Đại hán trên tay Sở Dương vẫn hôn mê, đối với mọi chuyện đang xảy ra xung quanh không hề hay biết gì.
Sở Dương cũng không muốn lấy tánh mạng của hắn.
Sở Dương cũng không phải là không dám giết người, giết người đối với Sở Dương mà nói thật sự là chuyện tình quá dễ dàng. Tuy nhiên thứ mà hắn quan tâm chính là giải quyết nguy cơ trước mắt, tiếp theo đó là tìm hiểu rõ ràng lai lịch của đám người này.
Những người này khả năng lớn nhất là đến từ Thiết Vân! Hơn nữa còn là nhóm tử sĩ dưới trướng thái tử Thiết Bổ Thiên.
Cũng chỉ có những người này mới không hi vọng Đỗ Thế Tình đến Thiết Vân! Vạn nhất Đỗ Thế Tình có thể diệu thủ hồi xuân mà giúp Thiết Thế Thành khôi phục lại sức khỏe, như vậy Thiết Vân quốc khổng lồ sẽ lâm vào tình trạng lúng túng một nước hai vua.
Bất kể phụ tử hai người có mối quan hệ vi diệu như thế nào thì đám thuộc hạ của họ cũng không nhất định nghĩ như vậy, bởi hiện tại Thiết Bổ Thiên đã trở thành trụ cột tinh thần, là vị cứu tinh, là nguồn hi vọng duy nhất của Thiết Vân quốc.
Thiết Thế Thành khôi phục sẽ tạo thành ảnh hưởng khổng lồ đến uy vọng của Thiết Bổ Thiên, nhất là sẽ làm sĩ khí của quân đội giảm xuống thấp cùng cực bởi không có một đội quân nào lại tận trung cùng lúc với hai vị lãnh tụ!
Nếu thật là những người này, Sở Dương chắc chắn không thể giết bọn họ! Lực lượng của Thiết Vân đã sớm rơi vào thế hạ phong khi so sánh với Đại Triệu, nên bất kỳ một chút lực lượng nào của họ cũng không thể bị lãng phí.
Những tử sĩ như bọn họ đều là báu vật trong toàn quân. Nếu đem đám người này giết đi liền có thể khẳng định một điều chắc chắn: ít nhất sẽ có một chi quân đội của Thiết Vân lâm vào trạng thái hỗn loạn, đối với cả chiến cuộc có ảnh hưởng hay không cũng khó mà nói trước nhưng chắc chắn sẽ ảnh hưởng đến chiến cuộc lúc đầu.
Cho nên Sở Dương nếu tính toán nghịch chuyển vận mệnh, để cho Thiết Bổ Thiên đánh bại Đệ Ngũ Khinh Nhu thì làm sao hắn có thể giết bỏ được những người này!
Sở Dương thân ảnh như lưu tinh lao ra khỏi rừng rậm, phía sau lưng là đội quân Hắc y nhân đang chen chúc đuổi theo, ráo riết truy đuổi không ngừng! Đối với sự truy đuổi ấy, Sở Dương không hề quan tâm đến, thân ảnh sau hai lần nhô lên hụp xuống đã tiếp cận chiến cuộc giữa song phương. Trong lúc thân hình vẫn còn lơ lửng ở giữa ở giữa không trung, Sở Dương liền hét lớn:
“Nếu muốn bảo toàn tánh mạng của hắn, hết thảy đều dừng tay cho ta!”
Vừa dứt câu, thân thể Sở Dương đã rơi xuống, thoáng lảo đảo vài cái rồi mang theo người nọ ngã lăn quay ra đất, sau đó cố gắng mạnh mẽ đứng dậy nhưng lại ngã nhào trên đất lần nữa. Gương mặt Sở Dương lúc này đã trướng to đến mức đỏ bừng, hổn hển thở dốc từng cơn, sau một tràng ho khan kịch liệt đến mức co rút người là một búng máu tươi phun ra đen ngòm trên mặt đất.
Hắn hành động phen này từ đầu đến cuối đều trong trạng thái gần như là nín thở, động tác thi triển liền một mạch không hề ngơi nghỉ, quả nhiên là đã làm chấn động đến nội phủ. Giờ phút này mới có thời gian đổi hơi nên cả người đã gần như là mềm oặt không còn chút khí lực nào.
Nhưng chuyện đầu tiên mà hắn phải làm chính là đem trường kiếm gác lên cổ đại hán nọ, kiếm quang lạnh lẽo đến rợn người.
Sở Dương cứ như vậy mà nửa ngồi nửa quỳ dưới đất, một tay gác kiếm qua cổ đại hán mà miệng thở hồng hộc. Trông dáng vẻ tuy cực kỳ chật vật nhưng ánh mắt lại ngập tràn trấn định và tàn khốc. Ánh mắt ấy khiến ai cũng không dám vọng động, chỉ cần bất tuân theo lời hắn thì chắc chắn cái đầu trên cần cổ đại hán kia sẽ rụng xuống đất.
Thế cục đương trường đã vô cùng nguy hiểm, Cao lão đầu dưới sự giáp công của sáu người mặc dù không rơi vào thế hạ phong nhưng nếu muốn rảnh tay cứu Đỗ Thế Tình thì lại không cách nào làm được. Sáu người bên đối phương thấy mình không phải là đối thủ của Cao lão đầu bèn thay đổi đấu pháp, hung hãn liều chết xông lên lấy mạng đổi mạng.
Mặc dù bọn họ ai mấy đều nhận vài vết thương trên người nhưng vẫn tử chiến không lùi.
Hai người còn lại đã nhào tới bên xe ngựa, tám gã kỵ sĩ thị vệ đi theo xe đã có bốn người để lại thi thể dưới đất. Chỉ cần một chút thời gian nữa là cỗ xe sẽ bị phá nát, để lộ ra Đỗ Thế Tình bên trong.
Nhưng ngay một khắc này thì tình huống lại đột nhiên nghịch chuyển. Tất cả mọi người đang điên cuồng chém giết đột nhiên bị như trúng Định Thân Thuật, sững sờ nhìn gã thiếu niên như từ trên trời rơi xuống mà không nói nên lời.
Thiếu niên này trông rất chật vật, y phục trên người tơi tả như cái mền rách, bộ dáng gần như là đứt thở tới nơi vậy, nơi khóe miệng hắn vẫn còn loang lổ vết máu nên lại càng giống như sắp chầu địa phủ tới nơi.
Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
Nếu như chỉ có một tên sắp ngỏm củ tỏi bước ra cất tiếng thét thì sợ rằng chỉ sau một khắc sẽ có vài nhát đao kiếm nhiệt tình đón chào hắn, nhưng đằng này hắn lại túm cổ một người trong tay, kiếm lăm lăm như muốn bổ xuống thì tất cả đều biết tên này không phải là nói giỡn.
Hắn mặc dù thở dốc kịch liệt nhưng kiếm trong tay hắn vẫn không hề nhúc nhích, sát cơ trong ánh mắt vẫn bừng bừng bắn ra bốn phía.
“Thả hắn ra!”
Người bịt mặt cầm đầu lập tức nhận ra Sở Dương đang dùng ai để uy hiếp, liền không khỏi cực kỳ tức giận mà rống lên! Giờ khắc này, trong lòng hắn thậm chí còn dâng lên một loại cảm giác như đang nằm mơ.
Tại sao lại có thể như vậy? Tướng quân không phải là đang được bảo vệ nghiêm mật sao?
Một trăm tên thiết huyết tử sĩ, trong đó có tám tên Võ sư, hai mươi tên Võ sĩ, đám người còn lại thấp nhất cũng là Võ đồ có phẩm cấp khá cao.
Hơn nữa còn có Công thành nỗ, lại có thêm năm mươi tên thần tiễn thủ!
Lực lượng cường đại như vậy cơ hồ không hề thua kém một chi quân đội nào. Lần hành động này chẳng khác nào dùng dao mổ trâu làm thịt chuột, chỉ thoáng chốc là đã có thể khiến vị đệ nhất thần y kia tan xương nát thịt tại nơi đây.
Làm sao tướng quân lại rơi vào trong tay của địch nhân?
Hành động diễn ra trong đêm đen, lại là vùng rừng núi hiểm trở, hơn nữa vị trí của tướng quân chính là tại trung tâm trận hình, được tầng tầng lớp lớp bảo vệ. Vậy mà giờ đây lại chẳng khác nào đống thịt nhão trong tay tên kia!
“Thả hắn sao?”
Sở Dương kịch liệt thở hào hển, cười hắc hắc: “Nếu là ngươi, ngươi có thả không?”
“Ngươi chẳng qua chỉ bắt được một tiểu nhân vật không quan trọng của chúng ta, vậy mà còn to gan dùng hắn uy hiếp bọn ông sao? Quá buồn cười mà! Hắc y nhân cầm đầu trong lòng mặc dù khẩn trương nhưng khẩu khí đã bình tĩnh trở lại.
“Tiểu nhân vật?”
Sở Dương ha ha cười và nói: “Thì ra là hắn chẳng qua chỉ là một tiểu nhân vật?”
Vừa nói xong, đột nhiên hắn vũ động cánh tay, vung kiếm cứa một phát ngọt lịm trên bả vai người kia, nhất thời máu tươi liền phun ra tung toé.
“Ngươi…!”
Mấy người áo đen bịt mặt lộ ra thần sắc khiếp sợ trong mắt, một người trong đó lại càng ân cần đi tới phía trước một bước.
“Ngươi làm cái gì đó?” Người bịt mặt áo đen cầm đầu giận dữ nói.
Sở Dương cầm kiếm, liếc mắt nhìn hắn, ảo não nói: “Ngươi vừa nói hắn chỉ là tiểu nhân vật đó thôi, thật là thảm chết ta mà, suýt tí nữa là đến kiếm ta cũng cầm không vững nữa rồi. Hơn nữa, nếu hắn chẳng qua chỉ là tiểu nhân vật thì các ngươi cứ chiến tiếp đi. Hắc hắc, chúng ta phân công cho rõ ràng chút đi, các ngươi giết Đỗ Thế Tình, còn ta giết thằng này.”
Hắn vừa nói xong, trường kiếm trong tay liền xoay vòng lại, tuy động tác chậm chạm nhưng vẫn kiên quyết đâm vào cánh tay đại hán. Trong mắt Sở Dương tràn đầy nét cười cợt, khiêu khích nhìn người áo đen bịt mặt đối diện, dửng dưng để cho máu tươi của tên kia chảy tràn trên người mình.
“Chậm đã!” Người áo đen bịt mặt cầm đầu rốt cục nhịn không được, bèn tiến lên một bước nói: “Ngươi muốn gì?”
“Rất đơn giản, các ngươi rút lui và thả cho chúng ta đi!” Cơn thở dốc của Sở Dương rốt cục cũng điều hòa trở lại, trào phúng nói.
“Ngươi… Ngươi trước tiên bỏ mũi kiếm ra đã rồi hãy nói!” Người áo đen bịt mặt cầm đầu lâm vào khẩn trương, cả giận nói: “Hành hạ người ta như vậy, sao có thể gọi là anh hùng hảo hán!”
“Ông đây cóc phải là anh hùng, lại càng không phải là hảo hán.” Sở Dương chậm rãi rút mũi kiếm ra, lạnh lùng nói: “Ta hiện tại chỉ có một mục đích, đó là bình an yên lặng đến Thiết Vân thành! Những chuyện như ngày hôm nay, ta hy vọng không muốn gặp lần thứ hai!”
“Ta đáp ứng!” Người áo đen cầm đầu rất dứt khoát, sảng khoái nói: “Nhưng ta làm thế nào biết được ngươi có đáng tín nhiệm không?”
Sở Dương lạnh lùng nói: “Cho đến hiện tại, ta vẫn không thèm lột khăn che mặt của hắn. Điều này đã đủ thành ý chưa?”
Người áo đen bịt mặt toàn thân chấn động, nói: “Không sai. Như thế là quá đủ!”
Không tháo khăn che mặt địch nhân, điều đó chứng minh đối phương không muốn đem chuyện này làm ầm ĩ, cố ý lưu lại đường lùi cho đôi bên, cũng không muốn truy cứu truyện này. Một khi đối phương đã mở khăn che mặt thì với thân phận của tướng quân, chắc chắn sẽ bị đối phương nhận ra. Lúc đó, chỉ có con đường giết người diệt khẩu mới xóa sạch dấu vết vụ này. Tuy nhiên, dù có giết hết thì vẫn liên lụy đến tính mạng tướng quân. Chưa kể đến Liệt Hỏa Đao tông Cao Vị Thành một khi đã muốn tẩu thoát thì chẳng có ai trong số bọn họ có thể ngăn cản được hắn.
Đỗ Thế Tình là do Bổ Thiên thái tử của Thiết Vân quốc dùng hậu lễ mời tới, lại còn được Đại Triệu cho phép xuất hành. Chỉ cần Cao Vị Thành sau khi chạy trốn mà đem chuyện này rêu rao ra ngoài, như vậy là đổ bể tất cả. Chuyện này có nguy cơ trở thành sự kiện ngoại giao nghiêm trọng nhất đối với hai nước, từ đó rất dễ dàng truy ra bọn họ là kẻ phản bội Thiết Vân.
Hậu quả thật sự quá to lớn, không thể nào lường trước nổi.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!