Bình nhỏ chỉ hơi đón gió quay tít một vòng rồi bỗng nhiên lóe lên, không một dấu hiệu biến mất khỏi vị trí cũ.
Sau một khắc, phía trên không trung của rừng rậm cuồng phong gào thét, từng đám linh vân năm màu cuồn cuộn tuôn ra.
Một tiếng sét đánh giữa trời quang, một cái miệng bình che khuất cả bầu trời đột nhiên hiện ra từ trong đám linh vân năm màu, mới chỉ hơi hướng xuống phía dưới một chút, từ đó đã tuôn ra vô số phù văn màu xanh sẫm.
Những phù văn này vừa mới bay ra khỏi miệng bình đã lập tức ào ào nổ tung hóa thành từng đoàn thanh khí.
Trong thoáng chốc, một cỗ pháp tắc chấn động cực kỳ to lớn lập tức bao phủ khắp cả đại địa.
Từng tràng âm thanh “Oanh long long” ầm ầm vang lên!
Cả bầu không khí như khẽ run lên, vô số cây cối bùn đất như thủy triều phóng thẳng lên trời.
Mới bắt đầu chẳng qua chỉ là một vài cây cối cùng với từng khối bùn hình cầu, nhưng trong nháy mắt lập tức đã hóa lớn thành cả mảnh rừng rậm cùng với cả khối đất đai.
Không cần biết là bao nhiêu thứ nhưng cứ mỗi lần khoảng nghìn trượng xung quanh bị miệng bình hút vào, tất cả cùng lập tức ầm ầm chấn động hóa thành bột phấn, đều bị khẽ hấp thu hầu như không còn lại chút gì.
Trong hư không chu vi ngàn dặm xung quanh, nhất thời tất cả đều trở nên mơ hồ vặn vẹo, đều bị một tầng ánh sáng màu xanh nhàn nhạt bao phủ vào trong, mặt đất tức thì hiện ra một cái thung lũng cực lớn đen sì, dưới đáy vô cùng nhẵn bóng, không có một chút cây cỏ nào hết, vẫn còn đang có chiều hướng lan rộng ra trông vô cùng quỷ dị.
Một tiếng gầm phẫn nộ vang lên, một đoàn ánh sáng màu trắng đột nhiên xông ra từ một chỗ bùn đất nào đó dưới thung lũng, sau một cái chớp động, liền biến thành một con voi khổng lồ cao hơn ngàn trượng.
Con voi khổng lồ này toàn thân như tuyết trắng long lanh, sau lưng lại có thêm một cặp cánh bằng lửa màu đỏ tím, chỉ hơi vỗ nhẹ một cái, lập tức nổi lên từng vòng lôi hỏa màu tím, hùng hổ bắn thẳng đến chỗ Hàn Lập.
“Hóa ra là Thiên Tượng Tôn Giả, thảo nào lại có được thần thông Hóa Mộc Vi Linh.”
Hàn Lập vừa thấy phi tượng màu trắng, đồng tử có chút co rụt lại, nhưng một ngón tay chỉ hơi điểm nhẹ vào miệng bình trên không trung một cái, miệng niệm chú nhưng không phát ra chút âm thanh nào.
“Phanh” một tiếng.
Miệng bình cực lớn lại hơi lóe lên ánh sáng màu xanh, một vật gì đó mơ hồ từ đó bắn ra.
Con voi khổng lồ màu trắng gào lên một tiếng thảm thiết, trên người đột nhiên quỷ mị hiện ra một cái xiềng xích màu xanh sẫm, cũng chỉ hơi mơ hồ một cái đã cứng rắn trói chặt hắn lại.
Hai cánh con voi khổng lồ điên cuồng vỗ đập, một tầng ánh sáng màu trắng óng ánh lưu chuyển bất định trên toàn thân, từng cỗ sóng khí kinh người điên cuồng tuôn ra, nhưng xiềng xích màu xanh sẫm lại vẫn cứ như giòi bám vào xương quấn quanh người hắn, chỉ hơi mơ hồ trong không trung một cái đã lại cứng rắn trói chặt.
Một tiếng gầm nhẹ vang lên!
Con voi khổng lồ lập tức vỡ tan ra giống hệt từng mảnh gốm sứ vỡ vụn, từ đó hiển lộ ra một gã tăng nhân trung niên trên người mặc áo cà sa màu trắng.
Tăng nhân này diện mạo cực kỳ thanh tú, nhưng giờ phút này vẻ mặt lại tràn đầy kinh hoảng, thời điểm trông thấy xiềng xích thoáng cái lại xiết chặt vào, hắn lập tức cắn răng một cái, tay áo run lên, thoáng cái đã rút ra một lưỡi dao kỳ quái dài nhỏ màu đỏ như máu, sau khi lóe lên một cái đã hung hăng chém mạnh lên trên xiềng xích.
“Oanh” một tiếng!
Một cỗ huyết quang tanh tưởi nồng đậm cuồn cuộn tỏa ra khắp nơi, trên bầu trời bỗng hiện ra một đóa hoa màu đỏ như máu cực kỳ chói mắt, hầu như bao phủ trọn cả thân hình tăng nhân vào bên trong nó.
Nhưng xiềng xích màu xanh sẫm vẫn cứ bình yên vô sự chuyển động cực nhanh bên trong đóa hoa màu máu đó, sau khi mơ hồ một cái, lại lần nữa vững vàng trói chặt tăng nhân lại.
Cùng lúc đó, ở vùng hư không xung quanh hiện ra từng mảng ánh sáng màu xanh, sau khi tụ lại ở chính giữa lập tức tạo thành một đạo vòi rồng màu xanh mịt mờ phóng thẳng lên trời. Một cỗ sức lực mạnh mẽ không thể tin nổi từ đó tuôn ra, lập tức xé nát đóa hoa màu máu thành vô số mảnh nhỏ.
Tiếp theo, một mảnh ánh sáng óng ánh ở bên trong vòi rồng bỗng nhiên hóa thành vô số lưỡi dao cuồn cuộn chém tới tăng nhân đang đứng ở trung tâm.
Mỗi một lưỡi dao này đểu mỏng như tờ giấy, mặt ngoài trải rộng một tầng linh văn màu xanh sẫm quỷ dị, đồng thời khí tức pháp tắc từ đó cũng nhàn nhạt phát ra.
Thần niệm của tăng nhân bị trói khẽ đảo qua những lưỡi dao này, sắc mặt thoáng cái tái nhợt không còn giọt máu, không đợi cho chúng chém tới đã lập tức hét lớn:
“Dừng tay, bần tăng nhận thua, chủ động nguyện ý đưa ra Đạo Bài.” Vừa dứt lời, hắn liền vội vàng há miệng ra, phun ra một khối lệnh bài màu bạc nhạt.
Chú ngữ trong miệng Hận Lập lập tức dừng lại, sau khi ánh mắt khẽ liếc qua tấm lệnh bài màu bạc nhạt một cái, mặt không biểu tình nói:
“Một cái? Những cái khác đâu rồi, nếu như đại sư không chịu giao ra toàn bộ, thì đừng trách tại hạ thật sự ra tay vô tình.”
“Được rồi, ta giao toàn bộ ra đây! Gặp phải người mạnh mẽ như đạo hữu, xem như bần tăng xui xẻo vậy, chỉ có thể hoàn toàn rút lui khỏi cuộc tranh đoạt này.” Tăng nhân trung niên nghe vậy, đồng tử có chút co rụt lại, sau một thoáng cân nhắc, đành cười khổ một tiếng nói.
Tiếp theo hắn lại há miệng phun ra hai tấm lệnh bài màu bạc nhạt nữa.
Lúc này đây, ngay khi hai khối lệnh bài vừa mới thoát khỏi sự khống chế của tăng nhân, lập tức không gian phía dưới hắn chấn động, một tòa quang trận năm màu lăng không hiện ra.
Quang trận này chỉ hơi chuyển động xoay tròn một cái đã lập tức cùng với gã tăng nhân lóe lên biến mất không còn tung tích.
Tại chỗ cũ chỉ để lại ba khối lệnh bài màu bạc nhạt cùng với một cái xiềng xích màu xanh sẫm.
Hàn Lập trông thấy cảnh này thì không ngạc nhiên chút nào, ngược lại sau khi khẽ cười một tiếng thì đưa tay đánh ra một chiêu.
Sau một tiếng “Phốc”, xiềng xích màu xanh sẫm cùng miệng bình đang ở trên không trung, tất cả đều mơ hồ một cái rồi biến mất không thấy gì nữa, màn sáng màu xanh lá ở bốn phía cùng mây đen trong không trung cũng tán loạn rồi biến mất, một cái bình nhỏ màu xanh lá từ trên cao từ từ hạ xuống.
Cùng lúc đó, ba khối lệnh bài màu bạc nhạt cũng run lên tự bắn thẳng về phía Hàn Lập.
Tay áo Hàn Lập vung lên, ánh sáng óng ánh màu xanh lập tức cuốn đến trước người hắn, lệnh bài màu bạc nhạt cùng chiếc bình nhỏ màu xanh lá thoáng cái đã biến mất vô tung vô ảnh.
Sau khi thân hình hắn khẽ động, lập tức hóa thành một đạo thanh hồng phóng thẳng lên trời, sau khi độn quang chớp động vài cái đã thoát khỏi phiến khu vực này.
Một lát sau, vài đạo độn quang từ những hướng khác chợt bay tới, sau khi dùng thần niệm từ xa quét đến nơi này một lượt thì đều cẩn thận rời đi mỗi người một hướng.
…
Mấy ngày về sau, trên không trung một mảnh sa mạc màu đỏ thẫm quỷ dị.
Hàn Lập biến thành Cự Viên ba đầu sáu tay màu vàng kim, một quyền hư không đánh cho một con cự trùng dữ tợn dài hơn trăm trượng nát bấy, từ bên trong thân thể kia không ngờ lại rơi ra một khối lệnh bài màu bạc nhạt.
Sau khi cái đầu ở giữa của Cự Viên khẽ hút khối lệnh bài màu bạc nhạt vào trong miệng thì lập tức thu lại pháp tướng biến thân, khôi phục hình người bay lên không rời đi.
…
Nửa tháng sau, phía trên một mảnh hải dương mênh mông bát ngát. Hàn Lập cùng một lão giả mặc áo bào màu vàng, một vị phu nhân mặc áo bào màu hồng, đang đứng đối lập với nhau từ xa tạo thành hình tam giác.
Thần sắc hai người kia đều ngưng trọng, duy chỉ có nét mặt Hàn Lập là không chút biểu tình.
Ở chỗ giữa ba người, một đầu cự kình thân dài ngàn trượng màu vàng lăng không lơ lửng tại đó, trên người trải rộng các loại vết thương, khí tức như có như không, bộ dáng như đang hấp hối.
“Huyễn thú này khó chơi như vậy, khẳng định là không chỉ có một khối lệnh bài bên trong cơ thể. Mà xem ra hai vị đạo hữu cũng không có ý định rời khỏi đây, đã như như vậy thì hai người cũng không cần phải đi nữa, thu hoạch của các người cũng để luôn lại tại đây đi.” Cuối cùng Hàn Lập cũng mở miệng, nhưng thanh âm lại băng lạnh thấu xương, làm cho người ta nghe xong phải kinh hãi.
“Thần thông của các hạ mặc dù hơn người, nhưng muốn lấy một địch hai, cũng không tránh khỏi là quá xem thường ta cùng Hoa Dung phu nhân. Kể ra thì hai người tại hạ cũng muốn thử tranh đoạt cùng với đạo hữu.” Nội tâm của lão giả mặc áo bào màu vàng chợt rùng mình, nhưng lại hừ lạnh một tiếng nói.
Vừa dứt lời, hai tay của hắn hư không đánh ra một trảo, xung quanh mình hiện ra một thanh kiếm rất lớn đen như mực cùng với một bảo tháp màu xanh biếc.
Cự kiếm màu đen như mực chỉ hơi rung động, lập tức tạo thành một trận bão cát màu đen đầy trời cuốn đến.
Còn bảo tháp màu xanh biếc ngay sau khi được tế ra, tức thì đón gió nhoáng một cái hóa thành gần giống một ngọn núi khổng lồ, dưới đáy phát ra từng tầng hào quang diễm lệ bay thẳng xuống dưới chỗ Hàn Lập.
Phu nhân mặc áo màu hồng bên cạnh tức thì không nói hai lời, một tay bấm niệm pháp quyết, từng luồng hỏa diễm màu đỏ thẫm từ bên ngoài co thể phóng thẳng lên trời, sau khi xoay tròn tại chỗ, lập tức biến thành một con Phượng Hoàng lửa*** cực lớn màu đỏ thẫm.
***Nguyên văn: Hỏa Phong ( cơn gió lửa). Nhưng xét thấy nội dung đoạn sau và do bởi chữ Phong cùng chữ Phượng gần giống nhau nên có lẽ là do lão Vong viết nhầm. Mạn phép sửa lại cho hợp lý!
Sau khi Phượng Hoàng này ngẩng đầu gáy một tiếng, hai cánh đột nhiên vỗ nhẹ, lập tức mang theo biển lửa cuồn cuộn xông tới phía trước.
“Tới hay lắm!”
Hàn Lập tức thì quát khẽ một tiếng, một tay vung lên, ba ngọn núi nhỏ màu sắc khác nhau bỗng nhiên hiện ra phía trước người, nhoáng một cái đã che chắn cho Hàn Lập ở phía sau, đồng thời tay kia cũng đánh ra một chưởng, chiếc bình nhỏ màu xanh lá thoáng cái hiện ra.
Miệng hắn lẩm bẩm vài tiếng, rồi ném chiếc bình nhỏ màu xanh lá lên không trung…
…
Một tháng sau, trung tâm của một không gian thần bí, trên một đài cao ở tầng mây cao vút, mấy tên trưởng lão Long tộc đang đứng tại đó quay về một hướng khác ngắm nhìn cái gì đó.
Bỗng nhiên từ xa hiện lên một đạo độn quang, một đạo thanh hồng chói mắt bay thẳng đến đó, chỉ sau vài cái chớp động đã bay tới lên trên đài cao, sau khi độn quang thu vào, một bóng người nhẹ nhàng hạ xuống, vừa vặn xuất hiện trước mặt mấy vị trưởng lão Long tộc.
Người này đúng là Hàn Lập.
Sau khi ánh mắt của hắn nhìn về phía đối diện một lượt, lập tức dừng lại trên người một lão già mặc áo bào màu vàng, khóe miệng cũng lộ ra một nụ cười nhàn nhạt.
“Ha ha, quả nhiên Hàn đạo hữu là người đầu tiên kiếm được đủ Đạo Bài, đi đến Đạo Đài Chi Nhân.” Lão giả mặc áo bào màu vàng cười ha hả nói.
“Kim tiền bối khen trật rồi, tại hạ cũng là do may mắn mới có thể gom góp đủ đầy đủ Đạo Quả Lệnh Bài nhanh như vậy. Kính xin mấy vị trưởng lão nhìn xem, số lượng đã đủ hay chưa.” Hàn Lập trả lời, tay áo khẽ động, lập tức trên trăm khối lệnh bài màu bạc nhạt từ đó bay thật nhanh ra, tất cả đều vững vàng lơ lửng trước mặt mấy người trưởng lão Long tộc.
“Ân, tổng cộng một trăm lẻ tám khối, những thứ này đủ để đổi lấy một quả Quảng Linh Đạo Quả rồi. Phong trưởng lão, mau lấy ra một Đạo Quả giao cho Hàn đạo hữu.” Sau khi thần niệm của Kim trưởng lão khẽ quét qua số lệnh bài này thì hơi khẽ gật đầu, thập phần dứt khoát quay sang nói với một gã nam tử trung niên mặc áo bào màu trắng khác.
Nam tử mặc áo bào trắng nghe vậy khẽ cười một tiếng, một tay đưa vào trong tay áo tìm lấy ra một cái hộp trắng noãn như ngọc, sau khi đánh pháp quyết khai mở, lập tức lộ ra một linh quả màu đỏ tím óng ánh to bằng nắm đấm.
Ánh sáng toàn thân linh quả này phảng phất giống như phỉ thúy, mơ hồ tản mát ra một cỗ khí tức thơm ngát khó diễn tả được thành lời.
Hàn Lập đứng cách xa mới chỉ hơi ngửi thấy được, cũng lập tức cảm thấy trong đầu mát lạnh, tai thính mắt tinh.
“Không hổ là bảo vật được xưng Ngàn Giới Đệ Nhất Linh Quả, quả nhiên không giống bình thường.” Hàn Lập không có khách khí đưa tay nhận lấy hộp ngọc, ánh mắt sáng ngời đánh giá vật bên trong một lúc lâu mới hơi cảm khái nói một câu.
“Hắc hắc, công hiệu của linh quả này không cần lão phu nói nhiều nữa, chắc hẳn Hàn đạo hữu cũng đã hiểu rõ rồi. Đáng tiếc loại quả này cả đời chỉ có thể phục dụng một lần, nếu không nhất tộc chúng ta làm sao có thể cam lòng lấy ra tổ chức thịnh hội đây. Đúng rồi, Quảng Linh Đạo Quả không nên để ở bên ngoài quá lâu, tốt nhất là Hàn đạo hữu nhanh chóng cất kỹ đi thì hơn.” Kim trưởng lão lời đầu tiên ngạo nghễ nói, sau đó lại có thiện ý nhắc nhở một câu.
“Đa tạ tiền bối chỉ bảo, chẳng qua vãn bối cũng không cần phải phiền toái như vậy.” Hàn Lập quay sang Kim trưởng lão khẽ cười, lập tức đưa tay nhấc linh quả từ trong hộp ra, sau đó đưa thẳng vào trong miệng. Sau vài tiếng nhấm nuốt, đã nuốt gọn vào trong bụng không còn dư thừa chút nào.
Một màn này lập tức làm cho tất cả trưởng lão Long tộc đang có mặt ở đây đều trở nên trợn mắt há mồm.
Hàn Lập lại chép miệng vài cái, bộ dáng như vẫn còn chưa thỏa mãn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!