Lý Vân Tiêu lạnh lùng nhìn Mộng Bạch, lạnh giọng nói:
– Ngươi không phải muốn chết sao? Hiện tại đến phiên ngươi.
Một luồng sát khí nhất thời bao phủ ở trong lòng Mộng Bạch, hắn sợ đến run cầm cập lên.
– Đừng, đừng lại đây!
Mộng Vũ vội vã tiến lên ngăn cản Lý Vân Tiêu, khóc ròng nói:
– Vân thiếu, ngươi tha thứ hắn đi. Đệ đệ ta còn trẻ không hiểu chuyện, muốn trách thì trách ta làm tỷ tỷ không dạy tốt.
Lý Vân Tiêu thở dài nói:
– Nguyên bản tư chất của hắn không tệ, quên đi. Tên đồ đệ này ta không muốn.
Hắn nói xong, liền muốn phẩy tay áo bỏ đi.
Mộng Bạch ngẩn ngơ, đột nhiên hắn tỉnh ngộ ra hô:
– Chậm đã, ngươi đừng đi!
Hai chân của hắn vẫn như cũ đứng thẳng không nổi, vội vàng bò qua, ôm chân Lý Vân Tiêu nói:
– Ta không muốn ngươi đi, ta muốn theo ngươi học võ kỹ. Sư phụ, sư phụ dạy ta, ta sai rồi!
– Hừ, Lý Vân Tiêu ta không có loại đồ đệ phế vật này.
– Ta thật sự nhận sai. Sư phụ, ngài liền tha thứ ta lần này đi.
Mộng Bạch nói xong, vội vàng dập đầu mấy cái.
Mộng Vũ cũng vội vàng nói:
– Vân thiếu, ngươi tha thứ hắn đi. Ta bảo đảm sau này sẽ không bao giờ để hắn đi đào mỏ, nhất định sẽ để hắn đàng hoàng ở nhà tu luyện.
Mộng Bạch nói:
– Tỷ, ta không thể để ngươi kiếm tiền nuôi gia đình. Đào mỏ ta vẫn sẽ đi, thế nhưng sư phụ dạy ta, ta cũng nhất định sẽ hoàn thành. Sư phụ, ngươi tha thứ ta đi.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Lại cho ngươi một cơ hội, năm ngày, trong vòng năm ngày ngươi phải đánh thông bảy đạo Mạch Luân, lên cấp Nhất Nguyên cảnh Võ sĩ, ta liền như cũ nhận ngươi là đồ đệ. Bằng không, có bao xa cút bao xa cho ta!
– Năm ngày?
Mộng Vũ há hốc mồm nói:
– Vân thiếu, đệ đệ ta mới mở ra năm đạo Mạch Luân, năm ngày làm sao có thể.
Mộng Bạch cũng sững sờ, nhưng lập tức chuyển qua một vẻ kiên nghị, cắn răng nói:
– Được! Năm ngày liền năm ngày, sư phụ cho ta năm ngày, khẳng định cho rằng ta có thể!
Lý Vân Tiêu hừ lạnh một tiếng, cũng không quay đầu lại liền đi, âm thanh rất xa truyền đến.
– Sau năm ngày, ta sẽ tới kiểm tra thành tích của ngươi.
Hắn nguyên bản là buồn bực Mộng Bạch lại dám ngỗ nghịch hắn dặn dò, chưa từng có đệ tử dám không nghe lời nói của hắn. Sau đó cảm thấy người này tâm tính không tệ, xác thực đáng giá bồi dưỡng, liền quyết định lại cho hắn một cơ hội.
Hắn ở phụ cận vùng ngoại thành tùy tiện tìm một quán rượu liền tiến vào. Trực tiếp lấy ra Hắc Nữu kiếm, mở ra gấp mười lần trọng lực, đả tọa tu luyện.
Lần trước hấp thu nguyên lực thể độc, hầu như hoàn toàn hấp thu tiêu hóa. Chỉ để lại một đoàn độc tố bị bao vây ở trong đan điền, thêm vào ở Thuật Luyện Sư Công Hội luyện chế khôi phục, nguyên khí trong cơ thể vận chuyển tăng cao đến tam tinh đỉnh phong, Lý Vân Tiêu không dám thất lễ, cẩn thận khống chế chân khí trong cơ thể, bắt đầu vòng đi vòng lại, theo phương hướng tiểu chu thiên vận chuyển lên.
Năm ngày đảo mắt liền qua, nhưng trong vòng năm ngày này lại phát sinh một đại sự không giống bình thường, chỉ có điều cùng người bình thường không quan hệ.
Kia là Thuật Luyện Sư Công Hội hội trưởng Hứa Hàn cùng cung đình thủ tịch Thuật Luyện Sư Trương Thanh Phàm đại nhân, dĩ nhiên liên thủ tuyên bố bế quan, thời gian không giới hạn. Hai tên cấp ba Thuật Luyện Sư đồng thời bế tử quan, đây chính là lần đầu trong mấy chục năm qua.
Bình thường nhất định sẽ có một tên đại sư ở bên ngoài chủ trì công tác, mà lần này Thuật Luyện Sư Công Hội vận chuyển toàn bộ giao cho cấp hai Thuật Luyện Sư Lương Văn Vũ. Mà Trương Thanh Phàm cũng giao sự vụ cho một cấp hai Thuật Luyện Sư khác tên là Thời Trân.
Nhất thời để ngoại giới suy đoán dồn dập. Đặc biệt là nhân sĩ cao tầng vương quốc, đều phân tích ý nghĩa ẩn chứa trong đó. Phái người nhiều mặt hỏi thăm, cũng không thu hoạch được gì. Trước khi hai vị đại sư bế quan cũng không nói gì, đồng thời cũng không cho người bên ngoài hỏi nhiều.
So với việc hai vị đại sư bế quan, Thuật Luyện Sư một cấp Cổ Vinh được khen là có tiền đồ nhất lặng yên bế quan, liền có vẻ không quan trọng gì, cũng không có ai đặc biệt quan tâm.
Lý Vân Tiêu bế quan năm ngày, không có ra phía ngoài một bước, đối với những việc này tự nhiên không biết.
Sau năm ngày, hắn cuối cùng từ trong phòng khách của mình đi ra, chỉ có điều khí thế trên người lần thứ hai tăng lên một cấp độ, thuận lợi đột phá đến tứ tinh Võ sĩ.
Thời điểm hắn lần thứ hai bước vào trong nhà tỷ đệ Mộng Vũ, nhất thời nghe được từng tiếng kêu thảm thiết của Mộng Bạch cùng tiếng khóc của Mộng Vũ truyền ra.
– Đệ đệ, đệ đệ, đừng luyện, mau dừng lại!
– Không được, ta cảm giác còn kém một đường ta liền có thể đột phá!
– Chất độc trên người của ngươi phát tác thật là dọa người, còn tiếp tục như vậy ngươi sẽ chết!
– Chết rồi cũng phải đột phá, a!
Một trận tiếng kêu thảm thiết thống khổ truyền đến, trên người Mộng Bạch sinh ra chút lục ban, cả người như cây cải củ mốc meo, trên da bắt đầu xuất hiện thối rữa, nhưng nguyên khí quanh người hắn càng ngày càng dồi dào, từng luồng khí xoáy trực tiếp ở bên ngoài cơ thể hình thành, sau khi xoay tròn liền hướng về bên trong đan điền hội tụ.
– A!
Hắn ngửa mặt lên trời gào to một tiếng, một luồng sức mạnh khổng lồ trong nháy mắt từ bảy đạo Mạch Luân phóng ra, hội tụ một đường nhằm về phía đan điền. Trong cơ thể “Oanh” một tiếng vang vọng, đan điền bị xông ra, như Tinh Vân xoay tròn, khí hải sinh ra.
– Thành, thành công! Ha ha, tỷ, ta thành công!
Mộng Bạch mừng rỡ như điên.
Mộng Vũ một mặt nước mắt, đau lòng nói:
– Ngươi xem ngươi toàn thân là độc, ta phải đi tìm Vân thiếu! Chỉ có hắn mới có thể giải chất độc trên người của ngươi!
Nàng vừa mới chuyển thân, liền phát hiện Lý Vân Tiêu đã đứng ở cửa.
– Chà chà, sinh ra không ít độc. Không tệ, không tệ, ta lại có thể hảo hảo đại bổ một hồi.
Lý Vân Tiêu vỗ vỗ miệng, cười híp mắt đi tới.
– Sư phụ, ta đột phá, ta thật sự chỉ dùng năm ngày liền đột phá đến Võ sĩ!
Mộng Bạch còn ở vào trong trạng thái hết sức hưng phấn.
– Hừm, không tệ. Sư phụ đều nhìn thấy, hiện tại ngươi mau mau ngồi xếp bằng, để sư phụ hấp đi chất độc trên người của ngươi.
Lý Vân Tiêu không nói lời gì, năm ngón tay trực tiếp đặt ở trên vai Mộng Bạch, đem hắn ấn xuống. Sau đó sử dụng Tạo Hóa Nhất Khí thần công, điên cuồng từ trên người hắn hấp thu bản nguyên chi độc.
Một nén nhang thời gian sau, thần sắc thống khổ của Mộng Bạch hoàn toàn giảm bớt, lục ban trên người cũng biến mất không còn tăm hơi, trên da một mảnh bóng loáng như ngọc.
Mộng Bạch kinh ngạc nói:
– Sư phụ, tại sao sau khi ngươi đem độc trong người ta hấp thu đi, ta cảm thấy thống khổ không còn, nhưng cảm giác sức mạnh cũng trôi đi rất nhiều.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đó là bởi vì thể chất của ngươi là Thiên Địa Độc Thân, độc của ngươi chính là bản nguyên, ẩn chứa Tiên thiên chi khí. Độc càng mạnh, thực lực của ngươi liền càng mạnh. Nhưng tu vi bây giờ của ngươi căn bản là không cách nào chịu đựng những độc tính kia, theo tu vi của ngươi tinh tiến, chịu đựng lực lượng càng ngày càng mạnh, độc tính cũng sẽ càng ngày càng mạnh, chờ thời điểm đạt đến cân bằng, không chỉ không bị độc tính ăn mòn, ngược lại còn có thể triển khai bản nguyên chi độc này ra.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!