Những lời nói của Hoắc Chấn Hiên khiến Phương Thiến lo lắng.
“Ân Tuấn gặp chuyện không may?”
“Không liên quan tới cô.”
Hoắc Chấn Hiên không thích Phương Thiến, ở đâu mà chả vậy, chẳng có ai thích gián điệp hết.
Phương Thiến không quan tâm đến thái độ của Hoắc Chấn Hiên đối với mình mà quỳ xuống cầu xin: “Cậu ba Hoắc, tôi biết cậu ghét tôi, người của đất nước các cậu ghét tôi nhưng hiện tại Ân Tuấn đã xảy ra chuyện, tôi là người nước T, tôi quen thuộc đường đi nước bước nơi này, cậu hãy để tôi đi, tôi có thể cứu được Ân Tuấn về.”
“Chứ không phải bà muốn chạy trốn sao?”
Tuy rằng Hoắc Chấn Hiên cảm thấy đây là một chuyện không có khả năng nhưng anh ta vẫn hỏi như thế.
Phương Thiến lắc đầu nói: “Trời đất bao la, tôi có thể chạy đi đâu được chứ? Quê hương của mình đã không dung dưỡng được mình thì cho dù có chạy đến chân trời góc biển đi nữa tôi cũng chỉ là một người không có gốc gác mà thôi.
Dù sao, Ân Tuấn cũng là do tôi một tay nuôi lớn đích, làm sao tôi có thể không quan tâm khi nó xảy ra chuyện chứ? Huống hồ nơi này nguy cơ tứ phía, các người không hiểu nơi này, hãy để tôi đi, tôi cam đoan sẽ quay về nước cùng với Ân Tuấn?”
“Bà lấy gì cam đoan?”
“Hạ Lan đã cho tôi uống thuốc độc, nếu không có thuốc giải, tôi sẽ chết, vì vậy tôi sẽ không chạy trốn, và tôi sẽ không làm chuyện gì có lỗi với các người, như vậy mà các người vẫn còn không yên tâm sao?”
Nghe được Phương Thiến nói như vậy, Hoắc Chấn Hiên liền ngây ra một lúc.
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Độc dược?
Bạn đang đọc truyện trên DocTruyenChuFull.Com , Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!