“Các cậu hãy lục soát thật kỹ cho tôi, nếu mất món đồ gì quan trọng, thì lát nữa cậu ba về trừng phạt, chúng ta sẽ chịu không nổi đâu.”
Tiểu đội trưởng lại thận trọng lần nữa.
Thẩm Hạ Lan và Diệp Ân Tuấn ở bên trong nghe vậy thì không khỏi sợ hãi.
Suýt chút nữa, suýt chút nữa là bọn họ bị người khác bắt ngay tại trận.
“Để anh kiểm tra cánh tay của em.”
Giờ Diệp Ân Tuấn mới quan tâm đến cánh tay của Thẩm Hạ Lan.
Bị anh nói như thế, Thẩm Hạ Lan mới cảm thấy đau.
Cô nhìn cánh tay mình, một vùng da đã đỏ ửng, thậm chí còn có cảm giác bị thiêu đốt.
“Đây là tia khí đạn, mang theo nhiệt độ cao có thể nung chảy sắt theo. Có lẽ lúc nãy em là bị quét trúng trong quá trình né tránh, chứ không bị hạ gục tại chỗ, bằng không cánh tay này của em đã tàn phế rồi.”
Diệp Ân Tuấn có nghiên cứu chút ít về mấy vũ khí này, nhưng ánh mắt lại tàn nhẫn hơn nhiều.
“Mặc dù nước T không lớn, nhưng thiết bị quân sự và hệ thống bảo an rất tiên tiến. Cuối cùng anh đã hiểu tại sao Phương Chính và Phương Nghị lại ngấp nghé mạch khoáng sản kia rồi.”
“Là vì quân sự.”
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Thẩm Hạ Lan cũng không ngốc, nghe Diệp Ân Tuấn nói thế, tất nhiên cô cũng phản ứng lại ngay.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!