Chương 2304:
Huyền Thiên Lân hừ lạnh một tiếng: “Tội chết có thể miễn, nhưng tội sống khó tha, anh ta khiến Trương Thác bị thương, vậy thì phải trả giá vì điều đó!”
Lúc Huyền Thiên Lân đang nói, cánh tay liền vung lên.
“Xoẹt!”
Một tiếng nhẹ nhàng, xuất hiện bên tai Lý Dung Tài.
Tiếp theo đó, liền nhìn thấy một cánh tay mang theo máu, bay qua trước mặt Lý Dung Tài, rơi trên mặt đất.
Donald cắt chặt răng, sắc mặt trắng bệch. Vẻ mặt khó coi, lúc này bên vai phải ông ta trống rỗng, trông vô cùng tàn nhãn.
Với thực lực của Huyền Thiên Lân, tay ông ta cầm Vô Phong Trọng Kiếm, sức mạnh được thôi thúc trong mạch máu, tất cả sức chiến đấu bùng nổ ra, Donald căn bản không thể nào so sánh được.
Một cánh tay đã không còn, đối với Donald mà nói, không hề có ảnh hưởng quá lớn, Hội Thần Ẩn và Phản Tổ Minh âm thầm cấu kết với nhau, với kỹ thuật sinh vật của Phản Tổ Minh mà nói, ghép thêm một cánh tay cho Donald, không phải là chuyện khó khăn gì, nhưng ở trước mặt nhiều người như vậy, lại bị người khác chặt đứt một cánh tay, điều này cũng giống như bị tát một bạt tai vậy, là mất mặt, cũng thể hiện sự khuất phục tạm thời.
“Cây kiếm này, để lấy làm lãi” Trong tay Huyền Thiên Lân, Vô Phong Trọng Kiếm thu lại sau lưng, tuy ông ta bá đạo, nhưng không phải là không biết phân biệt tình thế sau khi xem thẻ trúc mà Lục Giả Hành để lại, Huyền Thiên Lân cũng chỉ đành tạm thời thu lại ý định giết hại.
“Cảm ơn tiền bối Huyền Thiên Lân” Lý Dung Tài ôm quyền nói: “Nếu như đã như vậy, thế thì tôi liền rời đi trước, nơi đó không thể rời đi quá lâu”
Lý Dung Tài nói xong, cơ thể lóe lên liên biến mất.
“Không có đánh nhau, đi thôi” Thánh chủ thế giới thần thánh làm biến mất chiếc ghế đẳng sau, cũng rời đi theo một hướng.
Hai cao thủ Khống Linh rời đi.
Người trên Đảo Quang Minh đều bị sốc.
Trước đó thành viên của Cửu Mệnh, cao thủ Ngự Khí nói với anh ta: “Xem ra, đảo Hắc Ám này cũng không ra làm sao, Trương Thác chắc là tên của Quân vương địa ngục nhỉ, người đuổi giết quân vương địa ngục, kết cục hiện tại, thì tôi cũng thấy rồi, người được gọi là cao thủ đó, còn bị chặt đứt một cánh tay”
Vị cường giả Ngự Khí nói chuyện trước đó, cũng ngậm miệng không nói gì, ông ta quay người lại, tìm một nơi có nhiều người rồi đi vào.
Donald thả người xuống bãi cát, nhặt cánh tay bị chặt đứt của mình lên, cơ thể vụt lên một cái, liền rời đi.
“Chúng ta cũng đi thôi” Lam Vân Dương vẫy tay, dẫn theo.
Cổ Vũ Thanh cùng biến mất.
“Đại ca, cứ để bọn họ đi như thế này sao?” Tên đàn ông thấp bé đạp lên không trung, nhìn theo bóng lưng của đám người Donald rời đi.
“Trời đất đã thay đổi rồi” Huyền Thiên Lân thở dài một tiếng: “Theo như lời của Lý Dung Tài, chúng ta không thể giết, hơn nữa, cũng không tiện giết, mỗi người bọn họ vẫn còn con át chủ bài chưa tung ra, ban nãy nếu như tôi cố chấp muốn giết, thì Lý Dung Tài nhất định sẽ không tiếc mọi giá để ngăn cản tôi, dòng máu nhà họ Lý trong ông ta, chắc cũng đã thức tỉnh rồi, cái người Lý Dung Tài kia, không đơn giản, hai người Phản Tổ Minh kia nữa, chỗ nào trên người cũng thấy kì lạ, tôi nhìn không thấu được, quan trọng nhất đó là, cái người đeo mặt nạ trắng kia”
“Ông ta làm sao vật gười đàn ông thấp bé tò mò: “Tôi cảm thấy, ông ta là người yếu nhất”
Huyền Thiên Lân hít sâu một hơi, nhìn về phía thánh chủ thế giới thần thánh rời đi: “Trên người ông ta có không dưới ba phong ấn, thực lực có lẽ còn đáng sợ hơn Lý Dung Tài”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!