Hào Môn Kinh Mộng 2: Khế Ước Đàn Ukulele

Quyển 7 - Chương 37: Ngựa thì vẫn là ngựa



Edit: Ngân Phạm

Cơn khủng hoảng tài chính toàn cầu có nguy cơ lan rộng hơn, ngay đến tổng bộ Đức Mã cũng không may mắn thoát khỏi kiếp nạn này, thị trường chứng khoán liên tục truyền ra những tin tức không lấy gì làm tốt đẹp, tình hình này cùng với vẻ mặt Trình Thiếu Tiên cũng đủ khiến người ta hoảng sợ, cả khóe mắt lông mày anh nhìn qua đều nhuốm vẻ mệt mỏi, hỏi ra mới rõ là do Giang Mạc Viễn đã chủ động xuất kích đối với tổng bộ Đức Mã, Tiêu Duy Quốc Tế cuối cùng cũng thành công khi công kích được vốn tài chính của tổng bộ Đức Mã.

Tại nhà hàng, Trình Thiếu Tiên có chút đăm chiêu nhìn xuống ly rượu vang, nhìn thấy Trang Noãn Thần vẫn không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm anh, không nhịn được nhẹ nhành cười, “Sao vậy? Không phải vừa mới ăn đã no rồi chứ?”

“Tôi không muốn ăn gì cả.” Cô cầm lấy đồ uống cất giọng.

“Vì chuyện của Đức Mã sao?” Trình Thiếu Tiên nhẹ cười.

Trang Noãn Thần gật đầu, “Anh có cảm thấy tôi rất dối trá không, một bên cạnh tranh cùng Đức Mã, một bên lại lo lắng cho Đức Mã.”

“Người làm việc lớn trước nay không nên câu nệ tiểu tiết, em cùng Đức Mã cạnh tranh hạng mục đó là trách nhiệm công việc, lo lắng cho Đức Mã lại xuất phát từ tình cảm, tôi có thể hiểu được.” Trình Thiếu Tiên nói lời tự đáy lòng.

“Nhưng là tôi không sao hiểu được.” Trang Noãn Thần khẽ thở dài một hơi, “Anh với anh ta không phải là bạn bè tốt sao? Sao anh ta lại nhẫn tâm ra tay với Đức Mã như vậy?”

Trình Thiếu Tiên cười thành tiếng, “”Anh ta” trong miệng em là ám chỉ Giang Mạc Viễn à”

Cô có hơi xấu hổ nhưng vẫn là gật gật đầu.

“Em là lo cho tôi hay vẫn là lo lắng cho cậu ta?” Anh lại hỏi.

“Tôi sẽ không tiếp tục lo lắng cho anh ta nữa, mà trên thực tế, anh ta cũng không đến phiên tôi phải lo lắng.” Trang Noãn Thần thản nhiên cười, “Anh ta không phải rất muốn đánh thắng trận này sao? Không từ thủ đoạn.”

“Thương trường như chiến trường, đổi lại là tôi, tôi cũng làm giống như cậu ấy thôi.” Trình Thiếu Tiên không phải không phát hiện được khóe mắt đuôi lông mày của cô nhuốm toàn bi thương, “Trận chiến này kết quả đã được xác định, không phải cậu ta chết thì là tôi sẽ tử vong, em hy vọng chồng của mình bị bại trận sao?”

Trang Noãn Thần im lặng.

“Vẫn là nói một chút về người bạn của em đi.” Trình Thiếu Tiên đổi đề tài.

Cô ngẩng đầu nhìn anh.

“Tôi muốn nói đến chính là Hạ Lữ.” Trình Thiếu Tiên nhẹ nhàng cười, nhìn thấy ánh mắt cô ảm đạm, sau vỗ vào tay cô làm bộ ủng hộ, “Kỳ thật em nói rất đúng, Hạ Lữ là một nhân tài, hiện tại một mình cô ấy phụ trách rất nhiều hạng mục, đến ngay cả Angel hiện cũng không phải là đối thủ của cô ấy nữa rồi.”

“Phụ nữ đều là bị ép mà thành vậy cả.” Cô khẽ thở dài một câu.

“Nhưng em có thấy giống như cô ấy muốn nhằm vào Angel không, em có biết hai người họ cạnh tranh nhau như thế nào không?”

Trang Noãn Thần lắc đầu, chỉ sợ một chút tranh đấu đã khiến cho mâu thuẫn gia tăng rồi.

“Hồi em ở Đức Mã không để ý đến chuyện bên ngoài, hỏi em chắc cũng chẳng biết được gì.” Trình Thiếu Thiên đánh giá cao siêu, “Xem chừng, Hạ Lữ chỉ tiếc không đuổi được Angel rời khỏi công ty.”

“Anh là tổng giám đốc, hẳn sẽ không trơ mắt nhìn thấy loại chuyện này phát sinh chứ.”

“Em nói vậy là không đúng rồi.” Trình Thiếu Thiên quơ quơ chén rượu, “Em cảm thấy phụ nữ bị bức đến đường cùng vậy còn đàn ông thì sao? Lần này Giang Mạc Viễn ra tay rất thâm hiểm, đã làm cho tôi không thể không sớm quay về tổng bộ.”

“Anh đã lên kế hoạch trở về?” Trang Noãn Thần sửng sốt.

“Nội trong tuần này.” Anh nhẹ nhàng cười.

Thời gian còn chưa đến một tháng….

“Thực xin lỗi.” Cô đột nhiên nói một câu.

Lần này đến phiên Trình Thiếu Thiên sững sờ, “Sao lại nói lời xin lỗi với tôi vậy?”

“Bởi vì Giang Mạc Viễn.” Cô buông chén nhìn anh, “Tuy rằng tôi không hiểu các anh cạnh tranh như thế nào, những vẫn muốn thay anh ta nói lời xin lỗi tới anh.”

“Tôi nghĩ Giang Mạc Viễn mà nghe được nhất định sẽ rất tức giận.”

“Cho nên không cần cho anh ấy biết.”

Trình Thiếu Thiên có chút đăm chiêu nhìn cô, thật lâu sau sau ngoài ý muốn nói một câu, “Noãn Thần, em đã từng thử nghĩ một chút chưa, nếu lúc trước em ở bên tôi……” Anh dừng lại không tiếp tục nữa.

Lời đã nuốt lại. Nhưng Trang Noãn Thần nghe hiểu được.

Thần sắc cô nhợt nhạt cười, “Nhưng thật ra tôi lại cảm thấy Cát Na mới thích hợp với anh hơn.”

“Cô ấy đích thị là một tiểu nha đầu chuyên thích quấy rối, kỳ thật trong lòng em hiểu rõ người tôi thích là ai.” Trình Thiếu Thiên bất đắc dĩ cười.

Trang Noãn Thần nhìn anh, dần dần lại như xuyên qua anh nhìn đến một người khác, thì thào một câu, “Anh biết không, trước đây Giang Mạc Viễn cũng giống như anh từng săn sóc ôn nhu….”

Anh im lặng lắng nghe, trong lòng dâng lên một cảm xúc buồn đau.

“Noãn Thần, nếu hiện tại cậu ta đối xử với em không tốt, tôi——”

“Thiếu Tiên, anh cảm thấy chúng ta có khả năng ở bên nhau sao?” Cô nhẹ giọng đánh gãy lời anh, ánh mắt lộ ý cười.

Trình Thiếu Tiên nhìn ánh mắt của cô, thật lâu sau mới lộ ra nụ cười khổ, cuối cùng bất đắc dĩ lắc đầu, “Tôi hiểu rồi.”

Cô vẫn thản nhiên cụp mắt cười như trước.

“Biết vì sao Giang Mạc Viễn chưa bao giờ lo lắng khi em và tôi gặp mặt chưa?” Anh than nhẹ một tiếng.Cô giương mắt nhìn anh.

“Là chính miệng cậu ta nói cho tôi biết, cho dù em có ở bên cạnh tôi mỗi ngày, thì cùng lắm cũng chỉ trở thành tri kỷ, cậu ta nói, em căn bản sẽ không yêu tôi.” Trình Thiếu Tiên có chút tự giễu, “Ban đầu tôi còn không tin, nhưng hôm nay rốt cuộc tôi cũng hiểu được lời cậu ta nói, Noãn Thần, cậu ta nói rất đúng, tâm tư của em ngay từ đầu tới giờ đã không đặt trên người tôi.” Tuy rằng anh có thể nhìn ra được cô đã bị Giang Mạc Viễn làm cho thương tích đầy mình, nhưng là anh vẫn không thể có hi vọng.

Trang Noãn Thần nhẹ nhàng cắt đồ ăn, một lúc lâu sau mới nhẹ giọng,”Thiếu Tiên, thật xin lỗi anh.”

“Em không có gì phải xin lỗi tôi cả, kỳ thật tôi đã sớm chuẩn bị tâm lý rồi.” Trình Thiếu Tiên ôn nhu cười, tiện đó kéo tay cô qua, “Tôi chỉ hi vọng em có thể nói cho tôi biết, vì sao em không thể yêu tôi thôi?”

“Noãn Thần, tôi là người gặp em trước.” Anh dở khóc dở cười.

“Không phải, trước khi gặp anh, tôi và Giang Mạc Viễn đã quen biết nhau từ một năm trước rồi.” Ngữ khí của cô nhạt nhòa.

Trình Thiếu Tiên bất đắc dĩ gật đầu, hơi dùng sức nắm tay cô một chút, “Đúng vậy, giờ tôi mới nhớ đến, cảm ơn đáp án của em.”

Cô không đáp lại anh, ánh mắt hướng ra ngoài cửa sổ, suy nghĩ tựa hồ trở lại những ngày tháng từng vô ưu vô lo trước kia……

—–

Phỉ Tư Mạch chọn công ty quảng cáo không tiến hành công khai đấu thầu, cho nên cũng không có cái gọi là cạnh tranh sứt đầu mẻ trán. Tuy nói Trang Noãn Thần và Hạ Lữ cùng vì hạng mục này mà tiếp cận Cao Qúy, nhưng cũng chưa phải chạm trán nhau lần nào. Quản lý Lưu lên kế hoạch gặp mặt rất ổn thỏa, Hạ Lữ xong thì mới đến lượt Trang Noãn Thần, nếu không thì buổi sáng là Trang Noãn Thần thì buổi chiều sẽ là Hạ Lữ.

Mà có thời gian, Cao Qúy chậm chạp không thể đưa ra được quyết định cuối cùng, bên này quản lý Lưu thấy sốt ruột, thì Trang Noãn Thần cũng có chung cảm giác này.

Tập đoàn Liên Mĩ càng ngày càng…tồi tệ, Phương Trình luôn thúc giục cô phải nhanh nhận được kết quả, làm cô suýt nữa không thở ra hơi. Rốt cục buổi chiều hôm nay, Trang Noãn Thần không thể kiềm chế được nữa, đành trực tiếp xông thẳng vào văn phòng của Cao Qúy.

Cao Qúy đang ở bên trong phòng đánh golf, thấy cô trực tiếp xông vào liền hoảng sợ, giật mình quăng một phát, gậy golf rơi bộp trên mặt đất.

“Cao thiếu, rất xin lỗi cho sự mạo phạm của tôi, nhưng việc anh lần lữa không đưa ra quyết định thật sự không phù hợp với quy định.” Trang Noãn Thần theo dõi anh ta, mày liếc nhanh “Hành vi này này hoàn toàn là tra tấn tư tưởng, lừa gạt mồ hôi và nước mắt của người khác.”

Cao Quý chưa từng thấy vẻ mặt tức giận của Trang Noãn Thần, lần nào cũng nhìn thấy vẻ mặt cười tủm tỉm của cô, vừa nghe cô nói vậy liền luống cuống, vội vàng tiến lên giải thích, “Tổng giám Trang à, cô đừng hiểu lầm. Thực sự, tôi không có ý định lừa gạt gì công ty cô đây, cô đừng có nhìn thấy trong lúc làm việc tôi lại đánh golf mà thấy tôi không làm việc đàng hoàng đấy nhé? Kỳ thật không phải như thế, tôi còn đang cân nhắc phương án của Vạn Tuyên và Đức Mã mà.”

“Cân nhắc như thế nào?” ngữ khí Trang Noãn Thần thoáng dịu đi đôi chút.

“Kỳ thật công ty của cô với Đức Mã đều rất tốt.” Anh ta than thở một câu.

Trang Noãn Thần liền xem thường, càng cảm thấy đem hi vọng gửi gắm vào một người ăn chơi trác táng này quả thực là lãng phí thời gian, lên tiếng chặn họng anh ta lại, “Được rồi, Cao thiếucứ ngồi đây lo lắng đi, hôm nay tôi tìm anh xem ra là sai lầm rồi.”

Thấy cô chuẩn bị rời đi, Cao Quý nóng nảy, một phen giữ chặt cô lại, “Cô tức giận à? Ai da, tôi là sợ nhất các cô tức giận, cho nên cũng không muốn nghĩ đến chọc tức các cô.”

Trang Noãn Thần bất đắc dĩ lắc đầu, “Anh là ai mà tôi lại có thể tức giận cơ chứ? Tôi chỉ muốn nghĩ tìm kiếm biện pháp khác, Vạn Tuyên chúng tôi không thể chỉ làm một hạng mục cho các anh phải không?”

“Không được, không được, Vạn Tuyên có thể tiếp nhận các hạng mục khác, nhưng cô thì không được, cô phải toàn quyền phụ trách hạng mục Phỉ Tư Mạch mới được, ôi ——” Cao Quý ý thức được mình lỡ lời, vội vàng che miệng.

Trang Noãn Thần đầu tiên là sửng sốt rồi sau đó phản ứng lại, chần chừ nhìn anh ta, “Ý của anh là nói….cả năm sản phẩm của Phỉ Tư Mạch đưa vào hoạt động đều để cho Vạn Tuyên chúng tôi phụ trách?”

Biết là không thể giữ kín thêm được nữa, Cao Qúy đành phải khoát tay, “Ai dà, quên đi quên đi, dù sao cũng phải nói ra, kỳ thật tôi muốn cho Vạn Tuyên các cô một tin mừng, ai biết được cô lại nóng vội tìm tôi như vậy, hại tôi mất công chuẩn bị.”

“Anh chuẩn bị cái gì.”

“Mở tiệc mừng hợp tác ý mà, tôi thấy cha tôi thường xuyên làm vậy mà.”

Trang Noãn Thần dở khóc dở cười, trong lúc nhất thời lại không biết nói gì.

“Trang Noãn Thần.” Cao Qúy kêu rõ ràng tên cô, “Đừng nhìn cô bình thường nhỏ nhẹ như vậy, nhưng tính tình rõ ràng là dọa người, về sau khi giáp mặt nhau, cô đừng làm tôi sợ như vậy nữa đấy.”

Cô sửng sốt rất nhanh liền cười, con người Cao Quý này thực sự giống một đứa nhỏ đơn thuần vậy.

“Tôi có thể biết được nguyên nhân vì sao anh lại chọn Vạn Tuyên không?”

Cao Qúy đem gậy golf cẩn thận phóng một cái lên ghế sô pha, quay lại nhìn Trang Noãn Thần nói, “Kỳ thật rất đơn giản, cô cùng Hạ Lữ đều đưa ra phương án rất tốt, hoạt động tương lai của Phỉ Tư Mạch cũng đưa ra rất đầy đủ, nhưng chỉ có cô là nhắc tới một vấn đề mà Hạ Lữ không hề đề cập đến.”

“Là gì vậy?”

“Từ thiện.” Cao Qúy nghiêm túc nói, “Cha tôi tuy là một thương nhân, nhưng ông thường xuyên quyên góp tiền trợ giúp người dân, sản phẩm lần này của Phỉ Tư Mạch là sản phẩm ông coi trọng nhất, tôi nghĩ ông cũng sẽ không hi vọng sản phẩm chính này lại tràn ngập mục đích kinh doanh, mà nó còn có ý nghĩa từ thiện, mang sức khỏe đến người tiêu dùng, đích đến là cả tâm và nhân. Hạ Lữ đưa ra phương án khá tốt, nhưng lại thiên về kinh doanh nhiều hơn, điều đó bất đồng với phương án của cô, tràn ngập tình người.”

Lời nói của anh ta khiến Trang Noãn Thần chấn động, lại cảm thấy thêm vài phần kính trọng đối với người trước mắt, cô không dự đoán được anh ta có thể suy nghĩ sâu xa như vậy.

“Ai? Ánh mắt của cô có phải cũng hơi khác đi rồi? Không phải coi trọng tôi chứ?” Cao Qúy lại khôi phục lại bộ dạng cà lơ phất phơ, vui cười tiến lên, đưa tay quơ quơ trước mặt cô, “Cô ngàn vạn lần đừng có yêu tôi đấy, ở bên tôi nhiều người đẹp không đếm nổi, hơn nữa, tôi lại không có thích tình yêu chị em đâu.”

Trang Noãn Thần ngạc nhiên, lại không nhịn được nở nụ cười, “Anh luôn đùa người khác như vậy à?”

“Tôi luôn đối với bạn bè mới như vậy, cô và Hạ Lữ đều là bạn bè của tôi, cô đối xử với tôi cũng rất chân thành, ngày hôm đó ở câu lạc bộ đêm cũng nói lời chân thành như vậy, tôi rất thích làm bạn với những người chân thành như vậy, nếu đổi lại là người khác, chắc tôi cũng lười phản ứng. Nhưng nói gì thì nói, bạn bè là bạn bè, công việc là công việc, tôi sẽ công tư phân minh, cho nên cuối cùng tôi vẫn là lựa chọn Vạn Tuyên.” Cao Qúy nghiêm túc nhìn cô.

“Rất cảm ơn anh, lúc đầu còn có chút hiểu lầm với anh, là tôi không đúng rồi.” Cô tự đáy lòng nói một câu.

“Cô hiểu lầm tôi ư? Ôi trời ạ, sao tôi một chút cũng không nhìn ra được cô hiểu lầm với tôi chứ? Vừa rồi gặp tôi cô nhìn tôi như vậy, tôi lại còn nghĩ cô có chút ý tứ gì đó với tôi, xem ra là tôi hiểu lầm à.” Cao Qúy ra vẻ ôm ngực nói, lại đem khuôn mặt tuấn tú ghé sát vào cô, “Có thể nói cô đã hiểu lầm tôi chuyện gì không? Hiểu lầm khó nói thì sau này sao có thể hợp tác được?”

Đúng là ngựa thì vẫn là ngựa.

Thấy anh ta như thế, Trang Noãn Thần cũng không có kiêng kị gì, má lúm đồng tiền khẽ động, khẽ xoáy sâu như là đoá hoa lê mới nở ngày xuân vô cùng động lòng người. “Trước đây cũng chỉ là do tôi nghĩ anh cả ngày chỉ biết chơi bời phóng túng, ăn chơi trác táng thôi, nhưng hôm nay chính anh đã khiến tôi phải thay đổi cách nhìn. Nhìn anh có vẻ bất cần đời đấy, nhưng khi nghiêm túc thì khác hẳn những người khác, khả năng quan sát của anh đúng là rất sâu sắc, chứng tỏ anh có thể thành công sau này.” Cao Qúy nghe xong còn cười bồi thêm một câu, “Cô hẳn rất rõ ràng, tôi thay đổi cách nhìn không phải bởi vì cô là người của Vạn Tuyên, nếu hôm nay cô không nhắc tới cha tôi, cho dù cô có là người của Vạn Tuyên đi nữa thì tôi vẫn còn giữ lại ý kiến của mình.”

Môi Cao Quý chậm lại, khẽ nở nụ cười, tựa như gợn sóng khẽ lăn tăn trên mặt hồ nhanh chóng thu lại, đáy mắt lại có chút phiền muộn. Trang Noãn Thần mẫn cảm nhận ra sự biến hoá của anh ta, khe cụp mi, “Nếu lời tôi nói quá thẳng thì … “

“Tôi không phải là tức giận, thực sự, chính là…… có điểm cảm động.” Nâng tầm mắt lên lần nữa thì trong mắt Cao Qúy là một tia hồng, nhưng rất nhanh bị ép xuống, hít một hơi thật sâu rồi khụt khịt nói, “Kỳ thật trong lòng mọi người tôi bất quá cũng chỉ là tên phú nhị đại cà lơ phất phơ mà thôi, mượn lời quản lý Lưu mà nói, đừng nhìn anh ta cả ngày cung kính thế, nhưng tôi hiểu rõ, anh ta xem thường tôi, mà có thể, ngay cả cha tôi cũng xem thường tôi.”

Lời nói của anh ta dừng ở tai cô có một chút đau đớn, Cao Qúy này đích thị là công tử sinh ra đã ngậm thì vàng, gọi anh ta là đứa trẻ chưa lớn cũng đúng thôi, thực ra anh ta mới có 23 tuổi, những người bằng tuổi anh ta bây giờ không đang hưởng sung sướng du lịch này kia thì cũng là người cực khổ kiếm miếng cơm manh áo, so với những người bạn cùng tuổi anh ta chỉ hơn là gia thế giàu có, điểm xuất phát cao hơn người khác một chút, rất nhiều người nhìn vào hào quang vây xung quanh anh ta mà cười chê thậm chí là nói móc, cho rằng bất quá anh ta sinh trong gia đình giàu có mà thôi, nhưng có ai đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà suy nghĩ xem, gia thế giàu có như thế có thể trường tồn mãi mãi sao? Cha già rồi chết không ai có thể trường sinh bất lão cả, tất nhiên gánh nặng sau này sẽ đổ hết lên vai đứa con của ông ta, không ít người đã phá sane, nhưng Cao Quý không phải một đứa con vô dụng, một đứa con có thể nhận ra tâm tư của cha mình thì sao là kẻ vô dụng được? Tầm nhìn của anh ta còn xa hơn so với người đời tưởng tượng rất nhiều.

Dù sao anh ta cũng là một đứa nhỏ, đối mặt với những lời đồn đại nhảm tự nhiên sẽ phải dùng đến những phương thức cực đoan để gây sự chú ý, hoặc là phản nghịch hoặc là xuất sắc hơn người.

Trang Noãn Thần cho tới bây giờ cũng không tự nhận mình là một người giỏi an ủi người khác, cô không nói được lời dễ nghe, cho nên nhìn thấy Cao Qúy miễn cưỡng cười như vậy, cô cũng không nói nhiều lời vô dụng nhằm cổ vũ cậu ta, chỉ đi lên ngồi xuống bên cậu, một lúc lâu sau nhẹ giọng nói, “Có đôi khi quá để ý đến suy nghĩ của người khác, sẽ khiến mình không còn tự tin nữa. Trước đây tôi biết đến cậu, chỉ biết cậu là một cậu ấm, chỉ biết tiêu xài là kiểu táng gia bại sản. Nhưng sau này tôi mới biết được, thì ra Cao Qúy cậu còn có một mặt không muốn người khác biết tới, cậu từ nhỏ không thích an phận thủ thường mà quyết tâm đi học dạo, lại có thể lấy được những thành tích nổi bật; Cao Qúy cậu thích nhất là môn thủ công, mười hai tuổi đã có thể làm được tác phẩm giống như kiến trúc thời cổ đại và giành giả quán quân; tất cả mọi người đều cho rằng cậu có thể ra nước ngoài du học là do có người nhà nâng đỡ, nhưng họ làm sao biết được trường đại học kia tuyển chọn rất gắt gao, chẳng những phải có học thức vững chắc, có khả năng phát ngôn lại còn yêu cầu rất cao về thành tích hoạt động ngoại khoá, Cao Quý chẳng nhẵng có thể đỗ vào trường mỗi năm đều giành được học bổng toàn diện, thậm chí còn trở thành người nổi bật đa lĩnh vực, chẳng những phải có kiến thức, càng cần có năng lực, càng phải gắng học thì mới kiếm được thành tích, Cao Qúy cậu chẳng những thuận lợi vào đại học, mà mỗi năm còn có thể giành được học bổng, thậm chí còn tranh đua cùng những người có thành tích nổi bật trong trường. Nhưng sau cậu không có hứng thú với chương trình học quản lý, mà tự ý chuyển sang âm nhạc, sau lại bị cha cậu biết được mà mắng cho một trận, dưới cơn thịnh nộ ấy mà suýt tái phát bệnh tim, cậu tuy ngoài mặt đối nghịch với cha, nhưng cậu vẫn đồng thời học nhạc và vẫn vì cha cậu vụng trộm học quản lý thương nghiệp, rồi sau đó thuận lợi tốt nghiệp cả ngành âm nhạc và quản lý thương nghiệp.” Nói đến người này, cô nhìn cậu ta nhẹ nhàng cười, “Đây chính là cậu, Cao Qúy. Một người giỏi giang như cậu, làm sao người khác có thể xem thường đây?”

Trong lúc nghe cô nói Cao Qúy mở lớn hai mắt, cuối cùng chỉ vào cô lắp bắp, “Cô, cô sao lại có thể biết được tường tận như vậy? Thật đáng sợ, cô giống như là gián điệp vậy.”

Cô dở khóc dở cười, “Tư liệu về cậu tùy tiện tìm ở trên mạng cũng có thể sưu tầm được không ít đấy.”

“Những thông tin trên mạng đó cô cũng tin? Cô không sợ tôi đề cao chính mình mà vẽ nên hình tượng đẹp đẽ sao?”

Trang Noãn Thần nhìn cậu ta rồi gằn từng tiếng, “Cậu không phải người như thế.”

Anh ta sửng sốt.

“Tóm lại, bất luận như thế nào, chờ đến khi chúng ta ký kết hợp đồng mới chính thức có quan hệ hợp tác, mối liên quan giữa hai công ty là sống còn, cho nên chúng ta cũng phải cùng nhau nỗ lực vậy.” Cô bị vẻ mặt của cậu ta làm cho bật cười, dùng sức vỗ vỗ trên đầu vai của cậu ta mấy cái.

Cao Quý không nhịn được nở nụ cười vui vẻ.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.