Hôm nay hắn cùng Nhị đương gia của sơn trại đi với nhau, đến Cáp Mô trại nhập bọn. Nhị Đương gia nói đây kỳ thực là kế sách, thuộc Kế Phản Gián. Thế nhưng hắn nghe không hiểu, hoàn toàn không hiểu Nhị Đương Gia nói kế sách gì.
Chờ đến trại Cáp Mô, mới phát hiện cửa trại đã kín người hết chỗ, rất nhiều sơn trại đều có người tới, nam nhân họ Hoàng kia ngồi sau một cái bàn, nói là phải đăng ký gì đó.
Tất cả mọi người đều đứng xếp hàng đăng ký, nam nhân họ Hoàng kia đưa cho mỗi người một tờ giấy, nghe nói là phải ký tên vào. Chu Tiểu Thụ không biết chữ, Nhị đương gia biết chữ nhưng cũng không nhiều. Cho nên hắn cũng không biết trên đó viết cái gì, chỉ là sau khi học hỏi người phía trước vẽ một vòng tròn trên giấy, nhìn hình tròn mình vẽ không được tròn lắm, khiến Chu Tiểu Thụ cảm thấy có chút xấu hổ.
Vẻ vòng tròn biểu thị mình đã là người của Cáp Mô trại sao? Nhị đương gia đã nói, lần này chúng ta là đánh vào nội bộ của địch, không cần quan tâm như thế nào, phải luôn nhớ bản thân là người của Phi Hổ trại.
Kết quả là có người tới giao cho mình một chiếc cưa để làm việc. Làm việc, là làm gì? Một cô gái dáng dấp rất xinh đẹp tới nói, làm việc chăm chỉ sẽ được ăn sủi cảo vào ban trưa.
Sủi cảo, chẳng phải chỉ được ăn trong ngày Tết sao? Vẫn nhớ rằng năm ngoái mình đã ăn một bát và thật không muốn ăn bánh rau rừng trong vài ngày. Nàng nói có thật không? Đoán chừng không phải lừa gạt mình đi, làm sao có thể ngày nào cũng được ăn sủi cảo.
Đã nói mình làm việc, vậy thì chính mình cứ làm việc đi, Nhị đương gia cũng không ý kiến gì. Giờ chẳng qua, nhiệm vụ giao cho mình là chặt cây Nhị đương gia là đào đá, hắn cũng không thấy có gì khác, dù gì hắn có sức mạnh, mặc dù mặt trời rất chói chang nhưng đối với Chu Tiểu Thụ, người bắt đầu làm việc ở năm bảy, tám tuổi, này cũng không tính là gì.
Chỉ là, giữa trưa thật sự có thể ăn Sủi cảo sao?
Bận rộn cả một buổi sáng, tất cả mọi người đang làm việc, nhưng cũng không thấy mệt mỏi. Đến buổi trưa, có một người tới kêu mọi người dừng làm việc, nói là đã đến buổi trưa.
Cơm trưa, thật sự là Sủi cảo. Điều này thực sự nằm ngoài sự mong đợi của chính mình, cái bánh sủi cảo nhồi mì trắng và rau rừng hình như có cả thịt bên trong. Trại Cáp Mô không nuôi lợn, chắc là thịt lợn rừng. Hắn thấy một người đàn ông to lớn đi săn về, vài người còn mang theo con mồi, gà lôi, nai sừng tấm… Người này có tài săn mồi rất giỏi, nếu có tài thì có thể ăn thịt mỗi ngày.
Cầm bát sủi cảo trên tay cũng không dám ăn, hỏi Nhị đương gia có ý tứ gì, nhị Nhị đương gia nói ăn càng nhiều càng tốt.
Chính mình đã ăn ba bát, thực sự không thể nuốt nổi nữa, không ngờ có ngày hắn vẫn không thể nuốt nổi sủi cảo. Trong ngày tết, hắn chỉ mới ăn hơn hai cái, là lão cha với mẹ đều mắng té tát rồi.
Đến chiều vẫn là công việc như vậy, có người chỉ đạo, để hướng dẫn mình làm cái gì thì làm cái đó. Mà công việc nhỏ này không là gì đối với hắn.
Ban đêm lại là bánh bao chay, ngồi xổm trước một cái nồi lớn đang hầm đầy rau dại, Chu Tiểu Thụ thật sự rất bất ngờ. Đây quả thực so với năm rồi còn muốn xa xỉ hơn a, trại Cáp Mô ngày nào cũng ăn như thế này, sẽ tạo Thiên khiển a.
Bất quá, đến tối khuya, bản thân lại bị trại Cáp Mô đuổi về. Không lẽ là do mình ăn quá nhiều, thế nhưng về sau mới biết là không phải.
Tên nam nhân họ Hoàng kia nói: Các ngươi hiện tại không phải là người của trại Cáp Mô, chỉ có thể nói là hợp đồng lao động, đây là kỳ thực tập của từng người, mỗi ngày đến làm việc đều sẽ được bao hai bữa cơm, một người năm cân lương thực. Nếu như muốn tiếp tục làm việc, ngày mai vẫn có thể tới.
“Hợp đồng lao động”, “Kỳ thực tập”, tại sao bản thân nghe lại không hiểu. Tuy nhiên, 5 cân lương thực mang về là có thật nha. Mà bản thân chỉ tới làm việc, lại được ăn hai bữa cơm, trước khi về còn trả cho mình lương thực. Này vừa có thể ăn, lại có thể mang về, nghe có chút kỳ quái.
Sau khi trở về sơn trại, mọi người đều được nghe kể lại những gì đã xảy ra trong ngày hôm nay và nghi ngờ lời mình nói là giả. Nhưng năm cân lúa mì kia, khiến họ không thể không tin, lại có ngươi đem đao ra muốn đổi với ta, nhưng bị ta từ chối. Mặc dù mình cũng rất thích chuôi đao nhìn có vẻ lợi hại kia, nhưng cha và mẹ của ta, hơn một năm nay còn chưa ăn qua cái bánh bao chay nào.
Bất quá, nghe nói có người tìm đến Đại đương gia, nói vì cái gì chuyện tốt như vậy lại không để bọn hắn đi, Đại đương gia có phải hay không bất công.
Bị bọn họ làm phiền như vậy, cho nên ngày mai bản thân không được đi nữa. Chuyện tốt như vậy, cũng không thể để mình đi hằng ngày. Nhưng vạn nhất…thật sự không được, ta sẽ vụng trộm đi, mỗi ngày mang về 5 cân lương thực, cứ nhiều ngày như vậy thì mùa đông năm này không cần phải sợ a.
Năm nay không được như ý, đã lâu trời không có mưa.
Nằm trên giường, suy nghĩ lung tung về mấy thứ này, Chu Tiểu Thụ rất nhanh liền chìm vào mộng tưởng.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!