Mấy người nhìn cảnh tượng đó càng biến sắc mặt, sợ hãi van xin.
Lỗ Thông Tử thả lỏng tay ra, lạnh lùng nói:
– Cách sống sót duy nhất là giết hết đám người Lý Vân Tiêu. Ta nói cho các ngươi một chuyện bi thảm, ta đã gieo cấm chế trên người các ngươi, có khế ước nô bộc, nếu ta chết thì các ngươi đều phải chết!
Đám Ma Quân mặt trắng bệch, mắt như cá chết không chút ánh sáng.
Lỗ Thông Tử lạnh lùng ra lệnh:
– Thế nào? Sao còn chưa ra tay?
Đám Ma Quân thấy Lỗ Thông Tử sắp nhúc nhích tay thì sợ hãi người run rẩy, từ bốn phương tám hướng lao vào đám người Lý Vân Tiêu.
Nhóm Huyền Hoa bay xuống chắn trước mặt Lỗ Thông Tử, bảo vệ gã.
Liễu Phỉ Yên biểu tình tức giận chỉ đằng trước, lạnh lùng nói:
– Cổ Phi Dương, không ngờ ngươi là loại người này, rắp tâm hại người muốn giết nghĩa phụ của ta! Hôm nay ta phải lấy đầu của ngươi xuống!
Mặt Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói với Vi Thanh sau lưng mình:
– Giao đám người này cho ngươi, hãy dùng Âm Dương Nhị Khí Bình hút bọn họ vào nhưng tuyệt đối đừng làm hại mạng sống của họ.
Vi Thanh hừ lạnh một tiếng:
– Không hại mạng sống thì hơi khó, công tác bảo mẫu đó tự ngươi làm đi. Cứ giao Lỗ Thông Tử kia cho ta!
Vi Thanh bay lên hướng tới Lỗ Thông Tử đứng sau lưng mọi người.
Giờ phút này Ma Quân từ tứ phía xông lên tấn công đều bị những bộ hạ và Tiểu Hồng ngăn lại.
Nguyệt cầm thanh kiếm nhỏ cũng anh dũng giết địch. Nguyệt không kịp thu lại Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trong cuộc chiến thành Thiên Hàn, cuối cùng bị phá hoại sau đòn công kích của Ma Phổ và Lục Sí, bây giờ nàng chỉ còn thanh kiếm nhỏ.
May mắn kiếm này không phải vật bình thường, uy lực siêu lớn.
Lý Vân Tiêu hỏi:
– Tranh đại nhân, có thể ngăn lại những Ma Quân này không?
Biểu tình của Tranh nghiêm túc nói:
– Số lượng nhiều chút, tạm thời không vấn đề. Nhưng nếu liên tục có ma vật lại đây thì e rằng rắc rôi.
Nơi đây đánh nhau trực tiếp kinh động nguyên thành Hoàng Cực, cường giả trong thành từ bốn phương tám hướng lao tới tham gia vào chiến đấu.
Tranh tuy là Ma Tôn mạnh mẽ nhưng khó đỡ nổi vây công và cuộc chiến tiêu hao như vậy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tốt lắm, đại nhân cố chống chọi, ta sẽ cố gắng làm nhanh!
Đám người Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên tập thể bay lên tấn công Vi Thanh.
Vi Thanh xì cười:
– Đám nhãi nhép, nếu không nể Lý Vân Tiêu thì đã lấy mạng các ngươi ngay bây giờ!
Với thực lực của Vi Thanh tất nhiên không để đám người này vào mắt.
Nhưng Huyền Hoa tấn công đầu tiên, trường cung đen ngòm trong tay gã đột nhiên hóa thành chiến đao chém tới.
Khuôn mặt tuấn tú trở nên dữ tợn như ma, uy lực tăng vọt.
– Cái gì?!
Vi Thanh thầm giật mình, bộ dáng bình thản đổi sang hoảng sợ vì phát hiện lực lượng của đối phương không chỉ khác xưa mà hơn nữa còn hoàn toàn vượt qua dự tính của gã.
Bùm!
Vi Thanh vội vàng tấn công, một chưởng đập vào trường cung màu đen đánh bay nó.
Nhưng đám người Liễu Phỉ Yên cũng tung đòn công kích làm Vi Thanh không thể tránh né, đành kiên trì một chiêu hóa ngàn vạn từ bốn phương tám hướng đánh tới.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Một chuỗi tiếng nổ vang lên, lòng Vi Thanh rung động mạnh. Công kích của mỗi người đều có lực lượng của Ma Quân, có mấy người thậm chí đến đỉnh Ma Quân.
Vi Thanh không chống đỡ nổi bị cả đám hợp sức đánh bay, thậm chí ói máu.
Vi Thanh thụt lùi mấy trăm trượng, biểu tình kinh khủng:
– Không thể nào!
Lúc này Vi Thanh là Ma Tôn trăm phần trăm, nhiều lần trải qua cực khổ vất vả mới được tu vi như thế. Những người trước mắt trừ Huyền Hoa, Liễu Phỉ Yên ra cơ bản toàn là thuật luyện sư, vậy làm sao trong thời gian ngắn bỗng chốc đến Ma Quân, sánh bằng Hư Cực Thần Cảnh trong Thiên Vũ giới!
Lý Vân Tiêu vốn định tấn công cũng ngừng lại, biểu tình kinh sợ và khó tin.
Lỗ Thông Tử kinh ngạc nói:
– A! Vi Thanh nhà ngươi chạy ra được? Không ngờ ngươi cũng bước chân vào Ma Tôn cảnh, Ma Tôn bây giờ rẻ như chó đi đầy đất nhỉ?
Lý Vân Tiêu tức giận quát:
– Súc sinh đáng chết, ngươi làm gì bọn họ!?
Khóe mắt Lý Vân Tiêu muốn nứt ra, hiện tượng càng biến thái tức là cải tạo đám người Huyền Hoa càng nhiều, tổn thương cũng càng lớn. Không thì Lỗ Thông Tử đã sớm cải tạo mình, sẽ không tìm mọi cách đoạt xá Man.
– Ha ha, đương nhiên là tăng cao tu vi cho bọn họ, không thấy hiệu quả sao? Không lẽ mắt ngươi bị mù nên không thấy?
Lỗ Thông Tử cười phá lên, cười rất sảng khoái, rất đắc ý.
Lỗ Thông Tử nhìn bộ dạng tức giận của Lý Vân Tiêu, tràn đầy cảm giác thành tựu nói:
– Hôm đó trong Cổ Ma Tỉnh ngươi đã thấy ma thú bị ta cải tạo đúng không? Nó được gọi là đời thứ hai. Sau đó ở thành Xạ Nhật, chúng nó là đời thứ ba. Những người quen ngươi đang thấy là đời thứ tư, ha ha.
Người Lý Vân Tiêu run bần bật, tức giận đầu nổ tung, mắt đỏ ngầu lạnh lùng hỏi:
– Ngươi nói những người này là ‘ma thú’!?
– Ha ha ha! Cần gì cố chấp vào hình dạng? Vân Tiêu công tử là người có đại trí tuệ, nhớ đừng giận quá, chẳng qua là thân xác thối tha. Tất nhiên về bản chất thì không khác với ma thú bao nhiêu.
Lỗ Thông Tử cười to bảo:
– Hơn nữa ta phát hiện kết hợp tài liệu Thiên Vũ giới và Ma giới với nhau có thể mang lại nhiều hiệu quả không thể tưởng tượng. Sản phẩm đời thứ tư làm ta vừa lòng nhất cho đến nay, không chỉ có thực lực còn có trí tuệ, còn trung thành.
Lý Vân Tiêu không kiềm nén lửa giận nữa, hắn lao tới:
– Ta giết ngươi!
Đám người Huyền Hoa biểu tình tức giận quát:
– Đứng lại!
Cả đám lao vào Lý Vân Tiêu.
Nhưng làm sao ngăn Lý Vân Tiêu được, hơn nữa hắn đang bừng bừng lửa giận không suy nghĩ nhiều, hắn giơ chưởng đánh.
Bùm!
Chưởng lực mạnh mẽ đánh vào hư không, nổ tung đánh bay hơn mười người.
Lý Vân Tiêu mạnh hơn Vi Thanh, cộng thêm gã rất sơ sẩy khinh địch nên mới bị đám người Huyền Hoa mượn cơ hội đánh bay.
Những người này làm sao ngăn nổi Lý Vân Tiêu.
Lỗ Thông Tử cười to bảo:
– Ha ha, Vân Tiêu công tử trạch tâm nhân hậu, luyến tiếc xuống tay giết.
Lỗ Thông Tử bay ra sau, lại vỗ tay.
Tuy dựa vào thân thể của Man có sức mạnh Nửa Bước Thánh Ma, Lỗ Thông Tử cảm thấy mình có tự tin liều với Lý Vân Tiêu. Nhưng con người Lỗ Thông Tử luôn chú ý cẩn thận, không chịu mạo hiểm chút nào.
Rất nhanh tiếng vỗ tay ngừng, từ bốn phương tám hướng có nhiều ma vật bay tới, tụ tập sau lưng Lỗ Thông Tử, là kết quả cải tạo đời thứ ba đã gặp ở thành Xạ Tinh.
Đời thứ ba khá đông, khoảng bốn, năm chục con, tất cả đều rống lớn xông lên.
Tích lũy lúc trước đều bị Lỗ Thông Tử vứt bỏ trong cuộc chiến thành Xạ Tinh, đây là sản phẩm được cải tạo lại sau khi gã trốn về.
Lý Vân Tiêu đã phát cuồng:
– Chết hết cho ta!
Tiếu Ngạo Hồng Trần nằm trong tay Lý Vân Tiêu bỗng quạt vào sản phẩm đời thứ ba.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cuồng phong lửa cháy ập đến thổi quét bốn phía, nguyên đại điện hoàn toàn bị lật tung.
Các con ma vật đời thứ ba thân thể khổng lồ bị lực lượng của Tiếu Ngạo Hồng Trần đánh bay đi. Nhiều con người nổ bùm bùm, bị thương nặng. —————
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!