Phàm Nhân Tu Tiên

Chương 2341: Nam tử đeo mặt nạ



“Mặc Linh Thánh Thuyền quả thật dễ làm người khác chú ý, đến khi bắt đầu tiến vào địa phận Huyết Cốt Môn thì ta sẽ thu hồi nó lại. Sau khi đến Huyết Hạc Thành thì ngươi hãy tạm thời tách ra để điều tra manh mối bản thể của mình đi. Đến lúc đó ta sẽ giao cho ngươi hai con khôi lỗi cấp Hợp Thể làm hộ vệ, chỉ cần không gặp phải tồn tại Đại Thừa Kỳ thiết nghĩ cũng đủ để bảo vệ ngươi bình an vô sự.” Hàn Lập sau khi suy nghĩ một chút thì gật đầu nói.

“Đa tạ tiền bối ban ơn, thiếp thân nhất định sẽ mau chóng tìm được manh mối liên quan.” Huyết Phách nghe thấy vậy thì vui vẻ nói.

“Ta và đạo hữu xem như rất có duyên phận, chuyện nhỏ như vậy cũng không tính toán làm gì.” Hàn Lập khoát tay áo nói.

Hơn một tháng sau, đám người Hàn Lập cuối cùng cũng tiến vào phạm vi thế lực của Huyết Cốt Môn.

Bọn hắn liền thu Mặc Linh Thánh Thuyền lại, sau đó thay đổi một chiếc Phi Xa màu đen tầm thường, dùng vài con khôi lỗi sói kéo ở phía trước, tiếp tục tiến về phía trước.

Hành trình kế tiếp bình an vô sự.

Hai tháng sau đám người Hàn Lập rốt cuộc xuất hiện trước một tòa thành lớn màu đỏ như máu.

Kiến trúc tòa thành vô cùng kì lạ, hai bên thành trì có hai hồ nước màu lam nhạt, phía trước mặt đám người Hàn Lập là một bức tường thành lồi ra một mảng lớn thật dài cùng hướng với cổng thành, hình thành một cái trấn nhỏ trông giống như Ủng thành ( tòa thành nhỏ ở ngoài cổng thành ).

Phía trên tường thành, mơ hồ có một ít vệ sĩ mặc áo giáp đỏ như máu tuần tra qua lại.

Ở gần cửa thành, một số dị tộc nhân của Huyết Thiên đại lục đều dừng độn quang lại một cách trật tự trước cổng thành, sau đó giao cho vệ sĩ ở cửa thành một ít linh thạch rồi mới tiến vào trong.

“Hàn tiền bối, Huyết Hạc Thành đối với Huyết Cốt Môn cũng được xem là một trong những thành trì quan trọng. Thành này có vài loại sản vật đặc trưng đối với tu luyện giả cấp trung và cấp cao có tác dụng lớn, cho nên Huyết Cốt Môn quanh năm đều cho đóng một lực lượng quân tinh nhuệ tại đây. Còn có một gã Thái Thượng Trưởng Lão Đại Thừa Kỳ thường xuyên ẩn cư trong thành. Người bình thường căn bản không dám gây sự tại đây, cho nên thành này cũng tương đối yên ổn. Nhưng tiêu dùng ở đây lại đắt đỏ hơn hẳn những thành trì bình thường, nếu như muốn ở lại lâu dài trong thành này thì buộc phải nộp mốt số lượng linh thạch nhất định.” Ở trên phi xa Huyết Phách đang cung kính giải thích một chút về thành này cho Hàn Lập.

“Dọc đường đi, ta cũng thấy một số đệ tử Huyết Cốt Môn. Không nói đến tu vi, trên người mấy tên đệ tử của tông này đều toát ra một loại hung sát khí, công pháp tu luyện quả nhiên bá đạo dị thường. Không trách tông này có thể bài danh trong mấy tông lớn của Huyết Đạo tông môn tại Huyết Thiên đại lục, còn có thể xây dựng thành trì thật lớn như thế này. Hơn nữa Huyết Hạc Thành này lại nằm trong mấy mảnh sơn mạch khổng lồ, lại là một nút giao thông trọng yếu nên trong thành chắc hẳn cũng không ít người ngoại lai đâu.” Hàn Lập sớm đem thần niệm quét qua khu vực xung quanh của Huyết Hạc Thành, trong lòng hiểu rõ nói.

“Tiền bối minh giám, nếu như không có thay đổi quá lớn, thành này đúng là do tu luyện giả đến từ bên ngoài làm chủ. Chẳng qua những sản nghiệp cỡ lớn trong thành hơn phân nửa đều thuộc về Huyết Cốt Môn, những người khác có khả năng xây dựng sản nghiệp tại thành này đa số cũng là có những thế lực lớn chống lưng. Thành này còn thường xuyên xuất hiện một số người có thân phận quỷ dị, cũng ẩn cư quanh năm trong thành.” Huyết Phách sau khi lo nghĩ một chút thì trả lời.

“Thành này quả thật là rồng rắn lẫn lộn. Huyết Cốt Môn cứ mặc kệ không hỏi đến những người có lai lịch không rõ này sao?” Hàn Lập cười nhẹ, hỏi.

“Huyết Hạc Thành được xem như là một trong những thành trì lớn tương đối tự do tại Huyết Thiên Đại Lục. Trừ khi thực sự có người ở trong thành mạnh mẽ ra tay, ảnh hưởng đến những người khác, hoặc đến đúng kỳ hạn thu linh thạch, còn bình thường thì Huyết Cốt Môn sẽ không quản bất cứ chuyện gì. Cũng vì nguyên do này mà Huyết Hạc Thành mới có thể thịnh vượng trong nhiều năm như vậy. Mặc khác, trong thành cũng có thiết lập vài tòa đấu trường, một số người có ân oán muốn giải quyết đều có thể phân cao thấp hoặc sinh tử chiến tại những đấu trường này.” Huyết Phách cười khổ một tiếng, nói.

“Thì ra là thế, ta đại khái hiểu được Huyết Hạc Thành là một chỗ như thế nào rồi. Huyết đạo hữu, ngươi có muốn cùng ta tiến vào thành không?” Hàn Lập suy nghĩ một chút rồi gật đầu, hỏi ngược lại một câu.

“Vãn bối sẽ không vào! Dựa theo dấu hiệu bản thể lưu lại trước kia, hẳn là nàng đã tiến vào khu vực phụ cận Vạn Nguyệt sơn mạch rồi. Ta muốn trực tiếp đi đến sơn mạch này tìm kiếm manh mối còn lưu lại.” Huyết Phách hơi khom người nghiêm nghị nói.

“Ngươi đã có ý định như vậy thì trước tiên cứ hành động một mình đi. Trong khoảng thời gian này ta cũng sẽ tìm kiếm hai nơi khác có tế đàn Thượng cổ xung quanh thành. Ngươi hãy cầm lấy cái truyền âm phù này, nếu là có phát hiện gì hoặc gặp nguy hiểm thì đốt tấm phù này, ta sẽ cảm ứng được và đến ngay lập tức.” Cánh tay Hàn Lập đảo một vòng liền xuất hiện một tấm phù lục màu vàng kim nhạt rồi ném qua.

“Đa tạ tiền bối, có tấm phù này thì vãn bối có thể hoàn toàn yên tâm rồi.” Huyết Phách hai mắt sáng ngời, vội vàng cầm chắc tấm phù rồi cảm kích nói.

Sau đó nàng này vén áo thi lễ với Hàn Lập rồi hóa thành một đoàn ánh sáng bay ra khỏi phi xa.

Hàn Lập ngồi trên phi xa nhìn theo đoàn ánh sáng cho đến khi biến mất hoàn toàn, một tay nhẹ nhàng điểm một cái, thúc giục phi xa bay thật nhanh thẳng đến đại thành.

Trước cửa thành lúc này đã có bảy tám tên dị tộc Huyết Thiên đang xếp hàng giao linh thạch để vào trong thành.

Nhưng trong lúc tiến vào thành thì đều bị những tên vệ sĩ hỏi han ít nhiều một số vấn đề về lai lịch của những người này cùng ý định lưu lại bao lâu ở Huyết Hạc Thành.

Những người Huyết Thiên muốn tiến vào trong thành đều thành thật trả lời nhưng mà thật giả thì chắc chỉ có trời mới biết.

Những vệ sĩ Huyết Cốt Môn cũng không để ý lắm, ghi chép lại những tin tức này rồi giao cho mỗi người một cái thiết bài (lệnh bài bằng sắt), sau đó cho bọn họ vào thành.

Đến phiên Hàn Lập, Hoa Thạch lão tổ không đổi sắc mặt tiến lên một bước, thả ra một chút khí tức Hợp Thể Kỳ, tay cầm một khối linh thạch bậc trung vứt qua, lạnh lùng nói:

“Ba người, linh thạch còn thừa không cần thối lại.”

Hơn mười tên vệ sĩ huyết giáp trước cổng tu vi cao nhất cũng chỉ là Nguyên anh kỳ, bị linh áp của Hoa Thạch lão tổ áp xuống, liền cảm thấy hô hấp không thông, bị bức lùi lại liên tiếp vài bước, trên mặt tức thì biểu lộ ra sự hoảng sợ.

Tên vệ sĩ cầm đầu sau khi nhận lấy linh thạch cũng không còn dám mở miệng ra hỏi gì nữa, vội vàng đưa ra ba cái thiết bài giao cho ba người Hàn Lập sau đó cung kính lùi qua một bên.

Ba người Hàn Lập ngông nghênh tiêu sái tiến vào cửa thành.

“Khí tức mạnh như thế, chắc chắn là tiền bối Hợp Thể Kỳ. Kỳ quái thật, tính cả vị này nữa thì trong tháng này tồn tại Hợp Thể kỳ tiến vào thành cũng sắp hơn ba mươi người rồi.” Tên vệ sĩ cầm đầu sau khi thấy đám người Hàn Lập đi xa rồi, mới thở dài ra một hơi, đưa tay vuốt mồ hôi lạnh trên trán, nói.

“Thật là có chút kì quái, những cường giả Hợp Thể kỳ này hình như chỉ có vào chứ không có ra, chẳng lẽ trong thành gần đây có chuyện lớn phát sinh sao?” Một người bên cạnh hồ nghi, nói tiếp một câu.

“Cũng có khả năng lắm. Các ngươi không thấy trong mấy tháng này cấp trên của chúng ta cũng xuất hiện một ít người lạ sao? Những người này tâm cao khí ngạo, bộ dáng giống như đều là những người có địa vị, không giống nội môn đệ tử của tông ta.” Một người thấp giọng, lẩm bẩm nói.

“Được rồi. Không nên nghị luận chuyện này nữa. Mặc kệ trong thành xảy ra chuyện gì, đối với những ngoại môn đệ tử cấp thấp như chúng ta đều không có quan hệ nhiều lắm. Chúng ta chỉ cần bảo vệ tốt cửa thành này là được rồi. Chẳng lẽ các ngươi đã quên sự nghiêm khắc của pháp quy bổn môn hay sao?” Tên vệ sĩ cầm đầu nghe vậy thì rùng mình, thanh âm chợt trở nên nghiêm túc.

Những người khác vừa nghe đến hai chữ “pháp quy” thì đều giật mình một cái rồi ngậm miệng lại. Sau đó đứng thẳng người lại, cũng không dám tiếp tục nghị luận thêm gì nữa.

Lúc này, đám người Hàn Lập cũng đã đi vào sau cánh cửa của Ủng thành.

Ngoại trừ một cái ngã tư đường thật dài, cùng một số quầy hàng đơn giản hai bên thì cũng không thấy kiến trúc khác ở khu vực này.

Không ít người vừa mới tiến vào thành đều ngừng lại một chút trước những quầy hàng này, hoặc cầm lấy vật phẩm xem xét một chút hoặc trực tiếp cùng chủ quầy cò kè mặc cả.

Thần niệm của Hàn Lập quét qua bên trên những quầy hàng này một lượt, sau khi nhìn rõ vật phẩm được trưng bày. Mặc dù phong phú nhưng phần lớn phẩm chất đều không cao, đừng nói là đối với hắn mà đối với tu vi Hợp Thể kì của Hoa Thạch lão tổ cũng không có bao nhiêu tác dụng.

Vì vậy, đám người Hàn Lập không dừng lại mà đi thẳng một mạch đến cuối ngã tư đường, trực tiếp ra khỏi khu vực của Ủng thành.

Trước mắt chợt sáng ngời lên!

Một quảng trường dài bốn phương thông suốt hiện ra trước mắt, diện tích ước chừng hơn vạn mẫu, ở bốn phía quảng trường trải dài những cửa hàng lớn nhỏ không đồng đều.

So với các cửa hàng bên ngoài, có thể thấy được tài liệu, linh thú, pháp khí các loại không có cái gì là không đầy đủ.

Hoa Thạch lão tổ cùng Chu Quả Nhi vừa thấy cảnh này hai mắt đều trở nên sáng ngời.

“Trong vòng vài ngày, các ngươi cứ tự do hoạt động đi. Ba ngày sau thì đến đây gặp lại.” Hàn Lập cười nhẹ phân phó.

Trong nửa năm qua, bởi vì đôn đáo đi tìm kiếm tế đàn Thượng cổ, bọn họ chưa từng đặt chân vào thành trì nào. Nếu như đã đến đại lục khác, thì chắc hẳn trong những cửa hàng ở đây sẽ có một ít tài liệu trân quý hoặc bảo vật hiếm thấy mà Phong Nguyên đại lục không có. Nên hai người Hoa Thạch và Chu Quả Nhi tất nhiên nhân cơ hội này sẽ đi mua bán một ít thứ gì đó.

“Vâng, Hàn sư.”

“Đa tạ tiền bối.”

Hoa Thạch lão tổ cùng Chu Quả Nhi nghe vậy đều rất mừng rỡ, sau khi thi lễ với Hàn Lập liền vội vàng đi đến những cửa hàng trên quảng trường.

Thời gian ba ngày tuy không đủ để hai người bọn họ đi dọc hết các cửa hàng nhưng hẳn là cũng đủ đi hết bảy tám phần.

Hàn Lập lúc này tựa hồ cảm ứng được điều gì, theo bản năng ngẩng đầu nhìn trời một cái. Chỉ thấy trên không trung của tòa thành lớn, sắc trời đã dần chuyển sang chiều tối. Xuyên qua những cấm chế vô hình như có như không liền có thể nhìn thấy trên bầu trời mơ hồ có vài cái mặt trăng khuyết, mà phụ cận hư không lại mơ hồ có màu đỏ tươi.

Chắc chắn không lâu sau đó, toàn bộ bầu trời sẽ thành màu đỏ như máu của buổi đêm.

Không biết nguyên nhân vì sao, Huyết Thiên đại lục lúc ban ngày cảnh tượng cũng giống như Phong Nguyên và Lôi Minh đại lục, nhưng vừa đến đêm thì toàn bộ bầu trời lại quỷ dị biến thành màu đỏ như máu.

Đây cũng là lý do vì sao nó được gọi là Huyết Thiên đại lục.

Nhưng lúc này, Hàn Lập không nhìn về dị tượng trăng khuyết màu đỏ, mà là thản nhiên nhìn qua một chỗ trống rỗng trên quảng trường, một lát sau mặt không biểu tình quay đầu lại, trực tiếp đi về một cái ngã tư liên thông với quảng trường.

“Đại Thừa Kỳ, rốt cuộc cũng kinh động đến cấp bậc này rồi. Nhưng người kia rốt cuộc là có lai lịch như thế nào mà gương mặt lại lạ lẫm như vậy? Xem ra vừa nãy hắn cũng đã phát hiện ra ta.” Hàn Lập vừa rời đi, một nam tử đeo mặt nạ, thân hình ẩn nặc hoàn toàn trong hư không, chau mày thì thào vài tiếng.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.