Không thể không nói, cảm giác của Thạch Thiên Sơn rất chuẩn. Tất cả những thê thảm của hắn hiện giờ chính là do một tay Sở Dương tạo thành.
Trong khoảng thời gian này, Sở Dương “chăm sóc” Thạch Thiên Sơn càng thêm cẩn thận, mỗi ngày đều đến gặp hắn một lần.
– Đại sư huynh, huynh sao rồi? Hôm nay đệ vừa đột phá Vũ Đồ cấp năm đấy.
– Đại sư huynh, hôm nay đệ đột phá cấp sáu.
– Đệ đạt tới cấp bảy rồi…
Từng cái từng cái tin tức tốt này làm cho Thạch Thiên Sơn cảm thấy con tim mình như bị cắt ra từng khúc. Dưới trạng thái vô cùng phiền muộn, vết thương của hắn càng chậm khôi phục, thậm chí còn có chuyển biến xấu đi.
Nhưng điều mà Thạch Thiên Sơn không nên làm nhất chính là, bởi vì hắn quá hận Sở Dương nên cũng hận lây luôn sang cả Mạnh Siêu Nhiên và Đàm Đàm. Hận đến thấu xương! Dựa vào cái gì mà Sở Dương có thể tiến bộ nhanh đến thế? Đây nhất định là Mạnh Siêu Nhiên đã thiên vị rồi. Sư phụ nhất định có loại linh đan diệu dược nào đó có thể làm cho tu vi tăng lên rất nhanh! Đã nhiều năm như vậy rồi mà lại không cho ta, mà lại đi cho Sở Dương!
Nghĩ như thế, tâm ghen ghét của Thạch Thiên Sơn ngày càng nặng, dần dần đã trở thành mối thù không đội trời chung!
Những ngày sau đó, mặc dù thái độ của Mạnh Siêu Nhiên hơi lãnh đạm nhưng vẫn rất chiếu cố đến Thạch Thiên Sơn, thậm chí không tiếc hao phí công lực để nối lại kinh mạch, chữa thương giúp hắn giảm bớt thống khổ, khổ cực đi tìm kiếm Linh Dược giúp hắn khôi phục….
Nhưng Thạch Thiên Sơn thì lại giận cá chém thớt, hận đến nghiến răng nghiến lợi cả người sư phụ đối với mình có ân trọng như núi này.
Bởi vậy, Thạch Thiên Sơn muốn trả thù!
Bên ngoài phòng của Thạch Thiên Sơn có một cái ao nhỏ lớn chừng nửa gian phòng, sâu hơn một trượng. Nước suối chảy từ đỉnh núi Tử Trúc Viên qua đây chứa đầy ao, sau đó mới lại tiếp tục chảy xuống bên dưới tạo thành một dòng suối nhỏ uốn lượn trong dãy núi.
Bởi lẽ đó, cái ao trong vắt này luôn rất thanh khiết, trong tới đáy.
Bình thường, khi uống nước thì mấy người bọn họ đều lấy từ chỗ này.
Lúc này, Thạch Thiên Sơn đang cố gắng chống người dậy, lén lút lấy một bọc giấy ra từ dưới gầm giường, nếu quan sát kỹ, đây chính là ‘Ngũ Canh Đoạn Hồn tán’. Thứ này vô sắc vô vị, được tạo nên từ việc trộn lẫn năm chủng kỳ độc cùng một chỗ, nghe nói không có thuốc giải! Nhưng ngược lại nỏ thứ này vào thức ăn thì có mùi rất thơm, càng kích thích cảm giác thèm ăn của người ta.
Bờ môi Thạch Thiên Sơn hơi run rẩy, cả ngón tay cũng run lên. Nhưng hắn vẫn cố gắng kéo ngọn nến đến đầu giường, tay phải ngắt ra một đoạn…
Mặt hắn lúc đỏ lúc trắng, tựa như trong nội tâm đang đấu tranh kịch liệt. Chỉ là ngón tay hắn cũng không đình chỉ động tác, đem trọn một bao ‘Ngũ Canh Đoạn Hồn tán’ đổ vào trong một cái lọ.
Ngay sau đó hắn lại giấu tất cả vào trong chăn.
Nếu ta đã ra nông nỗi này, vậy các ngươi cũng đừng hòng sống tốt được! Dù sao bản thân ta cũng đã trọng thương, vô luận là như thế nào, dù người ở đây có chết sạch thì cũng sẽ không có ai hoài nghi ta cả!
Nếu Tử Trúc Viên chỉ còn lại một mình ta, chưởng giáo chắc chắn sẽ niệm đến tình cũ mà ưu đãi, nếu như vậy thì ta mới còn có cơ hội. Dù ta không dựa vào Mạnh Siêu Nhiên ngươi nữa thì ta cũng vẫn có thể làm được!
Chết đi, đều chết hết đi!
Lúc này đầu óc Thạch Thiên Sơn đã lâm vào trạng thái điên cuồng.
Mặt trời từ từ nhô lên, treo nghiêng trên đỉnh đầu. Thạch Thiên Sơn cố gắng nghe ngóng, sau đó liền cắn răng một cái, một cái lọ nhỏ bắn thẳng từ trong tay ra bên ngoài.
Bên ngoài chợt vang lên một tiếng ‘Tõm…’, hiển nhiên chiếc lọ này đã rơi vào trong ao rồi.
Thạch Thiên Sơn thở ra một hơi thật dài, chán nản nằm trên giường, trong mắt hiện lên vẻ áy náy cùng hổ thẹn, nhưng ngay sau đó lại lộ ra sự ngoan độc cùng điên cuồng khôn tả. Hắn cắn răng một cái, tay phải nắm cái chăn trên người chặt đến nỗi làm nó cũng bị thủng mất một lỗ.
Nhưng sau đó, rốt cục hắn cũng thả lỏng, miệng lộ ra một nụ cười thích ý.
Nước trong ao chảy đi liên tục, nếu thả độc vào một cách trực tiếp thì để càng lâu sẽ càng loãng đi, vậy nên phải để nó trong lọ, làm chậm quá trình khuếch tán của nó.
Dựa theo thời gian ăn cơm trưa hàng ngày mà suy tính, lúc này chính là vừa vặn.
Lại qua chừng gần một phút đồng hồ nữa, chợt tiếng kẽo kẹt vang lên, đó chính là tiếng của chiếc thùng gỗ Đàm Đàm mang đi xách nước. Thạch Thiên Sơn vội vàng chui lại vào trong chăn, nhắm mắt lại, miệng rên rỉ…
Nửa ngày sau, tiếng ‘đinh đương…’ vang lên, rồi tiếng nói quái dị của Đàm Đàm truyện lại, sau đó truyền lại mùi thơm ngào ngạt của đồ ăn rất thích mũi.
Thạch Thiên Sơn thầm nở nụ cười ngoan độc.
***************************
Ba người Mạnh Siêu Nhiên cùng Đàm Đàm, Sở Dương ngồi quây quần bên bàn, nhìn đồ ăn trên bàn đang tản ra mùi thơn nức mũi. Đôi mắt như ‘trời nam đất bắc’* của Đàm Đàm lúc này đang dán vào sư phụ, bung kêu ùng ục, chỉ chờ sư phụ bắt đầu dùng bữa là hắn sẽ vục vào ngay.
Nhưng Mạnh Siêu Nhiên nhìn những thứ đồ ăn này thì lại nhíu mày. Màu sắc của đồ ăn hôm nay không giống với bình thường, mà mùi thì cũng thơm hơn. Nhưng lại có vẻ như… hơi thơm quá mức một chút.
Thật kỳ lạ.
Mạnh Siêu Nhiên lập tức cảm thấy được có điều gì đó không ổn. Hắn trầm mặc suy nghĩ một chút, chiếc đũa vừa mới cầm lên lại từ từ đặt xuống. Quay đầu nhìn sang Sở Dương bên cạnh, hắn chợt để ý thấy Sở Dương cũng đang nghiêng đầu nhìn đồ ăn trên bàn, tựa như đang suy nghĩ cái gì.
Bạn đang đọc truyện được lấy tại chấm cơm.
Mạnh Siêu Nhiên không khỏi cảm thấy có chút kinh dị. Sở dĩ mình có thể cảm thấy được, đó là do kinh nghiệm giang hồ tích lũy mấy chục năm nay, cộng thêm mình gần đây rất cẩn thận cùng kinh nghiệm tôi luyện trong sinh tử mới có được cảm giác nhạy bén này. Nếu đổi lại là người bình thường, làm gì có ai lại chú ý mùi thơm của thức ăn này có điều bất thường chứ? Chỉ sợ họ còn càng muốn ăn nữa là khác.
Nhưng làm sao mà Sở Dương có thể phát giác được điều này? Hắn chỉ mới mười sáu tuổi, hơn nữa còn chưa từng đi ra ngoài, làm sao lại có được khả năng quan sát tốt đến như thế?
– Đàm Đàm, đồ ăn này là ngươi làm à?
Sở Dương rất bình tĩnh, mỉm cười nói.
– Đúng thế, mọi người mau ăn đi, thơm như thế này cơ mà… Ta cũng không nhịn được nữa rồi.
Đàm Đàm đáng thương năn nỉ.
Như có linh cảm gì đó, Sở Dương nhìn đến thủy đàm sóng gợn lăn tăn bên ngoài. Cổ tay hắn khẽ đảo một cái, trong tay liền xuất hiện một cái châm ngọc làm từ ‘Huyền tinh’, gẩy gẩy đồ ăn trên bàn.
Cây châm ngọc liền đổi sắc, chuyển thành màu xanh đậm làm lòng người phải khiếp hãi. Đàm Đàm biến sắc, suýt nữa thì hô lên. Sở Dương cũng không quay lại, tựa như đã sớm biết trước kiểu gì hắn cũng sẽ như vậy. Hắn hơi vươn tay ra chặn miệng Đàm Đàm lại, ánh mắt vẫn nhìn chằm chặp vào những đồ ăn kia, giọng nói hết sức nghiêm trọng:
– Đàm Đàm không có khả năng hạ độc chúng ta, chính là do cái nước kia có vấn đề!
Mạnh Siêu Nhiên lại giật mình một lần nữa, bởi vì hắn cũng vừa mới nghĩ đến điểm này. Đàm Đàm là người nấu cơm, hắn không thể nào hạ độc được. Hơn nữa hắn nhìn Đàm Đàm lớn lên từ nhỏ, Đàm Đàm thậm chí còn chưa bao giờ tiếp xúc với độc dược. Hắn làm sao mà lại hạ độc được?
Mạnh Siêu Nhiên hít một hơi thật sau, lồng ngực phập phồng. Đột nhiên trên mặt hắn lộ ra vẻ giận dữ, quay đầu lại nhìn thẳng phía phòng của Thạch Thiên Sơn.
– Để mình con đi thôi.
Sở Dương khẽ nói.
– Con? Con định xử lý thế nào?
Mạnh Siêu Nhiên nói, sắc mặt rất khó coi.
– Chung quy cứ để cho hắn thỏa mãn là được.
Sở Dương nói thản nhiên.
Ánh mắt Mạnh Siêu Nhiên yên lặng rủ xuống, cười nhẹ nói:
– Vậy thì con đi đi.
Hắn dừng lại một chút, lại nói tiếp:
– Đừng nói gì quá đáng quá nhé, cho hắn một cơ hội để giải thích. Có lẽ cũng không phải là hắn… cũng chưa biết chừng.
Tiếng nói rất nhẹ, rất bé, cảm giác thật đắng chát cùng mệt mỏi.
Dù sao Thạch Thiên Sơn cũng là người đồ đệ hắn đã bỏ bao công dạy dỗ bảy, tám năm nay! Sở Dương nguyện thay hắn xử lý chuyện này, cũng chính là vì hắn hiểu và thông cảm cho cám giác của Thạch Thiên Sơn.
Trong nội tâm Mạnh Siêu Nhiên, mặc dù vì việc này cảm thấy vô cùng phẫn nộ, nhưng ngược lại cũng vì Sở Dương khéo hiểu lòng người mà cảm thấy vui mừng.
Sở Dương khẽ gật đầu, bưng lên khay đồ ăn đã chuẩn bị trước cho Thạch Thiên Sơn bước ra. Tới phòng của Thạch Thiên Sơn, hắn nửa cười nửa không nói:
– Đại sư huynh, ăn cơm thôi.
– Không phải Đàm Đàm vẫn luôn đưa cơm cho huynh à? Hôm nay sao lại là đệ thế?
Thạch Thiên Sơn nghi hoặc nhìn Sở Dương, hỏi.
– Cái tên Đàm Đàm kia hôm nay mệt không dậy nổi rồi.
Sở Dương mỉm cười thân thiện:
– Ba sư huynh đệ chúng ta, dù là đệ đến hay là Đàm Đàm đến thì chẳng phải là cũng giống nhau sao? Thời gian vừa qua đại sư huynh hết lòng giúp đỡ bọn đệ như vậy, thực sự là tình thâm nghĩa trọng, tiểu đệ nghĩ mình cũng nên làm gì đó báo đáp huynh.
Thạch Thiên Sơn hừ một tiếng:
– Hôm nay khẩu vị của ta không tốt lắm, không muốn ăn. Ngươi cứ để ở một bên đi.
Nói đùa à, hắn biết rõ bên trong có độc, hơn nữa còn là tự tay hắn hạ độc, làm sao mà hắn dám ăn chứ?
Mạnh Siêu Nhiên bên kia vẫn đề tụ công lực để nghe ngóng động tĩnh bên này, vừa nghe Thạch Thiên Sơn nói như vậy thì không nhịn được nữa mà hừ một tiếng. Hắn vẫn có một chút không thể tin nối: Đồ đệ mà mình mất bao công dạy bảo bảy tám năm nay, bây giờ lại muốn hạ độc mình? Cho nên dù hắn biết chuyện này đã không thể chối cãi nữa rồi, nhưng vẫn bảo Sở Dương cho Thạch Thiên Sơn một cơ hội để giải thích.
Trông cậy vào ‘vạn nhất’ vậy.
Nhưng lúc hắn nghe Thạch Thiên Sơn nói ra những lời này, thì trong lòng đã hết hi vọng rồi.
Sở Dương cười híp mắt:
– Không ăn sao được? Người là sắt, còn cơm là thép. Huống chi huynh còn bị thương, cần phải bổ sung dinh dưỡng mới mau hồi phục được. Đi nào, huynh mau ăn chút gì đi, ăn hết thì chắc chắn là sẽ khỏe lên đấy.
Thạch Thiên Sơn nhíu mày, giọng chán ghét:
– Đã bảo không ăn là không ăn, ngươi ra ngoài đi.
– Sao lại không ăn… Chẳng lẽ bên trong có độc à?
Sở Dương thành khẩn:
– Đại sư huynh, chúng ta là sư huynh đệ đã nhiều năm nay, chẳng lẽ tiểu đệ còn có thể hạ độc huynh hay sao? Huynh hãy mau ăn cơm đi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!