên, anh cũng ký tên. Nhưng trên văn kiện này lại không có chữ ký của anh. Cái này không đúng.

Lệ Minh Vũ dường như biết truóc cô sẽ nói như vậy, anh bắt chéo chân, nhếch mày rổi bình thản cất tiếng, “Ký kết hợp đồng mà, đương nhiên phải có bản chính và bản phụ rồi. Tô Nhiễm, chẳng lẽ ngay cả điều căn bản này, em cũng không biết ư?”

“Anh…” Tô Nhiễm bỗng dưng hiểu rõ mọi thứ. Bốn năm truóc, cái mà họ ký tên vốn chỉ là bản chính hoặc bản phụ của một phần hợp đồng. Tất cả là do cô, do cô đau lòng, nên đã quên đạo lý hợp đồng thì không thể chỉ có một bản. Chắc chắn bản được ký tên đó đã bị anh hủy bỏ. Phần hợp đồng này thình lình xuất hiện chữ ký của cô, nhưng chỉ thiếu duy nhất chữ ký của Lệ Minh Vũ. Rõ ràng đây là mưu mô của anh. Tô Nhiễm nhìn người đàn ông trước mắt mình như nhìn người dưng xa lạ, à không, đối với cô, Lệ Minh Vũ chưa bao giờ thân quen. Cô căm hận nhìn anh. “Văn kiện này do anh ngụy tạo. Tôi có thể coi như vô hiệu.”

“Ngụy tạo?” Lệ Minh Vũ như nghe được chuyện hài buồn cười nhất trên đời, khóe miệng nhếch lên, nhưng đáy mắt trước sau đều lạnh lùng, “Ai có thể chứng minh? Chỉ dựa vào một câu nói của em ư?”

Tô Nhiễm bối rối. Đúng vậy, ai có thể chứng minh cái này do anh ngụy tạo? Ba cô và Lệ Minh Vũ đều là nhân vật có máu mặt. Chắc chắn bốn năm trước khi ký kết hợp đồng hôn nhân để gìn giữ danh tiếng, nên chỉ có hai ngưòi họ mới biết. Loại chuyện thế này vốn chẳng thể tìm tới luật sư công chúng. Vì vậy, dựa vào thái độ kiêu ngạo của Lệ Minh vũ cũng không khó đoán, không ai có thể nắm bắt đưọc sơ hở của anh.

“Cuộc hôn nhân bôn năm trước đối vói anh là một điều sỉ nhục, không phải anh đã nghĩ đến chuyện giải thoát từ lâu rồi ư? Vì sao bốn năm sau anh lại thay đổi? Lệ Minh Vũ, rốt cuộc anh muốn cái gì? Một cuộc hôn nhân anh không cần vào bốn năm trước, vì sao anh lại phải tìm vào bốn năm sau?” Cô không hiểu, thật sự không hiểu.

Lệ Minh Vũ nhìn cô hơn vài phút, ngay khi Tô Nhiễm cho rằng anh sẽ cho cô một đáp án chính xác, anh lại vô cùng trầm tĩnh lên tiếng, “Ký kết hợp đồng chính là mong muốn con người tuân thủ theo nó. Tôi chỉ biết rằng quan hệ vợ chồng của chúng ta vấn còn chín ngày mới hết hạn. Chín ngày này, em phải làm tốt vai trò bà Lệ, làm hết trách nhiệm của một người vợ.”

“Đã như vậy, vì sao bốn năm sau anh mới nhớ tới những chuyện này? Lệ Minh Vũ, rốt cuộc anh đang tính toán cái gì?” Tô Nhiễm lạnh lùng hỏi.

Ánh mắt anh càng lúc càng sa sầm. Lệ Minh Vũ đứng dậy, đi về phía cô, vóc người anh cao lớn hầu như có thể ôm trọn cô. Bàn tay anh đỡ lấy ót cô, rồi bất ngờ siết chặt, buộc cô phải ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt mắt anh…

“Nếu em biết thân biết phận một chút, không chừng tôi đã buông tha em. Nhưng Tô Nhiễm, em thật sự không biết trời cao đất rộng là gì.Nếu số phận hết lần này đến lần khác cứ an bài cho em xuất hiện trưóc mắt tôi, vậy tại sao tôi còn phải phụ lòng ông trời, hmm?” Giọng điệu anh mềm mỏng, trầm thấp lạ thuờng, như thầm kín đưa tình, nhưng lại như uy hiếp và gây áp lực.

Lòi nói của anh càng khiến cô thêm khó hiểu.

“Buông tôi ra.” Tô Nhiễm vùng vẫy, nhưng càng vùng vẫy, anh lại càng siết chặt hơn. Cuối cùng, cô đành ngừng lại, oán giận nhìn anh chăm chú, ‘”Lệ Minh Vũ, tôi sẽ không đổng ý kỳ hạn chín ngày nực cười này của anh. Tôi chỉ biết, lúc trước tôi và anh đã ký tên ly hôn. Tôi mặc kệ điều khoản phụ gì đó, tôi và anh đã là hai người xa lạ, là hai nguời không liên quan gì nhau. Nếu anh muốn cầm họp đổng uy hiếp tôi, tốt thôi, chúng ta cứ kéo nhau ẩm ĩ ra tòa. Tôi lại đang muốn nhìn nguời mất hết danh dự là anh hay tôi. Đối với tôi, họp đồng này vốn chẳng có bất cứ tác dụng nào.

Ba tôi đã mất, dù anh cầm hợp đồng này làm nhà họ Hòa xấu hổ như thế nào cũng không liên quan đến tôi.”

Lệ Minh Vũ nhìn cô rất lâu rồi buông tay, miệng anh chẩm chậm nhếch lên một đuờng cong khó đoán. Trong mắt anh, Tô Nhiễm ngay lúc này chỉ giống một con mèo nhỏ đang vươn móng vuốt, bộ dáng cô đáng yêu pha trộn vói hung hãn, đôi mắt cô xinh đẹp long lanh nước lộ rõ cảnh giác và chống cự, cô không biết hình dáng lúc này của mình rất dễ khơi dậy nhiệt huyệt đàn ông.

“Vậy ư? Thế bây giờ chúng ta thảo luận vể Mộ Thừa và Guerlain thì sao?” Anh lại ngổi xuống sofa, hết sức lười biếng gác chân, nhìn Tô Nhiễm, hệt như lời cô nói đã nằm trong định liệu của anh.

Tô Nhiễm cau chặt mày, hô hấp gấp gáp.

“Tạm thời không nhắc đến vấn để Guerlain không được rót thêm vốn thì sẽ chật vật như thế nào, sẽ thiếu xưởng sản xuất bao nhiêu tiền. Chỉ nói mỗi Mô Thừa thôi. Thực ra, anh ta cũng rất oan uổng, đểu là chuyện của mười năm trước rồi, cảnh sát cũng chẳng tìm được chứng cớ gì mà lại bất ngờ dẫn anh ta đến sở cảnh sát. Chuyện này một khi loan truyền ra ngoài, đồng nghiệp cùng làm chung bệnh viện với anh ta chắc chắn sẽ bận rộn, em nói thử xem giới truyền thông có bỏ qua đề tài sốt dẻo như vậy không?” Anh dựa người vào sofa, lạnh nhạt cất giọng. Tô Nhiễm nghe rõ ràng lời anh nói.

Kỳ thực, nhìn thấy anh ở sân bay, cô đã biết chuyện này dính dáng đến anh. Khi anh đến trước mặt cô, trầm tĩnh kêu cô theo anh về nhà, cô chỉ biết anh đang uy hiếp cô, lấy nguời và việc uy hiếp cô. Một bên là người bạn nam thân thiết suốt bốn năm qua của cô, một bên là chị em kết nghĩa mang lại hơi ấm cho cô nơi đất khách quê nguời. Nếu muốn cô không quan tâm đến họ, làm sao cô có thể sống thanh thản?

Vì lẽ đó, mãi lâu sau cô cười nhạt, “Chắc hẳn nếu tôi không đồng ý điều kiện của anh, thì người thân tiếp theo bên cạnh tôi cũng mắc phải tai ương? Người anh nhắm tiếp theo là ai?”

“Tô Nhiễm, em nghĩ sai một chuyện rồi. Mấy lời này tôi từng nói trước đây với em. Tôi chẳng hứng thú với người thân bên cạnh em, từ đầu đến cuối tôi chỉ nhằm vào một mình em mà thôi. Đương nhiên, muốn một người ngoan ngoan nghe lời, thì việc hy sinh những người xung quanh là điều không thể tránh khỏi. Nhưng hy sinh ít hay nhiều thì còn phụ thuộc vào việc em có chịu phối hợp hay không”. Ngón cái Lệ Minh Vũ khẽ vuốt cằm, thờ ơ nói rồi bồi thêm một câu, “Ah, phải rồi, Tiểu Đóa cũng rất dễ thuơng. Tôi biết, Tiểu Đóa là bạn thân nhất của em, phải không?”

“Anh không được phép làm hại Tiểu Đóa.” Tô Nhiễm nóng nảy. Ngoại trừ ba mẹ, An Tiểu Đóa là người quan trọng nhất với cô. Nếu vì cô mà An Tiểu Đóa bị thương tổn, ngay cả cái chết cô cũng nghĩ đến.

Lệ Minh Vũ quả nhiên tàn nhẫn có đủ. Cô biết rõ chiêu này của anh quá thâm độc, quá độc ác, khiến cô mất hết năng lực phản kháng. Con nguời này một khi đã muốn gây phiền phức cho Tiểu Đóa, chắc chắn sẽ tìm đủ mọi cách hãm hại?

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.