Editor: Tiểu Mao
Reup: Tiểu Yêu Linh
Kỷ An Ninh cắn môi, cuối cùng vẫn nhận ra cái gì quan trọng hơn, lại một lần nữa tù chối Văn Dụ. Lý do được dùng đương nhiên vẫn là bà ngoại.
Thật ra thì cái này cũng không coi là lấy cớ. Cô đúng là không thể nào đi cả đêm không về.
Văn Dụ mặc dù muốn nếm thử, nhưng cũng không thấy ngạc nhiên khi bị cô từ chối. Dù sao Kỷ An Ninh là người thế nào anh biết rõ, tình huống của cô anh cũng biết.
Nhưng anh vẫn không che giấu thất vọng, những tâm tình này không cần thiết phải che dấu mà nên để cho đối phương hiểu rõ.
Quả nhiên trong mắt Kỷ An Ninh có chút không đành lòng, cô nhỏ giọng nói: “Không thì tìm một chỗ dừng xe, em giúp anh… Làm một chút?”
“Quên đi, giờ muộn quá, em về sớm rồi nghỉ ngơi đi.” Văn Dụ cười nhéo nhéo mặt cô nói.
Anh biểu lộ cảm xúc chính là muốn nhìn thấy thái độ này của cô. Giống như mấy cô gái sau khi cãi nhau với bạn trai liền tức giận giả bộ không để ý nhưng trong lòng vẫn muốn người yêu tới dỗ dành.
Thái độ của Kỷ An Ninh làm cho Văn Dụ rất hài lòng.
Nhưng tới khu tập thể Hoa đại, Văn Dụ lôi ra một cái túi từ trên xe, noi: “Đi, anh đưa em lên lầu, có chút chuyện muốn nói với em.”
Kỷ An Ninh hỏi: “Chuyện gì vậy?”
Văn Dụ nói: “Lên phòng rồi nói.”
Gần tới nửa đêm, ở trong đêm nói chuyện đúng là lạnh run người. Kỷ An Ninh để Văn Dụ lên lầu, vào phòng ngồi.
Đèn phòng khách không mở, nhưng TV còn đang bật, đang chiếu một tiết mục, chiếu cả phòng xanh xanh tím tím. Kỷ An Ninh phát hiện gần đây bà ngoại không tắt TV.
Cô cởϊ áσ khoác, rón rén vào phòng ngủ nhìn một chút, lại rón rén lui ra ngoài, nhẹ đóng chặt cửa, nhẹ nhàng thở một hơi nói: “Bà ngủ rồi.”
Vừa quay đầu liền bị Văn Dụ chặn môi.
Chóp mũi đều là mùi hương của Văn Dụ.
Mặc dù anh không uống rượu, nhưng anh hút thuốc. Đầu lưỡi hơi chát, linh xảo câu quấn, quấy mút, kích động du͙© vọиɠ sâu trong linh hồn Kỷ An Ninh.
Kỷ An Ninh bị anh đặt trên vách tường, ép chặt, hai thân thể như muốn hòa với nhau.
Hồi lâu sau, anh mới buông môi cô, chỉ ôm cô, đem mặt chôn vào mái tóc của cô.
Phản ứng thân thể anh lớn như vậy, không cách nào bỏ qua. một cử động nhỏ Kỷ An Ninh cũng không dám làm. Sợ kí©Ꮒ ŧᏂí©Ꮒ đến anh, rồi lại không cách nào khống chế.
Nhưng Văn Dụ cũng không xúc động, anh ôm cô trong không gian u ám, đợi phản ứng sinh lý từ từ bình ổn. Anh đối với cô ban đầu chỉ có du͙© vọиɠ mãnh liệt, không biết từ khi nào đã trở nên dịu dàng như nước, chảy nhỏ từng giọt dài.
Lồng ngực dày rộng này, bả vai kiên cố này, cái ôm ấp dễ chịu không nói nên lời này.
Cảm giác phản ứng của Văn Dụ đang dần đi xuống, Kỷ An Ninh phát ra một tiếng than thở thỏa mãn, hai tay ôm eo mạnh mẽ hữu lực của Văn Dụ, cũng không muốn buông ra.
Hai người ôm nhau trong không gian u tối. TV đảm nhiệm phông nền kia không ngừng làm cho căn phòng biến đổi màu sắc.
Đây là lần đầu từ lúc bọn họ quen biết nhau, ôm nhau chặt nhất, một lần lâu nhất.
Bà ngoại trong phòng ngủ ho một tiếng phá vỡ yên tĩnh.
Văn Dụ chợt nhớ anh lên lầu để làm gì. Anh buông cánh tay, thấp giọng nói: “Nói với em chút chuyện.”
Kỷ An Ninh tựa vào lồng ngực anh không muốn động, chỉ “Ừ” một tiếng, nói: “Anh nói đi.”
Văn Dụ vịn bả vai cô, đẩy cô ra nói: “Đi bật đèn đi.”
Kỷ An Ninh chậm hai giây, mới lưu luyến không rời khỏi cái ôm ấm áp thoải mái dễ chịu này, đi bật đèn, tắt TV.
Văn Dụ tránh chỗ sô pha bị sập, tìm một chỗ chắc chắn, đem giấy tờ trong văn kiện lôi ra, nói với Kỷ An Ninh: “Em xem mấy cái này trước đi.”
Kỷ An Ninh hiếu kì: “Cái gì vậy?” Đi qua nhận lấy, ngồi cạnh Văn Dụ.
Mới nhìn hai cái liền đổi sắc mặt, chợt ngước mắt lên, kinh ngạc nhìn Văn Dụ: “Anh có ý gì?”
“Em nghe anh nói đã,” Văn Dụ giải thích cặn kẽ cho cô, “Hạng mục nhà Đại Ái này là do công ty bên dưới nhà anh làm, đây là một hãng mục dưỡng lão cấp cao, chuyên phục vụ những người lớn tuổi bị đãng trí, những trường hợp đặc biệt như nhồi máu não, nhồi máu cơ tim, liệt nửa người,… Có nhân viên chuyên nghiệp, hộ lý chăm sóc tận tình. Anh có thể cam đoan với em, bà ngoại em nếu vào chỗ này, chất lượng sinh hoạt của bà tuyệt đối có một bước nhảy vọt lớn về chất.”
Văn Dụ hiển nhiên đã sớm làm xong bài tập, chuẩn bị thuyết phục Kỷ An Ninh trong một lần.
Bà ngoại giống như xiềng xích trói chặt lấy Kỷ An Ninh, mà Văn Dụ ở cùng với Kỷ An Ninh, cả hai cùng bị ảnh hưởng.
Văn Dụ muốn thay đổi sinh hoạt Kỷ An Ninh, anh đang bước từng bước, bà ngoại chính là bước cuối cùng cũng là bước quan trọng nhất.
Chất lượng sinh hoạt hiện giờ của bà ngoại thật ra cũng không được gọi là tốt, điều kiện anh cung cấp cho bà ngoại tốt hơn so với điều kiện của Kỷ An Ninh. Văn Dụ tin chắc, lấy lí trí cùng sự tỉnh táo của Kỷ An Ninh, cô sẽ đưa ra sự lựa chọn đúng đắn.
Kỷ An Ninh hiểu rõ ý của Văn Dụ. anh muốn cô đưa bà ngoại đến viện dưỡng lão!
Kỷ An Ninh biết “nhà Đại Ái” này, kiếp trước sau khi cô té chân chết, Văn Dụ liền sắp xếp bà đến viện dưỡng lão này. Anh nói chính xác không sai, Đại Ái đúng là có thể chăm sóc tốt cho bà ngoại.
Nhưng…
“Không được!” Kỷ An Ninh cự tuyệt như chém đinh chặt sắt.
Giọng cô rất kiên quyết, có phần vượt quá dự đoán của Văn Dụ. Anh tới giờ chưa từng thấy cô có giọng điệu như thế với mấy chuyện kia.
“Đừng vội từ chối, em cứ tìm hiểu kĩ tình huống cụ thể trước đi.” Văn Dụ nói.
Nhưng Kỷ An Ninh cái gì cũng không muốn nghe, cô lấy cớ nói: “Loại dưỡng lão này quá cao cấp, em không gánh nổi.”
Văn Dụ nheo mắt, cẩn thận quan sát biểu cảm của Kỷ An Ninh. Kỷ An Ninh không tiếp xúc trực diện với mắt anh, dời mắt mà nhìn sang hướng khác.
“An Ninh, em đang lấy cớ, không thành thật rồi.” Văn Dụ nói, “Em biết rõ anh cầm cái này tới là có ý gì.”
“Em biết.” Kỷ An Ninh lấy tay ấn trán, cánh tay để trên mặt cô một cái bóng, “Anh muốn thay em nuôi bà ngoại. Chuyện này không được.”
Văn Dụ nói: “Em luôn khách sáo với anh. Được thôi, anh không thay em nuôi. Giờ em không đủ sức, không có nghĩa là sau này cùng không đảm đương nổi. Nhưng trước khi em có thể gồng gánh nổi, em vẫn còn anh đây, anh không thay em nuôi bà ngoại, nhưng anh có thể thay em ứng ra. Sau này em có thể từ từ trả anh, nhưng đầu tiên, chúng ta cứ để bà được sống tốt trước đã có được không?”
Kỷ An Ninh bắt đầu gặm ngón tay. Lúc cô xoắn xuýt, phiền não cô sẽ vô thức làm vậy.
Văn Dụ để cho cô thời gian suy nghĩ.
Nhưng Kỷ An Ninh rất nhanh liền dừng lại, kiên định nói: “Không cần, em có thể chăm sóc bà.”
Văn Dụ nhíu mày.
“Em chăm sóc bà thế nào? Cứ như thế này cả ngày cả đêm khóa bà trong căn phòng tối om này à?” anh vặn hỏi.
Sắc mặt Kỷ An Ninh thay đổi. Cô đứng lên, khoanh tay, đi tới đi lui trong phòng, đảo quanh tại chỗ.
Bỗng nhiên cô dừng lại, nói với Văn Dụ: “Anh đừng quan tâm. Em đã tính kĩ trong lòng rồi.”
Văn Dụ trợn mắt trừng một cái, tật ác miệng từ lâu không dùng với cô bỗng lòi ra, mỉa mai nói: “A, em tính cái gì rồi? nói anh nghe thử nào?”
Kỷ An Ninh nói: “Em đã nói với Mã ca rồi, Mã ca nói anh ấy có thể đảm bảo công việc em ổn định, lương sẽ tăng dần. Chờ tiền trong tay em thoải mái một chút, em sẽ mời một dì tới chăm sóc bà ngoại, tình huống sẽ tốt hơn bây giờ.”
Văn Dụ cười nói: “A, cái căn phòng bé tí này em định để cho người ta ngủ ở sô pha hay là ngủ trên sàn đây? Em nghĩ đứng đắn mời một dì tới thì cũng phải có hai phòng ngủ chứ nhỉ. Trường có thể thay em cung cấp một chỗ che mưa chắn gió, cũng không có nghĩa là trường có nghĩa vụ nâng cao chất lượng sinh hoạt. Tiền mời dì kia, thêm tiền thuê phòng, em cũng dự toán tốt rồi à?”
Kỷ An Ninh lại gặm ngón tay.
Một lát sau, cô ngẩng đầu nói: “Em mời một dì không ngủ lại nhà.”
Cô đây là…Chết cũng không nghe?
Văn Dụ nhíu mày. Anh nghiêng đầu nhìn cô một hồi.
“An Ninh.” Văn Dụ đứng lên nói, “Em nói thật với anh, đừng lấy chuyện tiền nong làm cớ nữa, cuối cùng là em nghĩ thế nào, vì sao không muốn đưa bà ngoại đến chỗ tốt hơn?”
Kỷ An Ninh nhìn anh nói: “Văn Dụ, coi như sau này em có thể tự gồng gánh nhưng đó cũng là cả một đoạn thời gian khá dài. Anh bây giờ yêu đương với em, tình nguyện bỏ tiền ra vì em, vậy nếu như chúng ta chia tay thì sao? Nếu như trước lúc em có thể tự gánh vác, chúng ta chia tay thì sao? Vậy em phải làm sao bây giờ? Chia tay rồi, anh chắc chắn không thích em nữa, đương nhiên cũng không vui khi phải tiêu tiền cho em, vậy bà ngoại em biết làm sao? Muốn đưa bà từ chỗ đó đuổi ra à?”
Cô nói một hơi nhiều như vậy, Văn Dụ chỉ nghe thấy hai từ “Chia tay”.
Anh tức quá hóa cười: “Nói cái gì đó! đang tốt đẹp, nói chia tay với không chia tay gì chứ? Anh đối với em thế nào, trong lòng em không rõ sao?”
Kỷ Ann Ninh cắn cắn môi nói: “Văn Dụ, anh trước kia từng có bao nhiêu bạn gái, thời gian quen nhau dài nhất là bao lâu?”
Đây đúng là đánh rắn bảy tấc. Văn Dụ vừa nói một chút liền bị chặn đứng.
Kỷ An Ninh tới giờ chưa từng đề cập tới “trước kia”. Xét theo vấn đề tình cảm, cô đúng là không có lịch sử tình trường. Nhưng trước giờ cô chưa từng tra hỏi chuyện lúc trước của Văn Dụ, không vì chuyện trước kia mà ghen tuông, Văn Dụ cảm thấy mừng rỡ nhẹ nhõm.
Không nghĩ tời giờ phút này cô lại nhắc tới.
Ánh mắt Văn Dụ hốt hoảng, dời mắt đi chỗ khác: “Mấy chuyện lúc trước có gì tốt đâu mà nói.”
Anh lại chuyển ánh mắt, nhìn cô, biểu thị sự chung tình: “Tóm lại, em không giống họ.”
“Em có gì mà không giống?” Kỷ Ann Ninh nhìn chằm chằm anh, nói, “Em cũng giống người khác, đều xinh đẹp mà thôi.”
Văn Dụ nhíu mày.
“Đại thiếu gia có tiền như anh, nhìn thấy mấy cô gái xinh đẹp, suy nghĩ đầu tiên không phải là cô gái này là người như thế nào mà trước tiên là phản ứng sinh lý đúng không?” Kỷ An Ninh giống như đang trần thuật một chuyện không liên quan đến bảm thân, giọng điệu bình tĩnh, nhưng trong lời nói chứa mấy phần sắc bén, giống như xuyên phá một tầng giấy cửa sổ.
“Sau đó liền vung tiền để theo đuổi, mục tiêu cuối cùng chính là muốn ngủ cùng cô gái đấy đúng không?”
“Sau khi ngủ xong thì sao? không có lâu dài. Văn Dụ, một người bạn gái lâu dài anh cũng không có.”
Đây đúng là sự thật, Văn Dụ không có cách nào phủ nhận, gần như đúng hết.
Nhưng Kỷ An Ninh từ đâu mà biết? Cô không giống người thích nghe ngóng lịch sử tình trường của người khác. Nhất định là ai miệng tiện chạy theo gót chân cô nói hươu nói vượn.
Giờ Văn Dụ rất muốn đạp tên khốn này một cước.
Nhưng đầu tiên, anh phải đối mặt với Kỷ An Ninh trước mới được.
Anh không ngờ chỉ chủ đề viện dưỡng lão lại bức Kỷ An Ninh nói ra lời trong lòng, Văn Dụ cũng thấy kinh ngạc.
“Cho nên Kỷ An Ninh,” anh nắm cằm cô, “Em vẫn luôn kháng cự việc anh tiêu tiền vì em, vẫn luôn không cho phép anh mua cho món quà đắt giá, em thật ra… Vẫn luôn vì tương lai mà chuẩn bị tốt cho việc chia tay đúng không?”
Trong mắt Văn Dụ toát ra hung quang.
Mặc dù đúng là anh chỉ thấy vui vẻ trước mắt, không nghĩ quá xa tới tương lai mai sau. Nhưng cũng vì hai người họ còn trẻ, hai người họ còn chưa học xong đại học nữa! Nghĩ mấy cái kia còn quá sớm!
Chỉ là, anh không cân nhắc tới tương lai không có nghĩa là Kỷ An Ninh không cân nhắc đến chuyện “Tương lai có khả năng chia tay” a!
Anh móc tim móc phổi cho cô. Đời này chưa từng đối tốt với người nào như thế.
Kết quả một tấm chân tình đổi lấy cái gì?
Quá khốn kiếp! Gan Văn Dụ cũng thấy đau!
___________________________________
Reup by Tiểu Yêu Linh.
Cảm ơn đã đọc truyện!
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!