Ánh mắt Đại Công Tử lạnh lùng nhìn Cơ chằm chằm:
– Ngươi nghi ngờ ta?
Cơ rùng mình, cúi đầu:
– Không… không dám!
Lòng Cơ dậy sóng dữ, chẳng ngờ thực lực của Đại Công Tử còn cao hơn gã, không thì một ánh mắt không thể làm gã run.
Đại Công Tử nói:
– Yên tâm đi, không cần sợ hãi cái gì. Có ta ở sau lưng ủng hộ các ngươi sẽ vô địch nguyên Ma giới.
– Tuân lệnh!
Ba người tim đập nhanh, từ biệt bay ngay về nơi đại quân trú đóng.
Bốn Ma Tôn sau lưng lắc người hành lễ với Đại Công Tử, đuổi theo ba người.
Đại Công Tử khoanh tay đứng trên trời nhìn xuống dưới, thì thào:
– Minh chủ Thiên Vũ Minh sao? Xưng hô khá thú vị, để bổn tọa nhìn xem ngươi mấy phần thực lực đi.
Rất nhanh trong thành Thiên Hàn lại gióng chuông cảnh báo, bóng người qua lại dưới đại trận hộ thành, nhiều Ma tộc bay tới bay lui tụ tập chính giữa đại điện.
– Nhanh vậy lại bắt đầu công kích, sợ là thế cục có biến.
Trên bầu trời đại điện, ba, bốn mươi vị cường giả tụ tập đứng rải rác, biểu tình tràn đầy lo lắng nhìn trời.
Lúc trước trải qua cuộc chiến của Lý Vân Tiêu, mọi người không bi quan trong chiến đấu tiếp theo nữa, niềm tin và sĩ khí nâng cao.
Mãi khi Lý Vân Tiêu xuất hiện trước mắt mọi người càng cung cấp lực lượng vô hình cho họ, bản năng tụ lại gần nơi hắn đứng.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Vi Thanh, ngươi thấy sao?
Mắt Vi Thanh lấp lóe chậm rãi nói:
– Lần này khác với lúc trước, có thể nói là trái ngược. Lần trước là từ từ mài mòn đại trận, vốn đã chuẩn bị tinh thần chiến đấu lâu dài nhưng bị giấy sinh tử không hiểu ra sao đó quấy rầy kế hoạch. Lần này là công kích mạnh mẽ, chắc có nhân vật cực kỳ lợi hại đến nên không sợ gì nữa.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Lời ngươi nói cũng là điều ta nghĩ, hơn nữa hiện tại xem ra quyền khống chế chiến đấu không nằm trong tay ba vị Ma Tôn.
Vi Thanh giật mình kêu lên:
– Ý ngươi nói… Ma Thủ?
Lý Vân Tiêu lắc đầu nói:
– Ít nhất là nguồn lực Ma Thủ phái đến nhưng chưa chắc là chính hắn. Nếu Ma Thủ đích thân đến thì ta không tự tin vào trận chiến này.
Cao tầng hai bộ biến sắc mặt, nhỏ giọng xì xầm.
Vi Thanh nói:
– Mọi chuyện chờ xem biến hóa đi, cố gắng thì tốt rồi, thắng thua vốn là điều chưa biết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Nếu như có thể biết được thắng thua thì đã không phải là cục diện bế tắc hiện tại. Mọi người yên lặng chờ đi, lần này bọn họ là chủ lực phá trận, sợ là không kéo dài được bao lâu. Chúng ta cũng bỏ trận quyết tử chiến.
Sắc mặt mọi người trầm trọng, biết quyết chiến sinh tử đã đến.
Trên bầu trời vang tiếng nổ điếc tai, từng đợt ánh sáng khuếch tán. Hơn nửa canh giờ sau nguyên đại trận rung rinh, là khúc nhạc dạo sắp tan vỡ.
Khu vực chính giữa trận pháp, mấy trận pháp sư biến sắc mặt.
Người dẫn đầu quát to:
– Trốn mau!
Vài ma quang bắn vào khu vực trung tâm, trận pháp sư mới chạy đi thì vụ nổ khủng bố đã từ chính giữa truyền ra, ầm vang đập nát phạm vi mấy trăm trượng.
Mấy trận pháp sư may mắn chạy trước một bước nên chỉ bị thương nhẹ khác nhau.
Mấy người biểu tình buồn bã.
Một người khẽ thở dài:
– Ài, trận này hao phí nhiều tâm huyết của chúng ta, cuối cùng nó vẫn bị hủy.
Một người khác nghiêm mặt nói:
– Hiện tại không phải lúc nói mấy chuyện này, chỉ cần giữ mạng lại thì sớm muộn gì sẽ chế tạo lại được.
Người đó ngước nhìn bầu trời, liên quân bốn bộ đầy sát khí giáng xuống.
Người đó nói:
– Chúng ta tìm một chỗ ẩn thân đi.
– Được!
Mấy người khác tràn đầy lo lắng, ma quang lấp lóe, tất cả biến mất tại chỗ.
Đại trận bị phá, liên quân bốn bộ tràn đầy lửa giận chạy nhanh xuống.
Sỉ nhục Viêm thua trận trốn còn đọng trong lòng, tất cả quyết tâm báo thù rửa hận.
Đặc biệt là người của Viêm bộ, mắt đỏ ngầu muốn giết người. Nguyên Viêm bộ bị Cơ sắp xếp xung phong lên trước nhất.
Vi Thanh nhìn Lý Vân Tiêu, nói:
– Cây quạt của ngươi…
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Ta hiểu.
Lý Vân Tiêu nói xong cầm Tiếu Ngạo Hồng Trần Phiến.
Liên quân bốn bộ rầm rộ xông hướng đại điện chính giữa, khí thế đó nếu không ngăn lại thì e rằng chỉ nửa phút là bị phá thành ngay.
Lý Vân Tiêu cầm cây quạt phe phẩy mấy cái rồi quạt mạnh, hư không như văng vẳng thanh âm viễn cổ, hai nguyên tố cuồng bạo dâng lên ập hướng chân trời.
– Nguy rồi, chặn lại!
Những ma vật chú ý ngay từ khi Lý Vân Tiêu lấy cây quạt ra, dù sao lúc trước đã thấy uy lực của nó làm lòng chúng còn sợ hãi.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Mặt kệ đám Ma tộc mạnh mẽ đến đâu thì khi lực lượng phong hỏa xông vào chiến trận vẫn hất bay một đống.
Lực lượng cuồng bạo khuếch tán bốn phía đánh tan tác thế trùng kích, liên quân bốn bộ cũng tản ra.
Ánh mắt Vi Thanh lạnh băng quát to:
– Giết lên!
Một mình Vi Thanh đi đầu, cao tầng Ma tộc của hai bộ theo sát, ai nấy khí thế hùng hổ xông lên trời, rất nhanh chém giết với Ma tộc bốn bộ bị thổi tan tác.
Cung ở trong đại quân thấy Vi Thanh dẫn đầu thì mặt lạnh xuống:
– Hừ! Người Thiên Vũ giới chết tiệt, giao người này cho ta!
Không đợi hai người khác trả lời Cung đã xông hướng Vi Thanh.
Cơ, Hầu biến sắc mặt, đều lộ vẻ khó chịu.
Cơ hừ lạnh, khinh thường nói:
– Tiểu tử này cũng thông minh, chuyên chọn trái mềm mà bóp.
Hầu lạnh nhạt nói:
– Kệ hắn đi, nếu hắn giết được tiểu tử áo xanh cũng tốt, chỉ sợ giống như Viêm. Hai chúng ta đối phó minh chủ Thiên Vũ Minh chắc cũng thắng trăm phần trăm.
Cơ nhíu mày hỏi:
– Còn Viện và Tranh thì sao?
Hầu phân tích nói:
– Lúc này rồi mà Viện và Tranh không xuất hiện chứng minh tin đồn lúc trước là thật, hai người bị thương nặng. Tại sao là hai người Thiên Vũ giới tại đây lãnh đạo tác chiến thì không biết. Huống chi có bốn vị đại nhân Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ tọa trấn, dù Viện và Tranh thật sự xuất hiện cũng không đáng lo.
Phúc, Lộc, Thọ, Hỉ thấy mình không cần ra tay thì cũng rất vui.
Phúc nói:
– Các ngươi cứ yên tâm lên đi, có bốn chúng ta lược trận, nếu thấy chỗ nào không đánh lại thì sẽ ra tay ngay.
Cơ gật đầu nói:
– Vậy làm phiền bốn vị đại nhân.
Lộc mất kiên nhẫn, phất tay nói:
– Mau lên đi, bốn chúng ta chờ nhìn chiến thắng để còn ăn nói với Đại Công Tử!
Cơ, Hầu thầm tức giận, bọn họ dù gì là cường giả tọa trấn một phương, mấy năm qua được người kính trọng. Mấy người này chỉ là đỉnh Ma Quân, ỷ vào là tùy tùng của Đại Công Tử dám huơ tay chỉ chân với bọn họ.
Tuy giận nhưng lúc này không thích hợp nổi sùng.
Cơ nói:
– Chúng ta ra tay đi.
Hai người hóa thành luồng sáng lao hướng Lý Vân Tiêu.
Nguyệt luôn canh giữ bên cạnh Lý Vân Tiêu, đột nhiên kinh kêu:
– Lý đại nhân!
Biểu tình Lý Vân Tiêu nghiêm túc nói:
– Đừng hoảng.
Nguyệt gật đầu vâng dạ, lòng bình tĩnh lại, năm ngón tay chộp ném Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát ra ngoài.
Trong phút chốc mười hai Thần Sát xuất hiện trên chiến trường. sát khí cường đại khuếch tán đánh bay đám Ma tộc xung quanh.
Khi mười hai Thần Sát xuất hiện thì cùng bắt ấn đánh vào Cơ và Hầu. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!