Trong phòng sách của Lăng Trạch.
Lăng Mặc lúc này đang nói chuyện điện thoại với ai
đó.
Người ở đầu bên kia điện thoại cung kính báo cáo: “Thiếu gia, thế lực ngầm ở Thành phố Lô Hải gần đây đang rất náo loạn…!Tối nay, không lâu sau khi cậu và Thiếu phu nhân rời đi, Đoạn Thống đã bị tấn công.”
Lăng Mặc nhíu mắt, “Tiếp tục theo dõi Tây Thành.”
Sau khi người ở đầu dây bên kia nhận lệnh, Lăng Mặc cúp điện thoại, gõ bàn vài cái.
Tuy rằng, anh không cần quá để mắt tới Đoạn Thống, nhưng Đoạn Thống lại có quan hệ với Đoạn
Thu.
…!Gián tiếp có chút quan hệ với mèo hoang nhỏ.
Cùng với mèo hoang nhỏ có quan hệ, anh đường nhiên muốn cho người theo dõi.
Hơn nữa, thế lực ngầm ở Thành phố Lô Hải đã nhiều năm không thay đổi, vì sao gần đây lại đột nhiên náo loạn?
Chỉ có một nguyên nhân cho sự hỗn loạn này.
Có người không hài lòng, và bây giờ muốn phá vỡ mô hình thế lực ngầm ở Thành phố Lô Hải.
Lăng Mặc ngồi một lúc, sau đó đứng dậy và rời khỏi
phòng làm việc.
Nhưng nhìn căn phòng ngủ trống rỗng không có con mèo hoang nhỏ, lông mày anh nhíu lại thật sâu.
Vì vậy, không chút do dự, anh quay đầu lại, đứng
trước cửa phòng của Hạ An Nhiên.
Cân nhắc một lúc, gõ cửa phòng của Hạ An Nhiên.
Một lúc sau, Hạ An Nhiên ra mở cửa.
Nhìn thấy Lăng Mặc trước của, vẻ mặt nghi hoặc, “Có chuyện gì sao?”
Lăng Mặc vẻ mặt có chút sững sờ nhìn về phía mèo
hoang nhỏ.
Hạ An Nhiên đã rất sốc khi nhìn thấy điều này.
Sau đó, cô đột nhiên phát hiện ra rằng khuôn mặt Lăng Mặc lúc này thực sự rất kỳ lạ, hốc hác bất thường và tái nhợt.
Hốt hoảng tiến lên đỡ anh, “Anh sao vậy?”
Lăng Mặc dựa vào cánh tay Hạ An Nhiên, yếu ớt
nói: “Không thoải mái.”
Hạ An Nhiên bối rối, “Sao lại không thoải mái?”
Giọng Lăng Mặc trở nên càng yếu ớt hơn, “…!Hôm nay khi tôi đợi cô, gió đêm đã thổi rất mạnh.”
Hạ An Nhiên nghe những lời này, rối loạn quở trách
“Chú ý hơn một chút được không? Không biết bản thân mình yếu hơn người khác sao? Cho dù lo lắng cho tôi cũng không thể ngồi trong xe chờ sao? Tại sao phải đứng ngoài để trúng gió như vậy?”
Dìu Lăng Mặc vào phòng mình, để anh nằm trên chiếc giường màu hồng của cô,” Anh nằm nghỉ ngơi, tôi sẽ nhờ Tôn quản gia gọi bác sĩ cho anh…”
Tuy nhiên, ngay khi Hạ An Nhiên định tìm Tôn quản gia, Lăng Mặc đã nắm lấy cổ tay cô và khàn giọng thì thầm, “Tôi không muốn gọi bác sĩ.”
Hạ An Nhiên không nhịn được mắng, “Sắc mặt của anh đã tái mét rồi, không gọi bác sĩ, nếu có chuyện gì xảy ra thì sao?”.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!