Tư Vũ thấp thỏm nhìn chiếc xe đi một đường ra vùng ngoại ô Giang Thành, càng đi càng hẻo lánh. Nếu nó không đột nhiên quẹo vào một khu biệt thự, Tư Vũ còn nghi ngờ Lục Tinh Châu định trói cô đem đi bán.
“Cô đang nghĩ cái gì vậy?” Lục Tinh Châu đưa cô tới một ngôi biệt thự cổ rộng lớn theo phong cách Âu, quay đầu lại thấy thần sắc khó hiểu của Tư Vũ, liền hỏi.
Tư Vũ im lặng một chút, nhỏ giọng nói: “Giam cầm là phạm pháp……”
Tư Vũ thật sự bị kinh hãi, người thường làm sao có đội bảo tiêu chuyên nghiệp như thế, càng đừng nói ngôi biệt thự này, Tư Vũ đã từng nghe Vu Linh nói qua nơi này chính là “Khu quyền quý” của Giang thành, không phải có tiền là mua được. Lục Tinh Châu đưa cô tới đây, không thể trách Tư Vũ nghĩ nhiều, nơi này thật sự khó vào khó ra, chẳng may xảy ra chuyện gì cô kêu trời trời không biết, kêu đất đất không hay, không có chút cảm giác an toàn nào.
Tư Vũ nhớ tới người đàn ông nhìn qua có vẻ ôn nhu nhưng trong xương lại bá đạo cố chấp kia liền rùng mình, cái người được gọi là Ngũ gia này rốt cuộc có địa vị gì!
“Giam cầm phạm pháp?” Lục Tinh Châu cười rộ một tiếng: “Nếu Ngũ gia thật sự định làm thế, cô nghĩ cô còn đứng ở đây được à? Được rồi, cần gì phải dọa bản thân, Ngũ gia nói để cô nghỉ ngơi, đi vào trong ngồi đi.”
Nhìn đám người áo đen xung quanh, Tư Vũ rất là thức thời không cãi cọ, ngoan ngoãn vào trong biệt thự.
Lục Tinh Châu nói không phải giam cầm cũng không phải lời nói dối, sau khi biết di động của Tư Vũ rơi mất ở khách sạn, lập tức phân phó người đi mua một chiếc điện thoại mới cho cô, không hề có ý định ngăn cô giao tiếp với ngoại giới. Hắn còn kêu người nấu một bát canh sâm nóng hổi, tự mình giám sát nhìn Tư Vũ đau khổ uống xong, bấy giờ mới nhẹ nhàng thở ra.
Thân thể của cô gái này quá hư nhược, một màn hộc máu lúc trước Lục Tinh Châu nhớ lại vẫn còn sợ hãi. Hắn thật sự không biết Ngũ gia coi trọng cô ở điểm nào?
Nghĩ nhiều cũng không ra, nếu Lục Ngũ gia cảm thấy có hứng thú với Tư Vũ, Lục Tinh Châu cảm thấy nhân cơ hội này để Tư Vũ ký hợp đồng với Hoàn Nghệ, đem người đặt dưới mí mắt hẳn là không sai.
Thân là giám đốc của Hoàn Nghệ, Lục Tinh Châu muốn chiêu mộ một cô người mẫu cũng không phải việc gì khó khắn, hắn hỏi trực tiếp: “Cô có muốn vào Hoàn Nghệ không? Tôi biết cô bị công ty lừa gạt hai ngàn vạn, chỉ cần cô nguyện ý, số tiền vi phạm hợp đồng Hoàn Nghệ sẽ trả giúp. Mặt khác, hợp đồng mới sẽ để cô toàn quyền quyết định, thế nào?”
Tư Vũ vừa mới uống xong chén canh sâm, nghe hết câu thiếu chút nữa phun ngược trở lại: “Anh tại sao muốn mời tôi? Còn chắc chắn như vậy?”
Hai tròng mắt của cô trợn tròn, đột nhiên phản ứng lại: “Đợi đã, anh có liên quan tới Hoàn Nghệ?” Cô nhìn Lục Tinh Châu, lại nghĩ tới sự phô trương lúc nãy, hiểu rõ:“Anh là…… người của Lục gia?”
Lục Tinh Châu không sao cả đáp lại: “À, tin tức truyền nhanh thật.”
Tư Vũ: “……” Xong đời, đá vào ván sắt rồi.
Tư Vũ nhớ rõ, Vu Linh nghĩ hết cách để cô có thể bám vào Hoàn Nghệ vì nó có chỗ dựa rất lớn, mà chỗ dựa đó không ai khác chính là Lục gia ở Dung thành.
Thời điểm cô vẽ bộ truyện này, Lục gia chỉ là một nhân vật quần chúng nên Tư Vũ vô cùng thích ý đem những gì lợi hại nhất quyền lực nhất giàu có nhất đều cho Lục gia, bây giờ cô chỉ muốn xuyên ngược trở lại tát cho mình một cái: Này thì vui cho cố, giờ đã hối hận chưa? Chọc phải phiền toái rồi đó?
Nhớ lại vừa rồi cô còn cố ý hộc máu lên quần áo vị Lục Ngũ gia kia, thần sắc Tư Vũ hơi hơi cứng đờ, không được tự nhiên chớp chớp mắt, uyển chuyển dò hỏi: “Ngũ gia của mấy người…… tính cách ngày thường có tốt không?”
Lục Tinh Châu liếc cô một cái, ánh mắt thâm trầm, thở dài. Tiếng thở dài kia làm Tư Vụ sợ khiếp hồn khiếp vía: “Vấn đề này tôi nghĩ chúng ta không cần thảo luận nhỉ?”
Giống như hiểu được một điều khó nói gì đó, Tư Vũ tự cầu nguyện cho bản thân: “…… Được.”
Hai người ăn ý dừng lại câu chuyện, làm bộ như chưa có chuyện gì xảy ra, Lục Tinh Châu tiếp tục hỏi: “Cũng đã nói đến đây rồi, cô có đồng ý ký hợp đồng với Hoàn Nghệ không?”
Tư Vũ: “Nếu tôi nói chuyện này không thích hợp……”
Lục Tinh Châu cười nhẹ, có chút giống Lục Ngũ gia: “Nếu cô đồng ý, chúng ta hợp tác trong vui vẻ, nếu cô từ chối, tôi liền đến công ty của cô mua lại cô, hiểu chứ?”
Chung quy là người của Lục gia, trong xương không có gen nhân nhượng người khác. Dù Lục Tinh Châu nhìn còn trẻ tuổi nhưng khi xử lý sự việc không hề cho người ta có sự lựa chọn nào khác, có nói thế nào thì chuyện ký hợp đồng với Tư Vũ cũng là ván đã đóng thuyền, cá nhân cô có đồng ý hay không cũng không quyết định được điều gì.
Tư Vũ nghe xong liền tức ngực khó thở, không thể không tạm thời đình chiến chạy vội vào WC hộc máu, sau khi lau sạch sẽ vết máu, cô mới bình tĩnh lại.
Bây giờ không phải vấn đề cô có đồng ý hay không, Lục gia một tay che trời, thế lực to lớn vượt xa trí tưởng tượng của mọi người, cứng đối cứng thì chỉ như trứng đập vào đá, huống chi chỉ là ký hợp đồng Hoàn Nghệ thôi mà, đối với cô cũng là chuyện tốt…… Tránh xa vị Lục Ngũ gia là được.
Sau khi nghĩ thông suốt, Tư Vũ không hề rối rắm, đồng ý ký hợp đồng công việc.Hiệu suất làm việc của Lục Tinh Châu rất cao, lập tức cử người mang hợp đồng đến. Tư Vũ nhìn qua, bản hợp đồng này vô cùng ưu ái đối với cô, cô có quyền tự chọn công việc, trích phần trăm cũng rất thấp, thật sự là cô không có tài cán nhận sự ưu đãi này.
Về vấn đề này Lục Tinh Châu giải thích: “Hoàn Nghệ không thiếu tiền nuôi một người rảnh rỗi.”
Thứ Ngũ gia coi trọng bất kỳ là người hay vật, Lục gia đều sẽ an bài thỏa đáng, tiêu tiền như rác cũng không sao cả. Trước kia sự hứng thú của Ngũ gia duy trì dài nhất cũng chỉ 3 tháng, Lục Tinh Châu cảm thấy Tư Vũ khuôn mặt bình thường, thân thể còn yếu đuối như này hắn cùng lắm duy trì 1 tháng đã là nhiều rồi, phần hợp đồng của Hoàn Nghệ coi như là thù lao của Tư Vũ.
Nghe Lục Tinh Châu nói thế, Tư Vũ cũng không có cảm giác gì, chí lớn của cô không ở giới giải trí mà chỉ muốn ở nhà vẽ tranh, có người nguyện ý trả tiền vi phạm hợp đồng giúp cô là cô thỏa mãn rồi.
Hai bên cũng không có ý kiến gì, sự việc nhanh chóng được giải quyết. Tư Vũ cầm trên tay bản hợp đồng mới ra lo, cảm khái: Vu Linh trăm phương nghìn kế giúp cô nắm bắt được quan hệ, nếu biết cô nhảy vọt qua bước đó mà ký được hợp đồng thì không biết sẽ có phản ứng gì.
Làm xong hết thảy, Lục Tinh Châu liền rời đi, dù sao hắn cũng là giám đốc mới nhận chức của Hoàn Nghệ, kết thúc dạ tiệc còn rất nhiều việc phải làm, nếu không phải Lục Ngũ gia tự mình phân phó, Lục Tinh Châu sẽ không làm loại việc nhỏ đưa đón người này.
Lục Tinh Châu vừa đi, mấy người bảo tiêu rất ăn ý ra ngoài biệt thự, đứng canh ở sân. Tư Vũ còn đang nghĩ vụng trộm chạy đi nhưng vừa đến bên cửa sổ nhìn ra ngoài, nơi duy nhất đi ra ngoài đang được canh phòng nghiêm ngặt, vì thế ý nghĩ này liền từ bỏ.
Ngồi lại lên sôfa, Tư Vũ mở chiếc di động mới ra, định gọi điện cho Vu Linh,dù sao cô đột nhiên mất tích, chị ấy nhất định rất sốt ruột, nhưng mà có một vấn đề là… cô không nhớ số điện thoại nha! Đành phải gửi tin nhắn qua Weibo cho Vu Linh, báo cho chị ấy cô đi về sớm, không cần lo lắng.
Mười mấy phút trôi qua, tin nhắn vẫn biểu thị chưa đọc, Tư Vũ đoán rằng Vu Linh đang bận, vì thế đổi sang tài khoản “Lại sống 500 năm Cẩm Lí” đăng một status mới:
Lại sống 500 năm Cẩm Lí: Oa oa oa mị bị đại ma vương bắt đi rồi, hôm nay sẽ không có chương mới của《Công lược thời thượng》nha, các chị em cầu nguyện cho mị có thể trở về sớm đi QAQ
Truyện tranh của Tư Vũ đã đi vào giai đoạn ổn định 2 ngày 1 chương, đến bây giờ cũng được mười mấy chương rồi. Hôm nay chính là ngày cập nhật định kì nhưng cô bị đưa tới đây nên chỉ có thể tạm dừng.
Lúc này Tư Vũ càng nghĩ càng giận, nếu không phải gặp Lục Ngũ gia cô cũng không bị “bắt cóc”, không chỉ hộc máu không ngừng, giờ muốn đi cũng đi không được. Bản thân là họa sĩ, biện pháp bùng nổ tức giận tốt nhất là vẽ tranh. Cô dạo quanh biệt thự một vòng, tìm được giấy bút, xoẹt xoẹt vài đường liền vẽ ra một đại ma vương.
Vẽ xong, Tư Vũ viết một hàng chữ thật to lên trên: “Đại ma vương bệnh thần kinh hại tôi”, sau đó chụp ảnh đăng lên Weibo kèm dòng chữ: “Chính là hắn, ăn chương mới của mị!”
Xả giận một hồi, Tư Vũ cảm thấy trong lòng dễ chịu hơn nhiều, cô thừa nhận cô yếu đuối, không dám mắng chửi trước mặt hắn.
Các độc giả đang ngồi chờ ở Weibo của Tư Vũ đòi cập nhật, f5 không biết bao nhiêu lần, vậy mà lại hiện ra một tin tạm hoãn, lập tức liền bùng nổ: “Cẩm Lí cô mau mau vẽ xong”, “Tác giả nên bị Ma Vương nướng rồi ăn luôn đi”. Tư Vũ nhìn lướt qua, rất chi là đúng lý hợp tình làm lơ.
Cô cũng không muốn, đều do tên bệnh thần kinh kia!
Tư Vũ vốn định chờ Lục Ngũ gia tới hỏi hắn rốt cuộc muốn làm gì, nhưng đồng hồ sinh học đã đến giờ khiến thân thể cô mệt mỏi rã rời, ngồi không bao lâu, Tư Vũ liền ngã xuống ghế sofa ngủ.
Lục Ngũ gia dẫm ánh trăng đi vào biệt thự, liếc mắt liền thấy cô gái nhỏ cuộn tròn một khối ngủ ngon lành, chiếc váy trắng một nửa ở trên sofa, một nửa chạm xuống sàn nhà, lộ ra nửa khuôn mặt nhỏ an tĩnh và ngoan ngoãn.
Lục Ngũ gia bất giác cảm thấy thú vị, hắn xưa nay thích tĩnh lặng, trừ khi hắn cho phép không thì không có người nào dám bén mảng tới gần, bởi vậy đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy khuôn mặt lúc ngủ của người khác, nhất thời có chút mới lạ.
Đến gần hơn một chút, ngồi trên sô pha, Lục Ngũ gia liền cảm giác được sự lạnh lẽo từ trên người Tư Vũ,tựa như đến gần một khối băng vậy, vô cùng thoải mái, nhưng mà vẫn chưa đủ, Lục Ngũ gia nhìn kĩ cô gái nhỏ đang ngủ ngon lành, bàn tay vân vê Phâu dừng lại, duỗi tay gạt đi tóc mai trên trán Tư Vũ, ngón tay chầm chậm đi xuống dừng lại trên môi cô.
Tư Vũ mất máu quá nhiều, đôi môi lúc nào cũng tái nhợt, lạnh băng, Lục Ngũ gia nhẹ nhàng đè lên, cảm giác ngón tay như ấn vào thạch trái cây mới lấy ra từ trong tủ lạnh, lúc này thần sắc lạnh lùng trong mắt hắn mới dần mất đi.
Nhưng mà cô gái nhỏ bị hắn chạm vào lại nhăn mày, cực kỳ không thoải mái vặn vẹo thân thể, muốn tránh ngón tay của hắn. Loại phản kháng theo bản năng này khiến Lục Ngũ gia rất không vui. Hắn là một người biết khắc chế, định thu tay về, chỉ ngồi bên cạnh Tư Vũ một lát, giảm bớt chút nhiệt độ trên người liền đi, nhưng nhìn Tư Vũ quằn quại như thế khiến hắn thay đổi quyết định, cầm hai vai thon gầy của cô, ôm cả người Tư Vũ vào lòng!
Tư Vũ vốn đang ngủ ngon, bỗng nhiên cảm giác tim đập nhanh như muốn ngừng thở, cô nháy mắt bị bừng tỉnh. Mở to hai mắt, cổ họng tràn lên máu tươi, tới lúc Tư Vũ nhìn rõ người ôm mình là ai, máu ở yết hầu lập trức trào ra. Cô cũng không để ý, vội vã rời khỏi lồng ngực của Lục Ngũ gia, dùng tốc độ ánh sáng chạy qua ghế sofa bên cạnh, ánh mắt hoảng sợ: “Anh, anh đừng tới đây!”
May mắn Lục Ngũ gia cũng không có ý định bắt cô, Tư Vũ thở nhẹ, nhìn thấy vận khí màu đen khổng lồ sau lưng hắn,hai chân nhịn không được nhũn ra, cô khóc không ra nước mắt, trong khoảng thời gian ngắn liền thương nặng hai lần, thật là quá xui xẻo!
“Ngũ gia, ngài ngồi ở đó đi, có chuyện từ từ nói.” Tư Vũ cẩn thận nhìn hắn, thấy hắn không có hành động gì mới nâng làn váy chạy vội tới góc cách xa sofa nhất. Lúc này cảm giác không thở nổi mới đỡ hơn nhiều, lá gan của Tư Vũ cũng lớn hơn một chút, “Ngài nếu tới gần, tôi thật sự sẽ bị kích động……”
Lục Ngũ gia híp mắt, thần sắc không rõ vui hay giận: “Cô rất sợ tôi?”
Hắn biết người trong Lục gia ai cũng sợ hắn bởi thủ đoạn của hắn cực kì tàn nhẫn, lục thân*( 6 bậc thân nhân gồm: cha, mẹ, anh, em, vợ và con) không nhận, cũng biết người làm ăn ở các gia tộc khác sợ hắn vì hắn hỉ nộ vô thường, trở mặt vô tình. Dù nói như vậy nhưng những người biết hắn địa vị cũng không hề thấp, trước khi tới đây hắn cũng đã xem qua tư liệu của Tư Vũ, cô gái này gia cảnh nghèo khó, bởi vì sức khỏe nên tính cách quái gở, theo lý thì đáng nhẽ ra không hề biết hắn là ai.
Nếu không biết, Tư Vũ chỉ bằng trực giác mà nhận ra hắn nguy hiểm, vậy có chút ý tứ.
Tư Vũ không biết Lục Ngũ gia suy nghĩ điều gì, cô nhìn sắc mặt của hắn, có cảm giác nếu trả lời không đúng thì hậu quả khôn lường, vì thế suy nghĩ một lúc rồi mới nói: “Chỉ cần không đến gần quá, tôi sẽ không sợ.”
Cách Lục Ngũ gia mấy mét tuy rằng không phải quá khỏe, nhưng Tư Vũ vẫn chịu được, lúc đầu cô không biết phương pháp hút phúc khí cũng từng chịu đựng như vậy mà.
Đúng là từ giàu về nghèo a.
Câu trả lời này khiến Lục Ngũ gia lộ ra một chút ý cười. Hắn rất tò mò vì sao Tư Vũ lại sợ hắn như vậy, thậm chí sự sợ hãi này có chút quái dị. Hắn thấy rất nhiều phụ nữ tự động dâng lên bản thân nhưng chưa bao giờ thấy cô gái nào ngoan ngoãn như vậy, đã thế đến gần hắn còn muốn ngất đi.
Không sao, hắn có rất nhiều thời gian để tìm hiểu.
“Đeo cái này vào.” Nghĩ thông suốt, Lục Ngũ gia không so đo chuyện Tư Vũ tránh né, dù sao chỉ cần ở cùng một phòng với cô, hắn cũng đã thoải mái hơn nhiều. Hắn ném chiếc hộp gỗ tới chỗ Tư Vũ, không hề sai xót rơi vào trong lồng ngực Tư Vũ, đến lúc cô ngạc nhiên nhìn sang mới nhàn nhạt nói: “Dùng để tĩnh tâm dưỡng khí, đối với cô có lợi, đeo vào.”
Tư Vũ lúc này mới dám mở chiếc hộp ra, bên trong là một chiếc lắc tay được làm từ gỗ đàn hương, ngửi kĩ có thể cảm nhận được một hương thơm lạ lùng, xem kĩ tựa hồ rất giống với xuyến Phật châu trên tay Lục Ngũ gia.
Tư Vũ không dám nói chữ “không”, cầm chiếc lắc tay liền đeo vào, rất vừa giống như đo ni đóng giày từ trước. Không biết có phải ảo giác hay không mà sau khi đeo lắc tay, Tư Vũ cảm thấy thân thể nhẹ nhàng, cả người tươi sáng hơn nhiều.
Nhớ tới vừa rồi Lục Ngũ gia có nói dùng để tĩnh tâm dưỡng khí, Tư Vũ đoán chiếc lắc tay này nhất định rất đắt tiền.
Thấy cô đeo vào, Lục Ngũ gia hài lòng, vẫy tay khiến cô lại gần. Tư Vũ định liều chết không theo nhưng nhìn nụ cười khiến người ta hãi hùng run sợ của Lục Ngũ gia, đi kèm cảm giác nguy cơ của động vặt ăn cỏ, Tư Vũ đành phải ngoan ngoãn đi tới sofa.
Còn chưa đứng vững, cô đã bị Lục Ngũ gia bắt lấy cánh tay, cường ngạnh kéo xuống ngồi bên cạnh hắn.
“Ngồi mười lăm phút, sau đó sẽ đưa cô trở về; hoặc là ở đây nghỉ ngơi một đêm, cô chọn đi.” Lục Ngũ gia vân vê Phật châu, nhắm mắt dưỡng thần, cũng không lo lắng Tư Vũ sẽ chạy được.
Quả nhiên lời này vừa nói ra, Tư Vũ suy nghĩ một lúc, cảm thấy đau dài không bằng đau ngắn, chịu đựng không ho ra máu, đoan đoan chính chính ngồi bên cạnh Lục Ngũ gia, không dám cho hai người có sự tiếp xúc nào. Biểu tình bất đắc dĩ kia rất giống đứa trẻ con bị phụ huynh phạt lỗi.
Lục Ngũ gia hé mắt nhìn Tư Vũ một lúc, thấy tròng mắt của cô quay tròn, tay chân không dám cử động, lưng thẳng đứng, khóe miệng không khỏi nhếch lên.
Thật là khó khăn mới chịu hiểu chuyện!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!