Giang Nam lắc đầu, nói:
– Đạo hữu, ta kêu ngươi trả tội, nếu ngươi không chết thì sao trả? Làm sao khiến tịch diệt kiếp cuối cùng tan biến? Làm sao xứng với sinh linh chết trong vô lượng hạo kiếp này? Hơn nữa nếu ngươi nhờ vào vô nhân cấm khu sống đến thời đại mới thì lại gây ra thêm can qua. Vì vậy không giữ ngươi được.
Bùm!
Thần hồn Đạo Không Thiên Tôn vỡ nát, hồn phi phách tán.
Bên ngoài Nguyên Thủy Đại La Thiên, các Tịch Diệt Đạo Nhân nổ tung. Tịch Diệt Đạo Nhân đối ứng với Đạo Không Thiên Tôn cũng biến mất.
Giang Nam nhìn Đế Lân.
Đế Lân cười thản nhiên:
– Đại Thiên Tôn có lý do giết Đạo Không Thiên Tôn, vậy lý do giết ta là gì? Xin Thiên Tôn cho ta chết rõ ràng.
Giang Nam nhìn Đế Lân chằm chằm:
– Đế Lân đạo hữu tội không đáng chết, nhưng ta muốn giết ngươi.
Đế Lân buồn bực, cười nói:
– Lý do này đã đủ, thực lực của ngươi mạnh…
Giang Nam lắc đầu, nói:
– Đế Lân đạo hữu và Thanh Liên đạo hữu là người xứ lạ, mang theo tu vi thực lực đến. Tịch diệt kiếp cuối cùng làm uốn hủy diệt hết sinh linh sinh ra trong vũ trụ này, thu về thiên địa nhân quả. Nguyên Thủy cũng không tiêu trừ tịch diệt kiếp cuối cùng được, nhưng nếu giết hai Thiên Tôn xứ lạ thay thế chúng sinh khác có lẽ sẽ cho chúng sinh một cơ hội sống. Thanh Liên đã ứng kiếp, ngươi cũng cần ứng kiếp, đây là lý do ta giết ngươi.
Đế Lân gật gù:
– Lý do này được.
Giang Nam chỉ một cái. Đế Lân thở dài, cơ thể nát, đạo quả nổ, Thế Giới thụ sụp xuống hóa thành tro tàn.
Giang Nam nhẹ vẫy tay, một trái cây rơi khỏi Thế Giới thụ bay vào tay hắn.
Giang Nam giao trái cây cho Giang Tuyết Tình, dặn dò:
– Tình nhi, trồng trái này trong vô nhân cấm khu. Vi phụ đã xóa ký ức của hắn, cho hắn một cơ hội.
Giang Tuyết Tình nhận trái cây, lấy cấm khu ra khỏi Lô Bồng, chôn trái cây xuống dấdt vô nhân cấm khu.
Giang Nam nhìn con rồng to.
Con rồng to nói:
– Giáo chủ không cần nói, ta biết nên làm sao.
Con rồng to gầm rống hiện ra nguyên hình mênh mông vô biên, thân rồng mấp máy, linh quang tan vỡ thành tro, chỉ còn một lũ thần hồn bay ra chui vào vô nhân cấm khu.
Thần hồn con rồng to hét to:
– Giáo chủ, ta đi đây, kiếp sau gặp lại!
Giang Nam thở dài.
Giang Tuyết Tình ngước lên, buồn bã nói:
– Phụ thần, mẫu thân đã chết, nữ nhi cũng nên ứng kiếp, chém bản thân làm chủ vô nhân cấm khu. Sau khi nữ nhi ứng kiếp, tịch diệt kiếp cuối cùng có thể nhỏ bớt mấy phần không?
Giang Nam gật đầu, nói:
– Chờ khi ta khai thiên, anh linh trong cấm khu sẽ hồi sinh, ngươi cứ đi đi.
Giang Tuyết Tình ngước nhìn Giang Nam, lây bảo kiếm cắt cổ. Máu phun ra rơi xuống đất, đạo quả tan rã, một lũ anh linh chui vào vô nhân cấm khu trong Lô Bồng.
– Nữ nhi của ta…
tịch diệt cự thú im lặng giây lát, nói:
– Đại Thiên Tôn, ta có thể chết nhưng Thiên phi…
– Thiên phi không chết, ta sẽ giữ lời hứa.
Giang Nam nhìn Thiên Phi Đạo Tôn, lại nhìn Công Dã Càn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn.
Giang Nam nói:
– Huynh trưởng, tẩu tẩu không cần chết, chém bỏ tu vi là được. Hai người xứ lạ Đế Lân, ThanhLiên đã ứng kiếp, để lại một đường sống. Tuyết Tình hứa với đám người Thiên Hi sẽ làm chủ cấm khu, nàng ứng kiếp là đáp lại tâm nguyện cũng để lại một cơ hội sống sống cho các người. Hai vị cần ở lại làm chứng cho ta.
Công Dã Càn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn tự chém tu vi biến thành người bình thường.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn nắm tay Công Dã Càn, cười nói:
– Lão thỏ, bây giờ ngươi trở thành phàm nhân, không trốn thoát lòng bàn tay của lão nương rồi!
Công Dã Càn cười khổ.
Bên ngoài Nguyên Thủy Đại La Thiên, lại có nhiều Tịch Diệt Đạo Nhân tan biến nhưng còn khá nhiều Tịch Diệt Đạo Nhân tồn tại, liên tục tấn công Đại La Thiên.
– Tịch Diệt Đạo Nhân còn lại là kiếp số của ta, nhưng ta vô tai vô kiếp, bọn họ không làm gì được ta.
Giang Nam ra khỏi Nguyên Thủy Đại La Thiên. Các Tịch Diệt Đạo Nhân lao lên, dung nhập vào người Giang Nam, biến mất.
Tịch diệt kiếp cuối cùng cuồn cuộn dâng lên dần bình lặng. Hỗn độn mông lung, tịch diệt thiên hỏa tắt ngấm. Hỗn độn không có chút sự sống, khắp nơi tĩnh lặng.
Tịch diệt thiên hỏa dập tắt, đây là tương lai làm người ta tuệt vọng. Hỗn độn đại đạo biến mất, đại đạo tịch diệt cũng mất. Gợn sóng từ thời đại nguyên đạo lan đến nay tĩnh lặng lại. Không có thời đại mới kéo dài văn minh cũ sinh ra trong mảnh đất tử ovng này.
Trừ phi Nguyên Thủy Thiên Tôn lại khai thiên, nhưng thế thì sẽ lại dấy lên gợn sóng mới. Là thời đại không có lịch sử, hoàn toàn khác hẳn, không liên quan gì đến các thời đại nguyên đạo, tiên đạo.
Vũ trụ chết.
Tận cùng thời không cũng là khởi điểm.
Dòng thời gian chấm dứt tại đây, cũng bắt đầu ở đây, tạo nên luân hồi khác.
Có lẽ trong luân hồi tiếp theo có rất nhiều câu chuyện buồn vui lẫn lộn như hiện tại, nhiều sinh linh chí lớn cao xa. Trong dòng thời gian tương lai để lại các bóng dáng hoặc đậm hoặc nhạt, nhưng những câu chuyện chưa xảy ra, các sinh linh này chưa ra đời.
Giang Nam nhìn hỗn độn không có sự sống, đột nhiên hú dài xuyên qua thời gian quá khứ.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Lực lượng các thời đại tiền sử quá khứ đập vào Giang Nam, ngăn cản hắn, ngăn hắn hay đổi lịch sử quá khứ.
Cơ thể Giang Nam nứt rạn, dù hắn đã trở thành nguyên thủy nhưng trước quá khứ vẫn sẽ bị thuương. Giang Nam lần lượt trùng kích. Công Dã Càn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn, Thiên Phi Đạo Tôn nhìn mà hét chói tai.
Giang Nam sưu tầm thời không quá khứ, tìm thần hồn người mình yêu.
Cuối cùng Giang Nam bắt được cái gì sau đó bị hất ra thời không quá khứ.
Đột nhiên một thanh âm lảnh lót vang lên, lạnh nhạt nhưng chấn động vũ trụ tĩnh lặng.
– Nguyên thủy vô kiếp, chỉ có tình tự tổn thương. Đế Giang bái kiến Nguyên Thủy Thiên Tôn!
Một thân hình như ảo mộng bước ra từ thời gian. Công Dã Càn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn ngơ ngác nhìn đế hoàng trẻ tuổi. Thiên Phi Đạo Tôn ngây ra như phỗng.
Đế Giang, Giang Thái Khư, từ thời không quá khứ nhập mộng, trải qua tương lai tràn ngập tuyệt vọng, chết chóc.
Lần trước Đế Giang nhập mộng thấy Giang Nam tuyệt vọng. Lần này Đế Giang thấy cố nhân, người mình yêu.
Thiên phi.
Giang Nam cười lớn, cẩn thận thu về thần hồn rách nát trong lòng bàn tay mình. Thần hồn rách nát đó là hồ ly trắng chín đuôi bị đốt, chỉ miễn cưỡng hợp thành hình dạng thần hồn.
– Đế Giang, rốt cuộc ngươi đã đến, chuyện ta hứa với ngươi cũng đã làm.
Giang Nam chỉ tay một cái. Thi thể Đế Giang bay ra Nguyên Thủy Đại La Thiên dung hợp với đế hoàng trẻ tuổi như mộng ảo.
Giang Nam nói:
– Thiên phi, nàng chờ người yêu hơn ngàn ứ năm, đã về.
Thiên Phi Đạo Tôn ngạc nhiên, băng sương trong lòng nàng hòa tan. Thiên Phi Đạo Tôn lao vào ngực đế hoàng trẻ tuổi.
Công Dã Càn, Nguyên Mẫu Thiên Tôn ngạc nhiên không hiểu ra sao.
Giang Nam kể sơ đầu đuôi câu chuyện.
Công Dã Càn nhíu mày, buồn bã thở dài
– Thì ra ngươi thừa nhận mình là Đế Giang chỉ vì khiến ta sống sót, khiến Thiên phi sống tiếp. Nhưng Đế Giang nhập mộng du lịch đến tận cùng tận thế, không hồi sinh được, vẫn phải chia ly.
Nguyên Mẫu Thiên Tôn buồn bã, buồn phiền nhìn đôi tình nhân ôm nhau.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!