Nhưng đổi lấy Viêm tổn hại nặng cũng đáng giá.
Hơn nữa Viêm bị thương nặng thì đứng ngây như phỗng cho Lý Vân Tiêu cơ hội tuyệt vời.
Keng keng keng!
Tiếng vô số phúc luân lượn vòng vang lên, A Ma Luân Bảo nằm trong tay Lý Vân Tiêu, hắn lại chém xuống.
Viêm mới tỉnh táo lại từ trong thẫn thờ, vội giơ tay trái lên đánh vào.
Bùm!
Lòng bàn tay Viêm đập vào A Ma Luân Bảo, nguyên cánh tay trái run rẩy, kiếm khí như trăm ngàn bánh răng xoay tròn nhanh chóng cắt vào tay gã.
Viêm tức giận gầm lên:
– Chết tiệt!
Viêm trợn to mắt như dã thú, bỗng há mồm phun ra một luồng sáng xanh bắn vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, trực giác cây kim vàng đó cực kỳ đáng sợ, hắn không dám đón đỡ, buộc phải thu A Ma Luân Bảo về che trước mặt.
Bùm!
Ánh sáng xanh là cây kim nhỏ ba tấc, nó bắn vào thân kiếm liền dính chặt. Bảo kiếm run rẩy trên cánh tay Lý Vân Tiêu, có lực lượng ẩn chứa khuếch tán.
Kim nhỏ run tan rã, hóa thành hơi nước tan biến.
Cách xa mấy vạn trượng, đám người Cung căng thẳng nhìn:
– Cái gì? Liệt Hỏa Thanh Dương Đinh của Viêm!
Lúc trước ma khí mạnh mẽ trùng kích làm bọn họ khó thấy rõ quá trình trong đó.
Nhưng Lý Vân Tiêu một kiếm chém vòng xoáy tách ra thì tầm mắt dần rõ ràng hơn. Ánh mắt đầu tiên bọn họ thấy là Viêm phun ra Liệt Hỏa Thanh Dương Đinh giấu dưới đáy hòm, tập thể hoàn toàn biến sắc mặt.
Sau đó bọn họ mới thấy Viêm đã mất một cánh tay, tay trái cứng ngắc như thịt khô vắt trên vai.
– Mới nãy chuyện gì xảy ra? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì!?
Đại quân bốn bộ hoảng sợ, tiếng ồn ào vang lên khắp nơi, lòng người hoảng sợ, quân tâm dao động.
Khiến bọn họ kinh sợ là Viêm xoay người đi, định trốn khỏi chiến đấu.
Lý Vân Tiêu kinh ngạc hét to:
– Chẳng phải đã ký giấy sinh tử, không chết không ngừng sao?
Viêm mặc kệ mấy chuyện đó, bây giờ bị Lý Vân Tiêu chém đứt một tay, cánh tay khác gần như phế, tuy lại mọc ra một cánh tay khác ngay nhưng gã đã bị thương nguyên khí nặng.
Cộng thêm lòng Viêm đã sinh ra sợ hãi, không còn lòng tái chiến nữa.
Nếu cứ kiên trì tiếp thì chết trận là kết cục cuối cùng cho gã, nhưng Lý Vân Tiêu cũng không thoải mái. Có điều đạo tâm của Viêm đã nát như sông vỡ đê, khó thể tìm lại.
Mặc dù Viêm bị thương nhưng dù gì là thân thể Ma Tôn, đột ngột chạy trốn, chờ mọi người phản ứng lại thì chỉ còn đốm đen phía chân trời.
Đại quân hai phe ngạc nhiên nhìn, không ai ngờ tới kết cục này. Lý Vân Tiêu câm nín, đứng trên trời cười khổ.
Lý Vân Tiêu giơ hai tay lên làm động tác hoan hô:
– Chậc chậc, Ma Tôn Viêm đại nhân cho chúng ta mở rộng tầm mắt.
Đại quân Viện, Tranh bộ cười phá lên mừng rỡ.
– Ha ha ha ha ha ha ha ha ha!
Tiếng cười trào phúng đầy trời, liên quân bốn bộ đứng trên trời quê quá hóa giận. Đặc biệt là người của Viêm bộ, ai nấy sắc mặt âm trầm, không chỉ chịu đựng trào phúng từ kẻ địch còn có ánh mắt châm chọc của minh quân xung quanh.
Ba người Cơ lấy lại tinh thần, tựa như trong mộng.
Cung lạnh giọng nói:
– Lúc khoác lác thì lợi hại hơn ai hết, đánh thật thì thành phế vật! Sớm biết như vậy không nên xúi giục hắn xuống dưới!
Hầu nói:
– Quan trọng là hắn thua thế nào? Chiêu thứ nhất sau khi nổ tung thì chúng ta không thể thấy cảnh tượng bên trong, khi lại xuất hiện ở trong mắt chúng ta thì Viêm đã bị thương, dùng cả Liệt Hỏa Thanh Dương Đinh giấu đáy hòm vậy mà vẫn không thành công, cuối cùng vì giữ mạng đành bỏ chiến mà trốn.
Cung cắn răng nói:
– Xì, đồ phế vật, làm mất mặt bốn bộ chúng ta!
Cơ nói:
– Hiện tại đã không phải vấn đề sĩ diện, Viêm thua như thế nào thì chờ sau này thảo luận tiếp, việc gấp bây giờ là làm sao đây?
Ba vị Ma Tôn cực kỳ buồn bực rối rắm, giờ phút này chiến không được mà không chiến cũng không thể. Đại quân bốn bộ không ngừng náo động, bắt đầu có ngăn cách.
Cơ thở dài thườn thượt:
– Đã không có cách chiến tiếp thì tạm rút đi, chờ Thánh Sử đại nhân tới sắp xếp mọi chuyện.
Hai người khác thầm tính, cũng đồng ý là không chiến nổi nữa, bọn họ âm thầm ra lệnh rút lui.
Người của Viện, Tranh bộ không dám tin, vốn là cuộc chiến liều chết thế mà bị hóa giải như vậy.
Đối phương kéo nhau tới, chiến dịch chưa mở ra đã một Ma Tôn chạy trốn, đại quân không chiến liền rút.
Ánh mắt mọi người khác lạ nhìn Lý Vân Tiêu, tràn ngập kinh hoàng và kính sợ.
Mắt Nguyệt sáng lấp lánh.
Lý Vân Tiêu thì mặt không biểu tình.
Sau khi Viêm chạy trốn là Lý Vân Tiêu hiểu ngay kết cục này, hắn lạnh nhạt nói:
– Mở đại trận hộ thành ra, mọi người quay lại chức trách của mình, tùy thời chờ lần sau tập kết.
Cao tầng hai bộ đồng thanh kêu lên:
– Tuân lệnh!
Trong thanh âm chất chứa lực lượng hào hùng, tràn ngập niềm tin và kính sợ.
Lý Vân Tiêu quay về mật thất tĩnh dưỡng. May mắn Viêm chạy trốn nên trạng thái của Lý Vân Tiêu không quá tệ, chẳng qua tiêu hao ma lực rất lớn chứ không bị thương gì, ít nhất điều tức vài ngày là hồi sức ngay.
Trên bầu trời mấy vạn dặm của thành Thiên Hàn nổi gió phần phật.
Một bóng người trẻ tuổi có mặt từ khi nào, khoanh tay đứng, đôi mắt đục nhìn vào trong thành Thiên Hàn nhưng bị trận quang chặn lại không thể nhìn thấu bên trong.
Nam nhân trẻ tuổi thu lại tầm mắt, trầm tư, dường như đang chờ cái gì.
Bốn cường giả đứng song song sau lưng nam nhân, ánh mắt hung ác nhìn liền biết không hiền lành gì.
Giây lát sau ba ma quang bay nhanh đến hiện hình trước mặt nam nhân.
Ba người đó là Cơ, Hầu, Cung.
Ba người biểu tình kinh sợ tiến lên chào:
– Kính chào Đại Công Tử!
Đại Công Tử gật đầu nói:
– Chẳng phải kêu các ngươi tổ chức tiến công sao? Vì sao đến bây giờ không có chút động tĩnh? Viêm đâu?
Ba người nhìn nhau:
– Cái này…
Cuối cùng Cung thở dài, tràn đầy tức giận kể lại đầu đuôi sự việc.
Nửa nén nhang sau, Cung kể lại toàn bộ không lọt một chi tiết gì.
Đại Công Tử không nói một lời, trên mặt cũng không có bất cứ biểu tình, chỉ khi nghe Lý Vân Tiêu sử dụng lục đạo ma binh thì mắt lóe tia sáng kỳ dị.
Bốn Ma tộc đứng sau lưng Đại Công Tử đều lộ vẻ tức giận, mặt nổi lên âm sát khí.
Đại Công Tử trầm ngâm một lúc nói:
– Chuyện của Viêm sau này nói tiếp, người Viêm bộ tạm thời do Cơ đại nhân thống nhất điều phối đi, ai không nghe thì tiếp giết. Hiện tại ba bộ các ngươi cưỡng ép công thành đi, ta sẽ kêu bốn người Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ hỗ trợ các ngươi.
Bốn người sau lưng Đại Công Tử rung lên, mắt bắn ra tia sáng chất chứa khí lạnh.
Ba người Cơ cũng lòng rung động liếc nhìn bốn người, khí thế cường đại mơ hồ phát tán, ước chừng là đỉnh Ma Quân.
Đại Công Tử lạnh nhạt nói:
– Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ tuy là đỉnh Ma Quân nhưng có bí pháp bản công tử truyền dạy, có thể nâng cao lực lượng lên đến Ma Tôn cảnh trong thời gian ngắn, sẽ giúp ích rất nhiều trong chiến đấu của các ngươi.
– Nâng cao lực lượng lên đến Ma Tôn cảnh trong thời gian ngắn?
Cơ biến sắc mặt kinh kêu:
– Sao… sao làm được?
Hai đại cảnh giới hoàn toàn là lạch trời, bí pháp nâng cao thực lực tối đa vượt qua tiểu cảnh giới là cùng, kiểu vượt đại cảnh giới như thế thật là không tưởng tượng nổi. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!