Im lặng, một khoảng im lặng.
Trang Noãn Thần lẳng lặng nhìn Giang Mạc Viễn.
Giang Mạc Viễn cũng im lặng nhìn Trang Noãn Thần.
Chẳng qua, khóe môi cô luôn ẩn chứa ý cười, còn anh, vẻ mặt dần có biến hóa, bắt đầu từ tượng gỗ chuyển thành ngạc nhiên, “Hả?” Một tiếng kinh ngạc theo cổ họng anh vọt ra.
Bộ dạng này của anh lại khiến Trang Noãn Thần không chắc chắn, đây là vui vẻ hay tức giận vậy? Đã có hay chưa có phản ứng đây? Nghĩ nghĩ, cô dứt khoát kéo bàn tay anh đặt lên bụng mình, nhẹ nhàng nói, “Chỗ này, đang mang con của anh.”
“Hả?…” Lúc này đây, Giang Mạc Viễn lại kinh ngạc, một tiếng này nghe vào càng có vẻ ngập ngừng.
“Hả cái gì mà hả? Là anh nằng nặc đòi có con, bây giờ có rồi anh lại trưng ra cái mặt thế này!” Trang Noãn Thần giận dỗi.
Giang Mạc Viễn lúc này mới hoàn hồn, cúi đầu nhìn chằm chằm vào bụng cô, hồi lâu mới nói, “Noãn Noãn em, em thật sự mang thai?” Bởi vì căng thẳng, anh lại có thể nói lắp.
“Đúng vậy, nếu anh không thích thì em dứt khoát không cần cũng được.” Cô miễn cưỡng nói xong rồi xoay người định đi.
“Ấy đừng đừng…” Giang Mạc Viễn thấy vậy liền hấp tấp, đưa tay ôm cô trở về, bên tai cô nôn nóng xoa dịu, “Anh thích! Anh thích còn không kịp nữa mà! Chỉ là anh thực sự khó có thể tin được…”
“Chuyện mang thai này có gì mà khó tin vậy?” Trang Noãn Thần nén cười nghiêng đầu nhìn anh, rồi ra vẻ tỉnh ngộ, “Em biết rồi, không lẽ anh hoài nghi bản thân có vấn đề?”
“Noãn Noãn…” Giang Mạc Viễn bị câu nói của cô biến thành dở khóc dở cười, vội vàng quay người cô lại, nhìn vào bụng cô, ánh sáng nhàn nhạt rơi vào mắt anh như có chấm sao nhỏ nhẹ nhàng rơi vào đó, bàn tay anh lần nữa phủ lên bụng cô, “Thật sự… mang thai?”
Trang Noãn Thần lườm anh.
“Em mau nhéo anh một cái đi.” Anh cúi đầu nói.
“Gì?”
“Mau.”
Cô đành nghe theo, nhéo cánh tay anh một cái, anh la đau, theo đó thì cười toe toét, bàn tay như thể dính vào bụng cô, một niềm tự hào và kích động chưa từng có dâng trào trong lòng anh, đang liều mạng khuấy động ở lồng ngực anh, anh xưa nay ổn trọng, biết khống chế cảm xúc, giờ khắc này lại hưng phấn không giấu giếm như cậu bé được kẹo, còn thiếu khoa tay múa chân nữa thôi.
Trang Noãn Thần tò mò nhìn thay đổi trên gương mặt anh, sao lại như bị co giật thế này?
Anh chỉ mải mê cười, không nói được lời nào.
“Mạc Viễn?” Cô đưa tay quơ quơ trước mặt anh, thân thiết hỏi, “Anh không sao chứ?”
Giang Mạc Viễn như bị người khác dùng một lực thật mạnh kéo anh có phản ứng trở lại, hai mắt sáng quắc nhìn cô, ánh sáng trong đôi mắt ấy như pháo hoa rực rỡ, đột nhiên, anh cúi đầu hôn lên môi cô, khi cô còn chưa kịp đáp trả thì phút chốc đã buông ra, tiếp đó anh xoay người đi về phía sân khấu.
Trang Noãn Thần không biết anh muốn làm gì, chỉ ngây ngốc đứng đợi tại chỗ.
Tiêu tùng, Giang Mạc Viễn bị tin bất ngờ này làm mụ mẫm sao?
Nhưng chỉ là mang thai thôi mà, đến mức làm một người trở nên ngơ ngơ ngẩn ngẩn vậy à?
“Các vị…” Cô nhìn Giang Mạc Viễn cầm lấy micro, không biết anh muốn làm gì.
Tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt lên trên sân khấu, ngay cả Trình Thiếu Tiên cũng tò mò nhìn lên đó.
“Tôi phải rời cuộc vui sớm rồi, hy vọng mọi người có thể ở lại chơi hết mình, thật vui vẻ.” Giang Mạc Viễn ở trên đó, giọng nói không giấu được kích động.
Người bên dưới đều tỏ vẻ thất vọng, Trình Thiếu Tiên thì khó hiểu.
Giang Mạc Viễn mỉm cười, đáy mắt lan tràn thứ ánh sáng rực rỡ, “Bà xã tôi có thai, xuất phát từ sự lo lắng cho sức khỏe của cô ấy, chúng tôi phải đi trước rồi.”
Dưới sân khấu ồ lên, theo đó là tiếng chúc mừng liên tục.
Trang Noãn Thần gần như muốn tìm cái hang để chui vào, nhất là nhìn thấy Giang Mạc Viễn nói xong câu này đi về phía cô, vậy là, người không biết quan hệ giữa họ giờ cũng biết, ông chồng đáng ghét này!
Trình Thiếu Tiên đi đến, cười hi ha, “Công tác giữ bí mật của hai người làm cũng tốt quá nhỉ.”
Giang Mạc Viễn nhún vai, vẻ mặt kiêu hãnh, “Tôi cũng vừa mới biết thôi.” Tiếp đó là ôm Trang Noãn Thần nhìn Trình Thiếu Tiên, “Anh là chủ nhân bữa tiệc, hôm nay thất lễ rồi.”
“Được rồi được rồi, hiểu mà. Người sắp được làm cha phải khác chứ, sống lưng phải thẳng hơn bất kỳ ai.” Trình Thiếu Tiên cười nhẹ.
Giang Mạc Viễn cúi đầu nhìn Trang Noãn Thần, đáy mắt đầy trìu mến. Trong khoảng thời gian này, anh cũng thấy rõ biến hóa tâm trạng của cô, đứa bé này đến rất đúng lúc.
Trang Noãn Thần cười ngượng ngùng, úp mặt vào ngực anh, đỏ lừ.
***
Chuyện Trang Noãn Thần mang thai nhanh chóng lan rộng, tin tức Giang Mạc Viễn được làm cha chẳng những cá nhân vui vẻ, cộng với tin vui của tập đoàn Thần Viễn, anh cảm thấy đứa bé này đúng là phúc tinh, vừa có mặt trên đời liền mang đến vận may cho mọi người xung quanh mình.
Ông bà hai nhà Giang-Trang đều chạy đến Bắc Kinh, Trang Noãn Thần trở thành đối tượng bảo vệ trọng điểm của gia đình.
Đương nhiên, nhà cô khẳng định không đủ chổ ở, tứ hợp viện mặc dù rất tốt nhưng Giang Mạc Viễn cảm thấy không đủ yên tĩnh, sau khi thương lượng với Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn liền mua một căn biệt thự, hoàn cảnh môi trường xung quanh yên tĩnh lại an toàn, quan trọng hơn là, hàng xóm ở biệt thự kế bên cũng có người mang thai, Trang Noãn Thần vừa dọn đến hai cô liền tán gẫu rất vui vẻ, cô cho Trang Noãn Thần rất nhiều tài liệu liên quan đến giai đoạn mang thai, nên tiết kiệm được nhiều thời gian.
Đối với tình hình của mình, Trang Noãn Thần không để lộ với Giang Mạc Viễn, chỉ nói với anh đứa bé phát triển rất tốt, lại đưa kết quả kiểm tra cho anh xem, Giang Mạc Viễn đương nhiên không yên lòng, lần nữa mời dì Hứa trước kia ở biệt thự cũ về làm, mặt khác còn thuê bác sĩ gia đình.
Mang thai, ở trong mắt Trang Noãn Thần trở thành một cuộc hao người tốn của, nhưng ở trong lòng Giang Mạc Viễn, vui không thể sánh.
Bốn ông bà cũng rất vui vẻ, thậm chí còn tự giác sắp xếp công việc của từng người, làm Trang Noãn Thần thật xấu hổ, nhất là Giang Mạc Viễn, gần như trở thành ‘osin cận thân’ của cô.
“Nào, bà xã.” Giang Mạc Viễn mang nước rửa chân đến bên cạnh sô pha, Trang Noãn Thần vừa thấy vội vàng đứng dậy, làm anh sợ đến mức buông nhanh chậu nước đè cô lại, “Chậm chút, chậm một chút.”
Cô đành nghe theo, thấy tư thế sẵn sàng phục dịch của anh thật ngượng ngùng, “Để tự em làm được rồi.”
“Chuyện này thì có gì mà ngại?” Giang Mạc Viễn cười cười để chân cô vào chậu nước.
“Để ba mẹ thấy sẽ nghĩ nhiều.” Đứa con trai người ta nuôi lớn lại rửa chân cho mình, trong lòng ít nhiều cũng khó chịu đúng không?
Ai ngờ Giang Mạc Viễn lại bình thản, “Sai, đó là ý của ba mẹ chồng em, ba mẹ anh đã giao nhiệm vụ này cho anh, chẳng những muốn anh mỗi ngày phải về nhà đúng giờ, còn phải phụ trách quản lý tâm trạng em thật thoải mái và đôi chân này luôn, ngửi được hương hoa bên trong không? Là nước hữu cơ cái gì đó do mẹ anh đích thân chọn lựa, mẹ nói chẳng những tốt cho da em mà còn có thể giảm thiểu hiện tượng chuột rút sau này nữa.”
Trang Noãn Thần cảm động trong lòng, ba mẹ chồng đối xử với cô thật sự quá tốt, điều này cô xem ở trong mắt.
“Ông xã…” Còn có người đàn ông trước mắt này, từ khi biết cô mang thai đến giờ, anh hồi hộp quan tâm hơn bất kỳ ai, phòng em bé anh đã sớm chuẩn bị rồi, anh là một người đàn ông không hề thích đi dạo phố cũng không có thời gian để đi dạo, vậy mà lại có thể vì vợ vì con, khi có thời gian rãnh rỗi liền chui vào trung tâm thương mại, một người đàn ông lại không thèm quan tâm ánh mắt của người khác, từ thứ cô ăn đến đồ dùng sinh hoạt đều được anh thay mới hết, còn luôn chú ý đến các sản phẩm dùng cho thai phụ mới ra mắt, sau đó đối chiếu đến thành phần có đáng tin cậy hay không, còn phòng của em bé, mỗi khi anh về nhà nhất định phải bỏ vào trong đó vài món đồ, không bao lâu, căn phòng đã đầy ắp.
Giang Mạc Viễn nghe cô gọi mình, mỉm cười, “Làm em nhột à?”
Cô nhẹ nhàng lắc đầu, nhìn anh như vậy, cô lại có cảm giác muốn khóc.
Thấy cảm xúc của cô khác thường, Giang Mạc Viễn vội vàng ngồi lên bên cạnh cô, ôn tồn hỏi, “Em sao vậy? Hay đói bụng rồi?”
“Không phải…” Cô chủ động chui vào lòng anh, ấm áp trong lòng mang theo chút thương yêu, anh yêu đứa bé như vậy, nếu thật sự có một ngày cô gặp nguy hiểm, vậy anh phải làm sao? Cô luyến tiếc đứa bé này, càng luyến tiếc anh.
“Người em thấy chỗ nào không khỏe à? Hay chúng ta đến bệnh viện đi?”
“Em không sao.” Sợ anh nghĩ vẩn vơ, cô ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, mỉm cười, “Chỉ cảm thấy anh rất cực khổ, Thần Viễn vừa mới khởi nghiệp, em lại mang thai…”
“Đồ ngốc à, thứ em phải quan tâm không phải chuyện của anh.” Giang Mạc Viễn lúc này mới nhẹ nhõm, đưa tay nhéo mũi cô, “Bỏ tâm vào cái bụng đi, mọi chuyện đều có anh rồi.”
Cô cười xúc động, tựa đầu vào vai anh, “Em biết rồi, em tin anh có thể vì em mà gánh vác hết mọi chuyện.”
Anh cũng cười, cúi đầu hôn lên trán cô.
Trán nhồn nhột, khiến cô bật cười rồi né tránh, làm ra vẻ giận dỗi, “Nhưng mà sinh cho anh đứa con đúng là mệt ghê.”
“Sao mệt?” Giang Mạc Viễn lại bị dọa sợ.
Cô đưa tay, chọt chọt vào vai anh, “Vì anh, ngay cả Vạn Tuyên em cũng không được đi.”
“Chẳng phải còn có Ngải Niệm à, em cứ ngoan ngoãn ở nhà cho anh, đi Vạn Tuyên gì chứ?” Giang Mạc Viễn cười cười ôm lấy cô, “Thực sự lúc ban đầu anh đã phản đối em làm nữ cường nhân gì đó rồi, hiện giờ chẳng phải tốt lắm sao, ở nhà giúp chồng dạy con.”
“Nịnh nọt hay thật.”
Giang Mạc Viễn cười.
“Anh phải chuẩn bị tâm lý thật tốt đó.” Cô than thở.
Giang Mạc Viễn nhướng mày nhìn cô.
Cô hất mặt cười hì hì, “Em không phải dễ nuôi đâu, anh muốn nuôi em, khá vất vả đấy.”
“Gì? Sao lại vất vả? Nói anh nghe thử.” Giang Mạc Viễn tâm trạng vui vẻ.
Cô cân nhắc, “Anh cũng biết hiện giờ lưỡi của em rất khó chiều chuộng mà, ăn chút gì mà không hợp khẩu vị là nôn ngay, bác sĩ nói… Em thuộc dạng thể chất nhạy cảm, nói không chừng cả quá trình mang thai đều rất khổ sở, đến lúc đó anh đừng than vất vả nha.”
Giang Mạc Viễn nghe xong cười ha ha, “Còn tưởng mệt nhọc cái gì chứ, không sao hết, ‘vi phu nhất định sẽ bảo bọc hộ tống nương tử’, lưỡi khó chiều chuộng thì anh sẽ dựa theo khẩu vị khó chiều chuộng mà làm.”
“Anh đang ghét! Nói mấy lời gì vậy…. á…”
Anh không nén lòng nổi hôn lên môi cô, làm cô đỏ mặt, nhẹ nhàng thúc anh, “Không cho phép lợi dụng nha…”
“Lợi dụng chỗ nào? Anh là nếm thử, mùi vị đầu lưỡi khó chiều chuộng của người nào đó.” Giang Mạc Viễn cúi đầu cười.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!