Ngạo Thế Cửu Trọng Thiên

Chương 27: Thái tử Thiết Bổ Thiên



– Ngươi chỉ thấy được cái lợi trước mắt, nhưng chưa thấy được cái hại. Môn phái hiện giờ có quá nhiều nội gian, trước khi thanh lý được hết mà nhỡ để lộ ra công pháp tu luyện của chúng ta, vậy chỉ sợ chính tuyệt kỹ đó sẽ trở thành vũ khí quân địch dùng để đối phó chúng ta đấy.

Ô Vân Lương thản nhiên nói:

– Trước khi mọi chuyện kết thúc, ngươi tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài. Tốt nhất là ngươi nên luyện một bộ pháp khác nhằm đánh lừa địch nhân ấy.

– Vâng.

Mạnh Siêu Nhiên nói rất nghiêm túc. Ô Vân Lương nói ra những điều này, chứng tỏ tình hình của Thiên Ngoại Lâu đã nghiêm trọng tới cực điểm rồi. Thì ra suy đoán của mình trước đây vẫn còn quá lạc quan.

Dùng để lừa, nhưng lừa ai? Chuyện này không có người ngoài nào biết, nếu có ai biết cũng chỉ có mấy người đệ tử của Nhị sư huynh, vậy mà cũng phải đánh lừa sao?

– Còn nữa, Sở Dương làm thế nào có thể luyện được Thất Âm Tuyệt Thần chưởng âm hàn đến như vậy? Chuyện này ngược lại làm cho tất cả mọi người vô cùng ngạc nhiên. Thế nhưng đừng để hắn lơ là việc rèn luyện.

Ô Vân Lương trầm tư một lúc rồi nói:

– Đợi khi tu vi của hắn đạt tới trình độ nhất định, ta sẽ cho hắn tiến vào “Thất Âm Hội Tụ Chi Địa” để đề thăng cảnh giới.

Bạn đang đọc truyện tại – http://

– Tuy người đệ tử này của đệ tài năng đầy mình, nhưng công lực của hắn hiện giờ vẫn còn quá thấp, tạm thời còn chưa thể nhờ vả gì được, đệ phải có kế hoạch sẵn cho hắn.

Mạnh Siêu Nhiên “vâng” nhẹ một tiếng, giống như đang nghĩ tới điều gì.

– Mạnh sư đệ, trước đây ta thấy đệ tử Thạch thiên Sơn của đệ tâm cơ thâm trầm nên có ý định chọn hắn vì phù hợp. Nhưng bây giờ xem ra, Thạch Thiên Sơn không thể gánh nổi kỳ vọng đó, nhưng tiểu tử Sở Dương này … có lẽ có thể trọng dụng được đấy.

Ô Vân Lương cười cười.

– Trọng dụng?

Mạnh Siêu Nhiên nhướng mày, ánh mắt thoáng cái đã trở nên sắc bén.

– Ngay cả tại Thiết Vân, chúng ta cũng không có căn cứ nào. Môn phái cần phải có người xâm nhập vào nội bộ Thiết Vân làm kẻ nằm vùng.

Ô Vân Lương nói một cách trầm trọng:

– Nhìn biểu hiện hôm nay của Sở Dương, không nghi ngờ gì hắn chính là một ứng cử viên thích hợp làm việc này. Dùng hắn với tư cách một quân cờ bí mật nhé, mọi người thấy thế nào?

Manh Siêu Nhiên hơi ngạc nhiên, đứng đó thật lâu không nói lời nào. Một lát sau hắn mới mở miệng:

– Việc này là một cơ hội tốt thì không nghi ngờ gì cả, nhưng nó cũng cực kỳ nguy hiểm. Bên trong những quốc gia này cao thủ đông như kiến, nếu không may mà bị phát hiện thì ắt sẽ mang đến tai họa ngập đầu. Dù sao Sở Dương vẫn còn trẻ, việc này mong đại sư huynh hãy cân nhắc cho thật kỹ…

– Không trải qua khó khăn gian khổ sao thành tài?

Ô Vân Lương nói:

– Không trải qua chiến đấu sinh tử, không vượt qua hiểm nguy làm sao có thể có được thành tựu lớn? Vì thế cho nên ngươi có thể yên tâm một điều, người khác có thể nóng nảy, còn Sở Dương nhất định sẽ không như vậy!

Ô Vân Lương nói xong gọi Khổng Kinh Phong một tiếng, hai người cáo từ Mạnh Siêu Nhiên rồi rời đi.

Bóng người thật dài từ từ biến mất, Mạnh Siêu Nhiên hơi phiền muộn đứng trước Tử Trúc Viên, dáng vẻ cả ba người thoạt nhìn đều có chút nặng nề.

Mạnh Siêu Nhiên thở dài một cái, ánh mắt sầu lo, than nhẹ:

– Đại sư huynh, có một số việc … Thiên Ngoại Lâu không thể dính vào được đâu. Đạt tới tầm cỡ như hai quốc gia này, chỉ một cái Thiên Ngoại Lâu nhỏ bé thì có thể làm nên trò trống gì? Bí quá hóa liều chỉ là hành động bất đắc dĩ; Mà tử chiến đến cùng lại càng là điều tối kỵ liên quan đến sinh tử tồn vong. Chỉ cần một chút sơ suất thôi là thịt nát xương tan…Huynh đừng nên khéo quá hóa vụng, Thiên Ngoại Lâu lúc này đã không thể chịu nổi chấn động lớn như vậy rồi.

Mạnh Siêu Nhiên mơ hồ cảm thấy, trên thế gian này đang cuộn lên một hồi phong ba, mà Thiên Ngoại Lâu lại nằm ở trung tâm của đợt phong ba này, có thể bị diệt vong bất cứ lúc nào.

Mình bây giờ cũng đã dùng hết sức để giúp đỡ Thiên Ngoại Lâu rồi …

Trong phạm vi mấy vạn dặm trong Hạ Tam Thiên, có ba quốc gia đang tạo thành thế chân vạc, còn những thế lực khác đều đã rời xa khỏi phạm vi chiến tranh này rồi.

Trong ba quốc gia này, Đại Triệu không hổ danh là một siêu đế quốc hùng bá một phương, diện tích lãnh thổ khổng lồ nhất. Thực lực chỉnh thế rất mạnh mẽ, người dân cũng tương đối giàu có, hơn nữa lại đang từng bước thôn tính những vùng lân cận, mơ hồ có khí thế nhất thống thiên hạ.

Hai quốc gia khác là Thiết Vân quốc và Vô Cực quốc. Thực lực hai nước này cũng coi như khá hùng hậu, nhưng nếu so sánh với Đại Triệu thì kém xa. Bọn họ cũng chính là đối tượng mà Đại Triệu muốn thôn tính.

Tại biên cảnh của ba quốc gia này, tranh chấp biên giới đã nổ ra nhiều lần.

Giờ phút này tại thủ đô của Thiết Vân quốc đang có bốn người bốn ngựa đi đường mệt nhọc dừng lại. Một người trung niên, hai thanh niên và một thiếu nữ trên mặt có đeo một tấm lụa đen mỏng.

Trên cơ thể của cả bốn người đều có lớm rớm vết máu.

Bốn người thoáng nhìn nhau, người trung niên thở ra một hơi dài, nói:

– Cuối cùng cũng đã tới. Thiến Thiến, con thấy thế nào rồi?

Trong giọng nói của hắn có cảm giác như đã trút xuống một gánh nặng lớn.

– Con không sao.

Trong đôi mắt Ô Thiên Thiến lộ ra vẻ mệt mỏi, lắc đầu:

– Lần này ra ngoài, trên đường chúng ta đã gặp phải quá nhiều lần bị chặn đánh. Hành tung của chúng ta vốn là bí mật, chuyện này đáng lẽ không nên xảy ra mới đúng, thực sự là rất bất thường.

Người trung niên này chính là Bạo Cuồng Lôi, chủ nhân của Chủ phong số chín, Đạp Vân Phong của Thiên Ngoại Lâu.

Bạo, đây là một cái họ tương đối hiếm thấy.

Bạo Cuồng Lôi chính là một nhân vật hữu dũng hữu mưu cùng một thế hệ với Ô Vân Lương, làm việc rất thận trọng, dám đánh dám liều, hành sự cẩn thận. Tính cách này cùng với cái họ Bạo của hắn hoàn toàn trái ngược nhau một trăm tám mươi độ.

– Dù sao thì cuối cùng cũng tới rồi.

Ô Thiên Thiến nở nụ cười, bốn người nhìn nhau, đã ngầm hiểu được một điều: Trong môn phái chắc chắn có nội gian, hơn nữa thân phận cũng không thấp!

– Vào thành thôi.

Nét mặt Bạo Cuồng Lôi hơi lo lắng, liền cố lấy lại tinh thần vung tay lên.

Bọn họ theo dòng người tiến vào trong thành, vòng qua vòng lại cái đã tới trước một tòa cung điện. Trên tấm biển làm bằng bạc hiện lên ba chữ vàng kim rạng rỡ: “Thiên Thu phủ”.

Thiên Thu phủ chính là phủ thái tử của Thiết Vân quốc, thái tử điện hạ Thiết Vân quốc là sống tại nơi này.

Sau khi thông báo, bốn người được hạ nhân dẫn vào Thiên Thu phủ, đi vào trong đại điện.

Giữa điện có một thiếu niên thư sinh phong thái như ngọc đang ngồi trên ghế, thân khoác hoàng bào mềm mại đang nghiêng người tựa vào thành ghế, trên tay cầm một cuốn sách tựa như đang chăm chú đọc. Lông mày dài gần đến tóc, khuôn mặt như ngọc, trên đầu đội một cái vương miện nạm ngọc màu tím.

Thiếu niên này trông hơi gầy gò, thoạt nhìn có chút cảm giác yếu ớt, thậm chí là nhu nhược. Cổ tay đang cầm sách của hắn lộ ra có chút gầy guộc, nhỏ nhắn, cầm cuốn sách có vẻ run rẩy không chắc chắn.

Thoạt nhìn khuôn mặt hắn toát lên một vẻ hiền hòa, điềm tĩnh làm cho người khác yên tâm, thậm chí có chút yếu mềm khiến người ta không cầm lòng được muốn che chở. Nhưng tới khi đến gần sẽ thấy thiếu niên yếu ớt này ngồi đó làm cho người ta cảm giác như trăng sáng trên chín tầng trời, cao không thể chạm.

Dường như quyền sinh sát khắp thiên hạ đều do đôi bàn tay gầy yếu kia nắm giữ.

Sau khi nghe hạ nhân thông báo, thiếu niên đó buông cuốn sách trên tay xuống, chậm rãi quay đầu lại nhìn bốn người, mặt lộ ra nụ cười như gió xuân thổi tan đi giá lạnh trong lòng người ta. Hắn ôn hòa nói:

– Bốn vị từ xa vất vả đến đây, mời ngồi xuống.

Bạo Cuồng Lôi liền ôm quyền, nói:

– Đa tạ thái tử ban thưởng ghế ngồi.

Rồi hắn cùng ba người Ô Thiên Thiến ngồi xuống bên cạnh.

Thiếu niên này chính là thái tử điện hạ Thiết Vân quốc. Thiết Bổ Thiên.

Lúc này ánh mắt hắn lướt qua bốn người, chợt mỉm cười, lông mày nhướn lên. Bỗng như có một cỗ hào khí tiêu sát tỏa ra, nhẹ nhàng nói:

– Trên đường đi không được yên ổn à?

– Đúng là bị chặn đánh trên đường, nguy hiểm khắp nơi.

Bạo Cuồng Lôi ổn trọng ngồi xuống. Bọn họ là người trong môn phái, không thuộc về triều đình nên khi gặp Thái tử không cần phải thực hiện mấy nghi lễ vân vân.

Chỉ là hai người Tuyết Dạ Mộng và Tần Mộ Thương bên cạnh lại hơi mất bình tĩnh.

– Ha ha….Xem ra có người đang âm thầm hành động đây.

Thiết Bổ Thiên cười nhạt, trong lúc cười ánh mắt hắn hơi thu lại một chút, chắp tay đứng lên khoan thai nói:

– Thế nhưng xin bốn vị yên tâm, ta dám đảm bảo tại Thiết Vân quốc này sẽ không xảy ra chuyện như vậy đâu, dù chỉ một lần!

Tuy thân hình hắn gầy yếu, cũng không tính là cao. Nhưng lúc này đứng chắp tay, lông mày vút lên, ánh mắt hờ hững quét ngang xuống dưới lại có một cỗ khí thế đế vương lẫm liệt tràn ra. Dường như hắn vừa đứng là có thể đem toàn bộ trời đất đạp xuống dưới chân mình!

Trong lòng Bạo Cuồng Lôi chấn động. Cuối cùng hắn cũng hiểu rõ quyết định của đại sư huynh. Chỉ nhìn phong thái của vị thái tử Thiết Vân quốc này, hắn có thể khẳng định người này nhất định sẽ là hùng kiệt một đời.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.