Lỗ Thông Tử vỗ tay rất mạnh, tiếng bôm bốp khuếch tán ra ngoài, đại điện rung rinh.
Lý Vân Tiêu nhíu mày nói:
– Ngươi truyền hoán cứu binh cũng chỉ tăng thêm một ít oan hồn.
Lỗ Thông Tử cười nói:
– Tùy ngươi nghĩ sao, mấy lâu la đó có chết hay không chẳng đọng lại trong lòng ta, oan hồn thì kệ nó.
Rất nhanh quanh đại điện bị nhiều cường giả bao vây lại.
Những người này nhìn trong điện, đặc biệt thấy ‘Lỗ Thông Tử’ nằm sấp dưới đất thì rất giật mình, biểu tình tức giận.
Vi Thanh nói:
– Đã quyết định giết thì làm nhanh gọn đi, không thì rác rưởi tụ tập càng nhiều quét dọn cũng rắc rối.
Lý Vân Tiêu nhìn Lỗ Thông Tử chằm chằm:
– Hỏi ngươi lần cuối, nhóm Dương Địch ở đâu? Sắp chết đến nơi vẫn không chịu nói?
– À, ngươi không nhắc thì ta suýt quên hết.
Lỗ Thông Tử cười quỷ dị:
– Ta không tàn nhẫn như vậy, đã tới lúc cho ngươi gặp các đồ đệ, bằng hữu cũ của mình.
Lỗ Thông Tử vỗ tay rất có tiết tấu, như khúc ca văng vẳng trong điện.
Đám người Lý Vân Tiêu biến sắc mặt, vì bọn họ cảm nhận khí thế cường đại đến gần, không chỉ một người.
Ầm!
Nóc đại điện bị xốc lên, đám Ma tộc đã đến trước đều hoảng sợ thụt lùi tản ra bốn phía.
Ánh mặt trời chiếu xuống dưới, có mấy bóng người trên trời.
Tinh thần Lý Vân Tiêu rung động, kêu lên:
– Huyền Hoa, Phỉ Yên, Dương Địch, La Thiên…
Các khuôn mặt quen thuộc nay biểu tình lạnh băng, nhìn thấy Lý Vân Tiêu thì kinh ngạc sau đó là hờ hững.
Lòng Lý Vân Tiêu chùng xuống, những người này hoặc nhập ma hoặc bị trúng tà thuật, tuy rằng nhận ra hắn rồi lại bị người khống chế.
Lỗ Thông Tử cười to bảo:
– Ha ha ha! Nhiều năm không thấy nay gặp lại có phải rất cảm khái không? Cảnh tượng khiến nhiều người kích động biết mấy.
Lý Vân Tiêu tức giận mặt xanh mét, nghiến răng hỏi:
– Bọn họ trúng tà thuật gì?
– Tà thuật?
Lỗ Thông Tử cười nói:
– Ngươi tự hỏi họ đi. Bọn họ toàn là đệ tử của ta hoặc thuộc hạ, nghĩa nữ của ta thì sao có thể dạy tà thuật cho họ?
Huyền Hoa đột nhiên mở miệng nói:
– Lý Vân Tiêu, ngươi đang quậy phá cái gì, không được vô lễ với tổng trưởng đại nhân.
Lý Vân Tiêu nhìn Huyền Hoa chằm chằm, sắc mặt khó xem nói:
– Các ngươi còn kêu hắn là tổng trưởng? Biết mấy năm nay hắn làm cái gì không?
Huyền Hoa châm chọc nhìn Lý Vân Tiêu:
– Mấy năm nay chúng ta luôn ở cùng tổng trưởng đại nhân nên dĩ nhiên biết.
Lý Vân Tiêu trầm giọng hỏi:
– Vậy bây giờ các ngươi còn giúp hắn?
Huyền Hoa nói:
– Vì biết nên mới giúp hắn. Ta biết ngươi có rất nhiều hiểu lầm, ta lười giải thích với ngươi. Bây giờ khuyên ngươi một câu, tuyệt đối không được vô lễ với tổng trưởng đại nhân, nếu không tự gánh lấy hậu quả.
Những người khác cũng biểu tình tương tự nhìn Lý Vân Tiêu.
Dương Địch mở miệng nói:
– Sư tôn, quay đầu là bờ. Bây giờ ta còn gọi ngươi một câu sư tôn, nếu ngươi dám có chút xíu hỗn hào với tổng trưởng đại nhân thì tình sư đồ của hai ta chấm dứt.
Lý Vân Tiêu choáng váng, hắn biết bọn họ đã trúng tà nên không có gì để nói nữa, lửa giận dần bình ổn.
Lỗ Thông Tử cười tà:
– Phải rồi, gần đây ta bắt được một người, cũng là gương mặt quen thuộc.
Lỗ Thông Tử giơ tay chộp hư không.
Trong phút chốc vô số ánh sáng vàng tụ tập lại ngưng kết thành quả cầu ánh sáng vàng trong lòng bàn tay Lỗ Thông Tử, lửa bập bùng cháy trong quả cầu, một ảo ảnh chim lửa bay lượn trong đó, đôi khi ẩn núp.
Bên dưới chim lửa là một nam nhân ngồi xếp bằng, dường như bị thương nặng đang điều dưỡng.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Hoa Thiên Thụ!
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
– Hèn gì trong cuộc hẹn thành Thiên Hàn không thấy hắn, hóa ra bị ngươi bắt lại!
Lỗ Thông Tử cười nói:
– Cái gọi là hữu duyên thiên lí năng tương ngộ, có thể bắt được hắn cũng xem như duyên phận. Hôm đó từ biệt ở thành Xạ Tinh, trên đường về tình cờ gặp nhau. Cũng may lão nhân gia ta đây trí nhớ tốt nên nhận ra hắn, đổi lại người khác đã sớm quên tiểu lâu la rồi. Nhưng cơ duyên của hắn tốt thật, được đến phượng hoàng niết thể, còn có ma nguyên của Đế, đúng là cho ta chút ít niềm vui bất ngờ.
Lý Vân Tiêu bỗng cười nói:
– Đồ đệ của ta cho ngươi chút niềm vui bất ngờ ta vui vẻ vậy sao? Ta quyết định tiếp theo sẽ cho ngươi món quà lớn, để ngươi lên miền cực lạc.
Lý Vân Tiêu thấy Hoa Thiên Tụ không bị gì thì lòng nhẹ nhõm, đám người Huyền Hoa, Dương Địch miễn còn sống thì có cách giải trừ tà thuật.
Lỗ Thông Tử trả đũa nói:
– Giờ này khắc này thật phục sự bình tĩnh, lạc quan của ngươi. Đến mức này rồi ngươi vẫn có nắm chắc giết được ta sao? Thân thể này hấp thu lực lượng Thái Cổ Ma Viên, đã đến Nửa Bước Thánh Ma.
Trong không trung khí thế phát ra từ người Lỗ Thông Tử làm nguyên đại điện lung lay.
Đám Ma tộc xung quanh biến sắc mặt.
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
– Không thể nào! Ngươi chỉ mới đoạt xá thì sao kiểm soát dễ dàng như vậy?
Lỗ Thông Tử cười khẩy nói:
– Bởi vậy mới bảo kẻ ngu ngốc dễ chết. Ta vừa nói xong, ta đoạt xá không phải Man mà là Thái Cổ Ma Viên, lực lượng con thú nhỏ đó đã bị ta luyện hóa khi còn trong trứng ma, Man tự cho là được đến lực lượng Ma Viên nhưng thật ra bị Ma Viên trói buộc. Nếu hôm nay các ngươi không đến thì Man cũng không sống qua vài ngày, ta vẫn sẽ xuống tay với hắn. Các ngươi đến chỉ đẩy nhanh quá trình.
Các Ma Quân Man bộ biến sắc mặt, biểu tình kinh sợ, hết sức bàng hoàng.
Tranh lạnh lùng cười:
– Nói rất đúng, người ngu si dễ chết, thật lo giùm chỉ số thông minh của ngươi. Hiện tại thân phận của ngươi đã bị lộ thì sao những người Man bộ còn bán mạng cho ngươi?
Đám cường giả lấy lại tinh thần, biểu tình tức giận trừng mắt Lỗ Thông Tử.
Lỗ Thông Tử cười phá lên:
– Đám lâu la nhãi nhép không lọt vào mắt ta, nhưng ít ra cũng là các mạng sống, lấy đến làm vật hy sinh cũng tốt. Trước khi đối với Man thì ta đã gieo cấm chế trên người chúng rồi, vốn định cuối cùng cùng nhau giết Man. Nhưng vụ trứng ma cho ta cơ duyên khác, vì vậy những tên cặn bã này không dùng được, hiện tại có thể lợi dụng chúng.
Đám Ma Quân của Man bộ tức xì khói, hét chói tai:
– Lỗ Thông Tử! Hôm nay không giết ngươi chúng ta thề không làm người!!
Lỗ Thông Tử cười nói:
– Vậy các ngươi đều sẽ thành chó.
Lỗ Thông Tử giơ tay lên chộp, dường như có lực lượng kỳ dị phát ra từ lòng bàn tay gã. Đám Ma Quân biến sắc mặt, đau đớn gào thét trên không trung.
– Có chuyện gì? Ngươi làm gì trên người chúng ta?
Đám Ma Quân gào rú không dứt, mặt vặn vẹo biến hình. Ban đầu bọn họ còn chống cự được đôi chút, về sau đều gào rú van xin.
– Đại nhân mau dừng tay, tha cho chúng ta đi, cầu xin đại nhân tha cho chúng ta!
Lỗ Thông Tử lạnh lùng nói:
– Van xin rồi? Chẳng phải các ngươi nói hôm nay không giết ta thì tất cả không làm người sao?
Một kẻ quỳ cầu:
– Chúng ta vốn không phải người, cầu xin đại nhân giơ cao đánh khẽ.
Có mấy Ma Quân đau đớn tự xé rách người, nổ cái bùm hàng giải trên không trung. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!