Triệu Vô Cực nhanh chóng đứng lên, từng bước tiến dần về phía Đường Tam, trong lòng bàn tay phát ra hồn hòan thứ hai, ngửa mặt cười lớn, bàn tay trong nháy mắt biến thành màu vàng, thể tích tăng lên gấp hai, trực tiếp hướng về Đường Tam đánh tới.
Tiểu Vũ lúc này đang ở trong lòng Đường Tam, tự nhiên không thể để nàng chịu đòn này, và cũng làm hắn mất đi khả năng tránh né.
Lúc này hai mắt của Tiểu Vũ đột nhiên sáng lên, biến thành màu đỏ trực tiếp nhìn về Triệu Vô Cực.
Triệu Vô Cực chỉ cảm thấy trong đầu rung động, một chưởng tự nhiên cũng chậm lại, hồn lựcmới phát được phân nữa, trong mắt kim quang lại phóng ra:
“Tốt, đây là Mê hoặc hồn kỹ a.”
Tiểu Vũ trong mắt màu đỏ đang nhìn trừng vào Triệu Vô Cực mắt hiện kim quang, đột nhiên kêu hừ một tiếng, xuất huyết trong lòng Đường Tam.
Đường Tam nhân cơ hội này, xuất phát Quỷ Ảnh Mê Tung thóat ra khỏi phạm vi công kích.
Triệu Vô Cực, do vậy một chưởng cũng khoong đánh ra, hắn sợ làm thương tổn mấy đứa nhỏ này.
“Tiểu Vũ, Tiểu Vũ”
. Đường Tam kêu lên vài tiếng, mang Huyền Thiên Công trút vào cơ thể Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ một chút đông tĩnh phản ứng cũng không có.
Triệu Vô Cực cũng không truy kích, đứng tại chỗ nói:
“Nàng ta không có việc gì, Mê Hoặc hồn kỹ tuy có hiệu quả lớn, nhưng thi trển với ngừơi có đẳng cấp chênh lệch cao như ta, thì đuơng nhiên bị hồn lực cắn trả.Tựa như Lam Ngân Thảo của ngươi với ta vô tác dụng vậy. Để cho nàng nghỉ một đêm, mai sẽ tỉnh lại”
Ánh mắt hướng về phía Trữ Vĩnh Vinh, Triệu Vô Cực mĩm cuời nói:
“Không cần ra tay. Thập Lưu Ly Bảo nha đầu. Các ngươi thua rồi, mấy ngừoi các ngươi vẫn còn quá kém. Ngay cả một nén hương cũng không trụ đuợc. Đây là vấn đề chênh lệch thực lực quá lớn.”
Ôm Tiểu Vũ mềm mại trong lòng, Đường Tam trong mắt lộ rõ tình cảm trìu mến, lại thập phần thánh khiết (khúc này dịch thóang ra tíêng Việt, hihi)
Hắn vẫn ôm Tiểu Vũ trong lòng, chậm rãi xoay ngừoi đi tới Trữ Vĩnh Vinh
“Có thể chiếu cố Tiểu Vũ giùm ta một tí chăng??”
Trữ Vĩnh Vinh sửng sốt một chút, rồi thu hồi Thập Tháp Lưu Ly, đón Tiểu Vũ vào lòng, có vũ hồn hỗ trợ, đương nhiên ôm một nữ hài thì không khó nhọc gì.
Giao Tiểu Vũ cho Trữ Vĩnh Vinh, Đường Tam xoay ngừoi hướng Triệu Vô Cực đi tới.
Triệu Vô Cực sửng sốt một chút nói:
“Thế nào? Ngươi còn muốn tiếp tục sao. Ngày cả ta cũng chưa công kích một lần nào. Hồn hòan thứ hai Kim Cương Chưởng của ta không chỉ như vậy thôi đâu ”
(Ý là còn có tác dụng công kích mạnh mẽ, mà hắn chưa tấn công lần nào)
Triệu Vô Cực đương nhiên là chưa xuất tòan lực, nhưng mấy đứa nhỏ truớc mắt muốn gia nhập học viện này, thực lực của chúng cũng làm hắn kinh hãi. Chẳng những mỗi ngừoi có đều có sở trường đặc sắc, lại không cùng tập luyện truớc mà phối hợp ăn ý như thế, tương lai tiền đồ không thể lường được. So với ba gã đệ tử của học viện không thua kém gì.
Hắn sở dĩ nghiêm khắc một tí, chẳng qua muốn đập tan sự kiêu căng của mấy đứa nhỏ này, truớc đây Sử Lai Khắc học viện cũng không phải chưa tùng có học viên kiêu căng, nhưng vì kiêu căng mà hạn chết phát triển. Triệu Vô Cực không hy vọng mấy đứa nhỏ này đi vào con đường sai lầm đó.Chỉ là hắn không nghĩ tới, Đường Tam thể hiện dũng khí làm hắn rất hài lòng.
Đường Tam lắc đầu nói
“Ta cũng không phải cùng ngài tiếp tục khảo thí”
Triệu Vô Cực có chút thất vọng, nói
“Vậy ngươi nhận thua à?”
Đường Tam vừa lắc đầu vừa nói:
“Ta hy vọng có thể cùng ngài thật sự đánh. Một lần nữa bắt đầu. Xin mời ngài đốt một cây hương mới, nếu ta có thể duy trì trong một nén hương.Vậy xin ngài cho phép chúng ta bốn ngừơi đồng thời tiến vào Sử Lai Khắc Học Viện”
Triệu Vô Cực khuôn mặt cười cợt nhìn Đường Tam nói:
“Vậy nếu ngươi không làm được thì sao? Đừng quên, vừa rồi bốn ngừơi các ngừoi cùng tiến lên mà còn thua.”
Đường Tam có thể chính mình cùng Tiểu Vũ ra quyết định, nhưng chưa thể đại diện cho hai người còn lại, hán quay đầu về Trữ Vinh Vinh và Chu Trúc Thanh.
Lúc này, Chu Trúc Thanh được Đái Mộc Bạch định khớp cánh tay lại, cũng tỉnh táo đôi chút, chỉ là hơi thở mỏng manh, mặc dù không muốn nằm trong lòng Đái Mộc Bạch, nhưng cũng không có khả năng tự đứng lên.
Trữ Vĩnh Vinh nhìn Đường Tam cừơi:
“Đường Tam, chúng ta là chiến hữu, từ nhỏ ta đã đuợc dạy, không thể nghi ngờ chiến hữu. Nếu không được, chúng ta cùng đi khỏi, dù sao chúng ta cũng đã không đạt đợt kiểm tra vừa rồi. Đế đô học viện chắc cũng thu nhận chúng ta.”
Đường Tam nhìn hướng Chu Trúc Thanh, Chu Trúc Thanh tụa hồ không có nói chuyện có chút do dự,lưỡng lự nhưng cũng hướng Đường Tam gật đầu.
Mặc dù hôm nay mới là lần đầu gặp mặt, nhưng đồng đội đã tín nhiệm Đuờng Tam, vả lại năng lực của Đường Tam lại trội hơn nên cũng phần nào tin tương (khó dịch quá, mình dịch thóang nghĩa, có thể không đúng đâu, hehe). Xoay ngừơi, đối mặt với Triệu Vô Cực
“Nếu chúng ta thất bại, chúng ta cùng nhau ròi đi”
Triệu Vô Cực nhìn mấy đứa nhỏ truớc mắt, càng nhìn càng thấy thích, ha ha cừơi to:
“Được, Tốt lắm. Đến đây cho ta xem, rốt cuộc ngươi còn có năng lưc gì. Không thể để các ngươi thất vọng được”
Đường Tam hai chân đứng hình chữ bát, tòan thân chậm rãi ngưng tụ công lực. Lúc này hắn không thèm che dấu thực thực của chính mình nữa. Tiểu Vũ đang bị hôn mê gây nên kính động mạnh mẽ trong lòng hắn, nội tâm tự trách bản thân mình, không thể bảo vệ hảo muội, nếu không thu hồi chút công đạo, thì sao xứng với hai chữ đại ca.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!