Bị Phú Nhị Đại Theo Đuổi

Chương 63: Can gián



Editor: Tiểu Mao

Reup: Mèo Tai Cụp

Kỷ An Ninh thật sự nghĩ mãi không ra tại sao Văn Dụ muốn nhắm vào Tôn Nhã Nhàn. Cho dù là kiếp trước Văn Dụ cũng không chơi cô ta như thế. Kiếp này, bản thân cô cũng không còn im lặng, Tôn Nhã Nhàn căn bản cũng không tổn thương được cô.

Cuối cùng Văn Dụ làm thế là vì cái gì?

Cô túm lấy tay áo anh: “Văn Dụ, anh không thể như thế!”

“Anh như thế nào?” Văn Dụ mỉm cười, “Anh lừa gạt cô ta? Hay anh cưỡng bức cô ta? Anh chỉ cho cô ta một cơ hội mà thôi.”

Anh từng nhiều lần gọi Kỷ An Ninh cùng anh ra ngoài chơi, cô còn là bạn gái chính thức của anh nhưng lại nhiều lần từ chối anh, một lần cũng chưa từng tới. Anh chỉ nói chuyện như vậy, Tôn Nhã Nhàn liền ăn mặc xinh đẹp, trang điểm lộng lẫy ngồi lên xe anh.

Trách anh chắc?

Trách anh dáng dấp tốt?

Trách anh có tiền?

Trách anh lái xe xịn à?

“Bạn của anh không tồi tệ như em nghĩ đâu. Ai cũng có điểm mấu chốt, mấy chuyện phạm pháp chắc chắn sẽ không làm.” Văn Dụ nói, “Chuyện tình cảm cũng không thể nói là chơi đùa được, chẳng qua là anh tình tôi nguyện. Em thấy Tôn Nhã Nhàn có chút gì là bị ép buộc à? Gương mặt cô ta rất xinh đẹp, chẳng nhẽ trong trường không có ai theo đuổi? cô ta không vui khi đút nhau ăn trong nhà ăn, cô ta thích đeo vàng đeo bạc ngồi ở Michelin. Em quản được cô ta sao? Đều lớn cả rồi, ai cũng có lựa chọn của riêng mình.”

“Không, không phải như anh nói, Văn Dụ.” Kỷ An Ninh nói, “Em biết mọi người đều trưởng thành hết rồi, nhưng bọn em giờ mới chỉ học năm nhất, chưa trải qua nhiều việc đời. Cho dù cậu ấy có ý, có lý tưởng, nhưng anh không tạo cho cậu ấy cơ hội, có lẽ cả đời cậu ấy cũng không bước được vào vòng tròn của các anh, cả đời đều chân thật.”

“Vấn đề là, cô ta không giống với em, cô ta không muốn làm người chân thật.” Văn Dụ trợn mắt trừng một cái, anh nhanh chóng cùi đầu cụng trán với cô, “Bảo bối, em có lòng tốt, đây là chuyện tốt, nhưng cũng đừng thánh mẫu. Thật, đừng thánh mẫu, thánh mẫu anh sẽ không chịu nổi đâu.”

“Em, em không phải thánh mẫu.” Kỷ An Ninh nói.

Giọng cô có phần chua chát nhưng vẫn nói cho anh lời trong lòng mình.

“Em từng gặp phải người xấu.” cô nói, “Giờ em nhớ lại vẫn còn thấy sợ.”

“Người xấu rất xấu xa rất đáng sợ.”

“Cho nên em hi vọng, Văn Dụ, anh đừng trở thành người xấu.”

Hôm nay Kỷ An Ninh bị hai chuyện bạn trai Tôn Nhã Nhàn cùng chuyện Vu Hà sắp trở về cùng đánh sâu vào một lần.

Lúc ấy, cảm xúc của cô vô cùng hỗn loạn.

Đối với Tôn Nhã Nhàn dĩ nhiên là không phải không ngại, đối với Vu Hà dĩ nhiên là không phải không hận. Nhưng khi tin tức Vu Hà phải trờ về trường học truyền tới, vấn đề cũng theo đó mà đến cùng.

Tôn Nhã Nhàn kiếp này vẫn giống kiếp trước, vẫn ghen ghét với việc Văn Dụ thích cô, muốn sử dụng bạo lực ngôn ngữ với cô.

Đương nhiên, thật ra cái này cũng vì Tôn Nhã Nhàn có ngần ấy lá gan cũng chỉ đủ để chèo chống chút ý đồ xấu với cô. Muốn cho cô ta một cơ hội để cô ta làm những chuyện như Vu Hà làm với Kỷ An Ninh thì Kỷ An Ninh có niềm tin rất lớn, cô ta không dám.

Tôn Nhã Nhàn không có dũng khí lớn như thế.

Nhưng chính xác là Tôn Nhã Nhàn đang lặp lại mấy chuyện kiếp trước cô ta từng làm, đã trải qua một lần, đồng thời Kỷ An Ninh đã khắc sâu, suy xét kĩ, lần này cô không còn im lặng nữa mà chuyển sang phản kích chính diện.

Nhưng mang tới thay đổi là, tình hình ở kiếp trước không còn xuất hiện. Kiếp trước những người ở sau lưng cô bàn luận khe khẽ, mấy người bạn học ném cho cô ánh mắt khinh miệt, kiếp này đều cùng cô bình an vô sự, thậm chí còn đối xử rất tốt với cô.

Cô biết nhân sinh vốn không định số, giống với dòng nước biến ảo bởi ngoại lực tác động bất ngờ.

Nhưng bây giờ Vu Hà là một vấn đề lớn. Bởi vì kiếp này, Vu Hà cái gì cũng chưa làm.

Kỷ An Ninh cực kì thù hận Vu Hà ở kiếp trước, nhưng đối với Vu Hà ở kiếp này cô lại thấy rất mờ mịt, một Vu Hà cái gì cũng chưa làm cô có nên hận không? Hoặc là, cô phải làm gì với cô ta đây?

Cô khám phá ra Văn Dụ có ác ý với Tôn Nhã Nhàn, lập tức bị loại xúc động này làm cho có phần mê mang.

Nếu như tình hình kiếp này đã tồi tệ như kiếp trước, Văn Dụ vì Tôn Nhã Nhàn mà mở ra chiếc hộp Pandora, dụ dỗ cô ta sa đọa, có lẽ Kỷ An Ninh thậm chí thấy vui sướng.

Nhưng mà tội kiếp này của Tôn Nhã Nhàn không đến mức ấy.

Đặc biệt là lấy mắt nhìn của Văn Dụ thì đây chỉ là một cô gái thích anh mà thôi, nhiều lắm là xuất phát từ sự ghen ghét đối với bạn gái anh, nói mấy lời ác độc mà thôi.

Tính cách cô ta không được lòng người khác, đạo đức có khiếm khuyết. Nhưng cũng chỉ thế thôi.

Ác ý Văn Dụ đối với cô ta, quá lớn!

Ác ý này làm sống lưng Kỷ An Ninh lạnh cóng.

Cô ngăn cản Văn Dụ không phải vì cô chán ghét Tôn Nhã Nhàn mà cô sợ ác ý không biết xuất phát từ đâu của Văn Dụ, cô sợ hãi Văn Dụ lại biên thành dáng vẻ mà cô không muốn thấy.

Sắc mặt Văn Dụ lạnh xuống, tròng mắt anh đen nhánh, giống như vực sâu không đáy.

“Em đang nói Triệu Thần?” Vội vàng không kịp chuẩn bị, anh bỗng nhiên đặt câu hỏi.

Anh đặt câu hỏi cũng không phải không có lý do, trên thực tế, lúc Kỷ An Ninh nói “Giờ nhớ tới vẫn còn thấy sợ”, trong đầu anh liền hiện lên phản ứng Kỷ An Ninh mỗi lần gặp Triệu Thần.

Cô sợ hãi, tránh né. Cô rất sợ Triệu Thần, phần “sợ” này chắc chắn phải có nguyên nhân nào đó.

Anh nhìn chằm chằm Kỷ An Ninh, nhìn đăm đăm vài mắt cô, nhìn thấy rõ con ngươi của cô co lại nhanh chóng.

Kỷ An Ninh hoảng sợ!

Văn Dụ có vẻ như đã biết được gì rồi? Đây là không có khả năng!

Kỷ An Ninh đã sớm nghĩ tới, cô tuyệt đối sẽ không đem chuyện kiếp trước nói cho Văn Dụ.

Bởi vì nếu như Văn Dụ mà biết, anh sẽ gϊếŧ người.

Thật sự sẽ gϊếŧ người!

Đáy lòng Kỷ An Ninh khẽ run, ánh mắt nháy cũng không nháy một cái, gần như là phủ nhận không chút nghĩ ngợi: “Không phải!”

Theo một ý nghĩa nào đó mà nói thì phủ nhận quá nhanh đồng nghĩa với khẳng định.

Đương nhiên Văn Dụ chưa từng học qua tâm lý học, nhưng cũng không trở ngại, trong quá trình trường thành của anh cộng thêm được bố mình bồi dưỡng thì anh vô sự tự thông.

Kỷ An Ninh nhìn thấy bên má anh có chút biến hình, cô ý thức được đây là do anh cắn răng tạo thành cơ bắp chập trùng.

Kỷ An Ninh hít một hơi thật sâu, cực kì gắng sức kiềm chế tâm tình bản thân, nói: “Anh nghĩ gì dấy? Sao lại nghĩ tới Triệu Thần?”

Văn Dụ nhìn chằm chằm vào mặt cô, nói: “Anh thấy em rất sợ hắn.”

Kỷ An Ninh nói: “Bởi vì lần đầu em gặp hắn đã cảm thấy đó là người xấu. Không phải hắn ta từng cưỡng bức con gái nhưng không thành à? Giác quan thứ sáu của em rất linh đấy.”

Nói mấy câu, cảm xúc của cô cũng được hóa giải nhiều, lời nói cũng trở nên trơn tru tự nhiên.

“Anh đừng đoán mò,” Cô thậm chí còn hiện lên chút tươi cười, nói, “Em với Triệu Thần, căn bản trước kia không hề biết nhau. không tin anh có thể hỏi.”

Câu cuối cùng quá có sức thuyết phục, nếu như là thật liền phủ định toàn bộ nghi ngờ của Văn Dụ là vô căn cứ.

“Đùa thôi, đang nói chuyện với em tự nhiên anh nhớ tới hắn.” Anh nói, đưa tay ra kéo cửa phòng bếp, chuẩn bị ra ngoài, kết thúc đề tài này.

Kỷ An Ninh kéo anh lại: “Tôn Nhã Nhàn…”

Văn Dụ ngửa mặt lên trời thở dài.

“Anh có thể giữ dây lưng quần Tiền Hạo Nhiên hay bảo đảm Tôn Nhà Nhàn không dùng tiền không?” Anh hỏi.

Kỷ An Ninh mím môi.

Đều là người trưởng thành, ai cũng không có quyền được nhúng tay vào chuyện người khác. Huống chi là người như Tôn Nhã Nhàn, nếu ngươi thật sự đi ngăn cản cô ta, làm không tốt còn bị cô ta cho là cản đường.

“Sao anh lại muốn nhắm vào cậu ấy?” Kỷ An Ninh hỏi. Văn Dụ vẫn luôn không chịu giải thích vấn đề này. anh muốn kết thúc chủ đề, cũng chính là muốn trốn tránh vấn đề này.

Cũng không thể nói cho Kỷ An Ninh, bởi vì mộng của anh rất thật, làm sao phân biệt giữa hiện thực và mộng ảo đây? Vậy cũng quá hoang đường.

Nghe như bị bệnh tâm thần, bệnh tâm thần hay đi cắn loạn.

“Đơn giản là nhìn cô ta ngứa mắt.” Văn Dụ nói cho có lệ, “Cô ta giỏi lén lút tính kế nhỏ nhoi, vô cùng làm phiền tới người khác.”

“Chỉ đơn giản như vậy?” Kỷ An Ninh hỏi.

Văn Dụ thề: “Thật, chỉ đơn giản như vậy. Tính tính anh vốn vậy, đừng có chọc anh, ai chọc anh đừng mong có kết cục tốt đẹp. Đương nhiên là ngoại trừ em.” Anh lại bắt đầu nói đùa.

Kỷ An Ninh chẳng thấy buồn cười chút nào, cô thở dài hỏi: “Sau này đừng thế nữa được không?”

“Thế nào cơ?” Văn Dụ giả ngu.

“Thật ra trong cuộc sống có rất nhiều biến số, dùng lực lên phương hướng không giống nhau thì phương hướng tiến lên cũng khác nhau.” Kỷ An Ninh nói, “Em biết Tôn Nhã Nhàn đáng ghét, em cũng hi vọng cậu ta ra đường bị té ngã. Cậu ta muốn ra sao là chuyện của cậu ta, nhưng mà Văn Dụ, anh rõ ràng biết cậu ta không thể kháng cự lại cám dỗ kia, còn đem cám dỗ đưa đến trước mặt cậu ta, đây là anh sai.”
“Em cứ như giáo viên chủ nhiệm của anh ý.” Văn Dụ phàn nàn, hết cách đành thỏa hiệp, “Được, biết rồi, sau này sẽ không thế nữa. Nhưng cô ta và Tiền Hạo Nhiên đã như thế rồi, cũng không phải là chuyện hai chúng ta có thể quản.”

“Em không xem vào chuyện của cậu ta thì em quan tâm cậu ta làm gì?” Kỷ An Ninh nói, “Em đang nói anh mà.”

Một câu liền làm cho Văn Dụ mặt mày hớn hở, tâm hoa nộ phóng.

“Được được được, thưa bà quản gia, em nói gì cũng đúng.” Anh vui vẻ nắm chặt hai bên mặt cô, vò qua vò lại.

“Đừng vò nữa!” Kỷ An Ninh mở tay anh, bắt đầu đuổi người, “Hôm nay gió lớn, anh mau về đi.”

“Anh lái xe, sợ gì gió… Ấy, đừng đẩy anh…”

Văn Dụ làu bàu, cuối cùng vẫn bị Kỷ An Ninh đuổi ra khỏi phòng.

Trong nhà mặc dù còn bà ngoại, nhưng lại là người đãng trí, nên chẳng khác gì cô nam quả nữ ở chung một nhà. Quá nguy hiểm, Kỷ An Ninh cũng không định để anh tiếp tục ở lại chỗ này.

Đóng kỹ cửa, vừa quay người, hít mũi ngửi một cái, cái mùi vẫn luôn không bay đi trong phòng vậy mà hết rồi, không khí bỗng trở nên mát mẻ.

Kỷ An Ninh nhìn qua bộ máy lọc không khí kia.

Nếu là ở kiếp trước, cô căn bản không thể nào liên tưởng Văn Dụ với máy lọc không khí này. Kiếp trước anh đâu có bình dân như vậy nhỉ?

Kiếp trước Văn Dụ từng làm một chuyện đặc biệt, là vào ngày sinh nhật của cô, chặn cô ở đường Kiều Nam, kiến quyết kéo cô tới chỗ xe anh.

Cốp xe phía sau mở ra, đầu tiên là một đống bong bóng màu hồng bay lên. Trong cốp có một cái bánh sinh nhật tinh xảo tới mức không tưởng tượng nổi, một bó hoa hồng, và… Xung quanh sắp xếp mười chín món quà.

Có điện thoại cảm ứng, máy tính, túi xách, châu báu đắt đỏ, trang sức, còn có một cái thẻ ngân hàng được buộc thêm cái nơ con bướm.

“Quen biết em quá muộn, mười chín năm sinh nhật trong quá khứ, anh muốn bù đắp lại cho em.” Văn Dụ lúc đó giống như bị tổng tài bá đạo trong tiểu thuyết ngôn tình nhập vào người, hiên ngang uy vũ sang sảng tỏ tình giữa trời lạnh giá.

Đáng tiếc là trong mắt Kỷ An Ninh, anh như tên bệnh thần kinh.

Kỷ An Ninh đương nhiên cự tuyệt quà không chút do dự, ngay cả một bông hoa cũng không chịu nhận, một miếng bánh ngọt cũng không chịu ăn.

Cô muốn phân rõ giới hạn với tên nhiều tiền mà mắc bệnh thần kinh này, không muốn dính líu chút nào với anh.

Một người thì tính tình bướng bỉnh có chết cũng không chịu mềm mỏng, một người thì tính tình bạo liệt càng áp chế càng mạnh. Hai bên xảy ra tranh chấp, thế là anh đặt cô lên cửa xe cưỡng hôn.

Giờ Kỷ An Ninh nhớ lại, vần còn nhớ lúc đó mình dừng sức cỡ nào, còn nhỡ rõ bàn tay lúc đó đau ra sao.

Sau đó cô bỏ chạy, leo lên xe buýt, tay sưng lên, cả một đường cô đều khóc.

Lúc đó, sao cô có thể tưởng tượng nổi có một ngày Văn đại thiếu gia không sợ trời không sợ đất kia sẽ khiêng theo một thùng mấy lọc không khí tới gõ cửa phòng cô cơ chứ?

Kỷ An Ninh bỗng thấy buồn cười.

Văn Dụ trở lại xe, suy tư một lúc.

Xét trong vòng bạn bè, trong nhà Tiền Hạo Nhiên có quan hệ sâu ở phương diện nào đó thì phải. Anh lập tức gọi điện thoại cho Tiền Hạo Nhiên.

“Có thể tìm cho tôi một người đáng tin cậy không?” Anh hỏi, “Tôi muốn điều tra một vài thứ.”

________

P/s: Trong mắt người qua đường Giáp anh là tổng tài bá đạo, trong mắt em anh là tên bệnh thần kinh.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.