Đỗ Duy theo Karina về nơi ở của cô bé. Công chúa đã lau khô nước mắt, sau khi thay một bộ quần áo thường mặc mới ra gặp lại Đỗ Duy. Cô bé dùng nghi lễ cung kính nhất để hành lễ, nhất cử nhất động đều biểu hiện sự tôn trọng đối với hắn.
Tuy Đỗ Duy thực sự không quá để ý, nhưng thái độ lần này của Karina lại hết sức dị thường:
– Lão sư! Đây là yêu cầu trước khi mất của phụ thân ta. Bởi vì hiện tại, người đã không chỉ là lão sư của ta, của anh trai ta, mà ngài còn là trụ cột lớn nhất của đế quốc.
Đỗ Duy nhìn vào nét trịnh trọng trên mặt cô bé này, chỉ có thể thở dài.
Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL – www.Truyện FULL
Sau khi ngồi, Lam Lam đứng bên cạnh Karina đích thân tự tay bê trà ra. Đỗ Duy cùng nàng hai mắt nhìn nhau, lập tức né tránh. Trong mắt nàng dường như có chút lúng túng. Nguyên nhân là do ngày trước Đỗ Duy do thám hoàng cung thì hai người đã “gặp gỡ” lần đầu tiên.
Cho đến bây giờ, có thể coi như Lam Lam đã tuân thủ lời hứa, không đem bí mật kia để lộ ra ngoài, kể cả tiểu công chúa cũng bị nàng che giấu.
Đỗ Duy thầm gửi cho nàng ảnh mắt cảm kích. Lam Lam lại cúi đầu tránh, vội lui ra ngoài.
– Lão sư.
Lúc trong gian phòng chỉ còn hai người, Karina mở miệng, trên khuôn mặt nhỏ của cô bé tràn đầy vẻ lo âu:
– Ta ngày đêm mong chờ, mong ngài trở lại. Cái cục diện hiện nay…
Đỗ Duy lập tức ngắt lời nàng:
– Cục diện hiện tại không có gì là không tốt.
Hắn khẽ nói:
– Chiến sự phương bắc đã dần trở nên tốt hơn. Bên trong đế quốc tuy có quốc tang, nhưng căn cơ vẩn ổn định, không có kẻ thừa cơ làm loạn. Cục diện ở đế đô, ta xem ra vẫn rất tốt…
Karina khẽ cong môi, bất mãn dùng một mắt nhìn Đỗ Duy:
– Lão sư, lúc trước người đã dạy ta, nói với ta là: Vạn sự phải đề phòng khi mới chớm xảy ra. Ngài không phải muốn nói với ta là những lời nói này là vô lý đấy chứ. Anh trai ta… Phụ thân vừa mới qua đời, anh ta đã lập tức muốn làm loạn!
Đỗ Duy cười hòa nhã nói:
– Rốt cuộc thì Charles tuổi vẫn còn trẻ đã nắm đại quyền, không khỏi có chút nôn nóng, xử lý tình huống còn thiếu kinh nghiệm. Đây cũng là…
– Hừ! Còn Contra kia thì sao? Chẳng lễ lần này lão sư trở về vẫn bỏ mặc hắn mê hoặc tâm tư anh trai ta sao?
Karina hơi tỏ ra gấp gáp.
Đỗ Duy đưa hai tay ra, khẽ cười nhạt:
– Điện hạ, ta hiện nay là ngoại thần. Đừng quên là tại đế đô ta không có chức vị gì ngoài cái chức viện trưởng học viện quân sự. Ngoài cái này, ta không đảm nhiệm một chức vụ nào khác. Quan hàm của ta hiện nay là thống soái chiến khu phía đông. Đế quốc đã có lệnh, tướng lĩnh không được can thiệp vào chính sự đế quốc.
Karina cũng nhíu mày thật sâu, như đã nghĩ đến điểm này:
– Nói là như vậy, nhưng anh trai ta hẳn vẫn còn chịu nghe lời nói của ngài.
Đỗ Duy nghe lời này, chỉ cười lạnh mà không nói. Hắn cười đến nỗi có phần không giấu được nét buồn.
– Lão sư, chẳng lẽ ta đã nói sai rồi sao?
Đỗ Duy lắc đầu, hỏi lại nàng:
– Điện hạ, ngươi có cảm giác được, bệ hạ có còn như trước kia sao?
Quả nhiên, Karina ngẩn ngơ, chán nản than thở:
– Không sai, anh trai ta, hắn… hắn thay đổi thật nhiều.
Lúc này Đỗ Duy mới chậm rãi nói:
– Kẻ thiếu niên, luôn có lòng nổi loạn. Nếu như lúc này ta ra mặt chỉ bảo hay khuyến cáo hắn thì quá nửa sẽ khích hắn có tâm tư chống đối, hiệu quả ngược lại càng không tốt, phải nói bóng nói gió mới được. Hừ, cái gã Contra kia chẳng qua có chút đỉnh thôi, cũng chẳng được coi là thủ đoạn cao minh gì.
Dừng một lát, Đỗ Duy nhìn vào bộ mặt lo âu của tiểu công chúa, trong lòng dường như không chịu được, nhẹ nhàng nói:
– Tốt rồi! Karina, ta đã trở lại, cũng không thể nhìn hắn làm càn. Phụ thân ngươi đã để lại lời nhắn cho ta, nhờ ta bảo vệ quốc gia này.
– Vậy là ngài có biện pháp gì?
Đỗ Duy suy nghĩ một chút, trong ánh mắt lóe lên một tia sáng, khẽ cười lạnh:
– Hừ! Không phải ta vừa mới nói sao? Contra kia cũng có chút tốt, nhưng cũng không được coi là cao minh gì. Tại đế đô, những lão thần khác đều nể mặt mũi gia tộc hắn nên không nguyện ý động vào chứ không phải sợ hắn. Hắn bỗng nhiên từ tổng đốc một phương nhảy lên làm phó quốc vụ đại thần, chẳng lẽ những người khác không có một chút tâm lý bất mãn sao? Chỉ là hiện nay không có kẻ cầm đầu mà thôi. Mà xem ra, thế lực của vương phi Daisy cùng tướng quân Alpay có phần mạnh mẽ, nên người khác không muốn trêu chọc vào. Chỉ là không có người cầm đầu mà thôi.
Nói xong, Đỗ Duy cúi người, khẽ ôm lấy tiểu công chúa, khẽ vuốt tóc nàng, mềm giọng nói:
– Còn nhớ được những điều trước kia ta dạy ngươi không? Tâm lý con người luôn bài ngoại. Bỗng nhiên một kẻ là ngoại nhân nhảy vào, trong lòng người ta cũng không có phần vui thích. Hiện nay ta đã trở lại, cái vai diễn này xem ra chỉ có ta là có thể diễn. Mấy ngày tới, ta sẽ cùng các lão thần gặp mặt, thăm dò ý tứ của bọn họ. Hừ! Contra kia còn đắc ý không được bao lâu nữa đâu.
– Còn nữ nhân bên người của anh trai ta.
Karina nhíu mày.
Đỗ Duy cũng có phần đau đầu. Chuyện khác đều có thể dễ nói, riêng chuyện nữ nhân thì bản thân mình cũng không thể ngang ngược mà can thiệp được. Rốt cuộc theo thân phận, mình dẫu sao cũng là thần tử, Charles là đế vương. Dù cho đối phương cho mình chút mặt mũi, coi trọng mình thì mình cũng không có đạo lý gì để ngăn hoàng đế yêu thích nữ nhân kia.
Sau khi gặp Karina, Đỗ Duy lại đi gặp tiểu hoàng đế.
Cùng tiểu hoàng đế gặp mặt, cũng không thể hài hòa như ở bên Karina. Rốt cuộc cũng từ sư đồ mà biến thành quân thần. Tuy Charles vẫn thể hiện đầy đủ sự tôn trọng đối với Đỗ Duy, nhưng vẫn có chút ý tứ muốn áp chế hắn.
Nhưng hiện tại tính tính tình Đỗ Duy lại tốt đến kinh ngạc, ở trước mặt Charles hết sức bình tĩnh, không nói nhiều lời, mặc cho tiểu hài tử này cố gắng biểu diễn. Cho dù là những chuyện như Contra nhận chức phó quân vụ đại thần – sự kiện này tại đến đô, không ít người nói ra nói vào. Thực ra Charles cũng có chuẩn bị, cho rằng khi Đỗ Duy trở về sẽ nói với mình sự kiện này. Nhưng không nghĩ rằng Đỗ Duy đối với sự tình này một câu cũng không động đến.
Đỗ Duy chỉ an ủi Charles hãy bớt đau buồn, nói mấy câu cho phấn chấn, khuyên Charles hãy làm một minh quân rồi nhanh chóng cáo từ.
Thậm chí ngay cả quân vụ tại tiền tuyến cũng không hướng tới Charles mà báo cáo.
Charles suy nghĩ cả một ngày, thực ra cũng ấp ủ rất nhiều câu để đối phó với Đỗ Duy. Chính hắn cũng biết, tùy tiện đưa Contra lên làm phó quốc vụ đại thần thực ra có chút loạn. Chỉ là thiếu niên trẻ tuổi mới nắm quyền, chung quy cũng không khống chế nổi mình. Cũng giống như một người bỗng nhiên phát tài, cũng sẽ không biết khống chế chi tiêu như thế nào cho hợp lý.
Hắn cho là Đỗ Duy sẽ “khởi binh” hỏi tội hắn – rốt cuộc do thường ngày tích lũy, nên trong lòng hắn rất kiêng dè lão sư.
Nhưng Đỗ Duy bỗng dưng lại không đề cấp đến, bao nhiêu câu từ ấp ủ lại không được dùng. Tuy trong lòng hắn có chút bực bội nhưng giọng nói cũng có phần nới lỏng.
Rất nhanh, Đỗ Duy cáo từ mà đi, sau đó không lập tức ra khỏi hoàng cung, mà vòng ra phía sau bái kiến công chúa Louise. Công chúa Louise trông tiều tụy đi rất nhiều, giữa nàng cùng Thần hoàng tử có tình huynh muội rất tốt. Thần qua đời, nàng đương nhiên cực kỳ thương tâm. Đỗ Duy gặp nàng, cũng chỉ an ủi vài lời, đối với cái gì chính sự hay quốc vụ đều không đề cập đến, còn chủ động nói một chút về Hussein tại tiền tuyến có biểu hiện kiệt xuất. Chỉ có điều đó mới khiến cho tâm tình công chúa tốt một chút.
Sau khi gặp xong công chúa Louise thì cũng đã đến chiều.
Đến cơm trưa Đỗ Duy cũng không ăn, đứng tại cửa cung của công chúa Louise mà nghĩ đến chuyện xưa. Lẽ ra hắn phải đi về nhà, bỗng nhiên lại thay đổi chủ ý…
Hắn nói với người hầu bên cạnh:
– Ta còn muốn đi bái kiến vương phi Daisy. Ngươi dẫn đường đi.
Người hầu này có chút ngoài ý muốn. Bái kiến vương phi dường như có phần không hợp lễ nghi. Hơn nữa, muốn bái kiến thì cũng phải bái kiến vương hậu trước.
Nhưng người trước mặt này không phải là ngoại thần bình thường, mà là công tước hoa Tulip nổi danh thiên hạ. Hắn là một người hầu nho nhỏ thì sao có thể cự tuyệt, chỉ có thể dẫn đường.
Đã từ rất lâu Đỗ Duy không gặp vương phi Daisy. Nghe nói sau khi nàng được gả cho hoàng thất thì cũng rất sầu muộn.
Thực ra Thần hoàng tử không phải là kẻ háo sắc. Hắn chấp chưởng quốc chính rất cần cù. Tuyệt đại đa số thời gian đều ở trong thư phòng của mình, nếu như có lúc nhàn hạ thì quá nửa là sẽ đến gặp hai đứa con. Hơn nữa hắn cùng hoàng hậu cũng được tính là một đôi phu thê cùng chung hoạn nạn, có tình cảm rất sâu đậm từ khi hắn còn là hoàng tử.
Vì vậy, sau khi được gả cho Nhiếp Chính vương, tuy dã tâm của vương phi Daisy bừng bừng, cho dù có lòng tranh ân sủng nhưng cũng chỉ là khổ chủ tại lãnh cung.
Nghe nói sau khi nàng được gả, gần ba năm thời gian, số lần Thần hoàng từ qua đêm tại chỗ nàng cũng chỉ được đếm trên đầu ngón tay.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!