Đang giờ tan trường, trên đường có rất nhiều người qua lại. Trương Yến cao giọng la hét, bạn học xung quanh đều tới vây quanh. Cả những người đi qua rồi, thấy có chuyện liền vội vàng quay lại xem.
Chỉ trong một lúc, ngã ba đường đã đầy kín người.
“Mọi người đến đây xem, nữ chính trong vụ rung xe ngày hôm qua, hôm nay đồ hiệu toàn thân đến trường diễu võ giương oai. Các bạn biết không, Lâm Thiển đoạt bạn trai của Nam m, đích thị là người thứ ba. Nhưng thật ra cô ta được tỷ phú bao nuôi, đại gia không thỏa mãn được nên cô ta tán tỉnh hot boy Sở Mặc Phong, ai dè, bị vỡ lở…”
Trương Yến oang oang nói một tràng, người bu lại xem càng đông, kín hết vòng trong đến vòng ngoài.
Với mọi người thì đây cũng chỉ là chứng thực lời đồn mà thôi.
“Lâm Thiển này lên giường cùng vô số đàn ông, quả thực là nỗi ô nhục lớn nhất của đại học B!”
Lâm Thiển vốn luôn nhẫn nhịn giọng điệu nhiếc móc này. Cố Thành Kiêu muốn cô tu tâm dưỡng tính, nhưng xin lỗi cố không làm nổi. Cố Thành Kiêu muốn cô không gây chuyện đánh lộn, cũng thật xin lỗi, cô làm không được.
Trương Yến vừa dứt lời, Lâm Thiển không do dự tát một cái “chát” lên khuôn mặt tròn tròn đầy phấn kia, ấm thanh vang lên lanh lảnh.
“A…” Trương Yến không hề đề phòng, bị giáng một tát liền ngã ngồi xuống đất.
Trời vừa mưa lúc sáng, bây giờ đã tạnh nhưng đường còn chưa khô. Trương Yến ngã xuống, váy thấm bùn đen cả mảng, kể cả đôi bốt lông xinh xắn cũng lấm bẩn.
Loại lông này rất khó giặt, đôi giày bẩn như vậy, trên cơ bản coi như vứt đi.
Thời tiết này mà đi bốt lông chính là kiểu cách.
“Lâm Thiển, mày dám đánh tao?” Trương Yến thẹn quá hóa giận.
“Miệng đầy phấn, để tao gặp mày phun bậy, tao còn đánh nữa!” Lâm Thiền vặn cổ tay răng rắc như sắp làm chuyện đại sự, “Đừng tưởng bà đây không biết, chính bọn mày nói xấu sau lưng tạo. Nam m không dám ra mặt mà phái ranh con đáng ghét mày đến, con mẹ nó mày thật đáng tởm!”
Trương Yển khắp người nhếch nhác, xét về miệng lưỡi thì cô ta không thể nào bật lại nổi, xét về sức mạnh cũng không chiếm thế thượng phong, thế nhưng nói đến độ thể thảm thì chắc chắn cô ta không kém ai.
Trương Yến chây ì cứ co quắp ngồi dưới đất không chịu đứng dậy, khuôn mặt đỏ ửng đẫm nước mắt, xem chừng rất đau.
Lúc này, bạn học xung quanh bất bình tức giận nói: “Đánh người thế này à? Cậy có người chống lưng sao?”
Một người hét lên, thế là nhiều người bắt đầu công khai chỉ trích, “Loại người thế này đúng là đạo đức có vấn đề, làm bại hoại tiếng tăm của đại học B”
“Tôi cũng nghe chuyện rung xe rồi, quá xấu hổ, không kiềm chế được cũng không nên như vậy, dù sao đây cũng là trường học mà”
“Hồi trước tôi cũng nhìn thấy hot boy Sở đi qua ký túc xá nữ, hóa ra là chờ Lâm Thiển. Đúng là bông hoa nhài cắm bãi phân trâu. Đáng hận là có nhiều bông hoa đáp xuống bãi phân này”
“Hai ngày nay hot boy Sở không đi học, có phải là vì quá đau lòng không?”
“Chả trách bị con người ta đánh, đáng đời!”
Mắt Trương Yến rưng rưng, nhưng Lâm Thiển nhìn thấy rõ ràng co ta nhìn mình cười đắc ý.
Càng ngày càng nhiều lời chỉ trích, càng nhiều ánh mắt khinh bỉ, nhưng Lâm Thiển vẫn dương dương tự đắc. Ngoại trừ hung dữ lúc đánh Trương Yến ra, những lúc khác Lâm Thiển vẫn thản nhiên như đang nghe mọi người khen ngợi mình.
Lâm Thiển cúi xuống nhìn Trương Yến đang ngồi dưới đất: “Tỉnh đi, đừng có ngu ngốc mãi mà trúng kế người khác. Mày coi người ta là bạn, nhưng chưa chắc người ta đã xem mày là bạn. Bạn bè chân chính không bao giờ đẩy bạn mình ra trước họng súng như thế?
Trương Yến sửng sốt, nụ cười đông cứng lại. Làm sao cô ta lại không hiểu những lời xuất phát từ đáy lòng của Lâm Thiển chứ. Nếu không phải vì thiếu tiền Nam m, cô ta đã không bị Nam m thao túng thế này.
Nếu Lâm Thiển là bồ nhí của tỷ phú Uống như lời đồn, thì chỉ khi chán sống cô ta mới dám đắc tội với Lâm Thiển.
Lâm Thiển quay đầu muốn bỏ đi, không muốn ở lại nghe thêm mấy lời nhơ nhuốc này nữa.
“Đánh người ta bị thương rồi bỏ đi, thật quá nghênh ngang! Đúng là có đại gia chống lưng, đi đúng kiểu gì cũng được”
“Còn lâu mới được đi, chúng tôi đều là nhân chứng. Lâm Thiển đánh người, nhất định phải bị trừng phạt nghiêm khắc!”
“Đúng vậy, trừng phạt nghiêm khắc, trừng phạt nghiêm khắc!”
Lúc này Lâm Thiển muốn đi cũng không được, thật hận không thể một cú đánh chết đám người ngu ngốc thiếu hiểu biết mà cứ thích ngả theo chiều gió.
Nhưng giọng nói cảnh cáo của Cố Thành Kiêu vẫn còn vang bên tai: “Sau này không được phép đánh nhau, không được phép gây chuyện!”
Cô nhớ rõ, không được đánh nhau, không được gây chuyện, cũng hết lòng làm theo.
Đúng lúc Lâm Thiển đang bị mọi người xỉa xói thì Sở Mặc Phong đột nhiên từ trong đám người bước ra giải cứu, kêu to: “Người nào tung tin đồn nhảm?”
Ánh mắt của mọi người lập tức dồn ngay vào Sở Mặc Phong, nam sinh đẹp trai nhất trường, lạnh lùng nhất trường, được toàn trường bầu là bạn trai hoàn hảo nhất, nhìn ngoài còn đẹp trai cao lớn hơn trong ảnh.
“Các bạn, người khôn không tin lời đồn, làm sao các bạn lại tin những lời đồn bậy bạ không có đạo lý này chứ?”
Sở Mặc Phong đeo kính cận, lại cao lớn, chiều cao 1m80 làm cậu càng nổi bật. Không chỉ hình thức mà phong thái của cậu cũng rất xuất sắc, đứng giữa đám đông thật không khác gì hạc giữa bầy gà.
“Thứ nhất, cả Nam m và Lâm Thiển đều chưa bao giờ qua lại với tôi thì tại sao lại nói Lâm Thiển phá hoại tình cảm người khác?”
Mọi người xôn xao, người trong cuộc tự đến làm chứng, khẳng định là không sai. Huống chi, Sở Mặc Phong còn là nam sinh đẹp trai lạnh lùng cao ngạo nhất trường.
“Hai ngày nay tôi nghỉ học không phải vì đau lòng như lời đồn đại, mà vì tôi mới bị tai nạn xe” Nói xong, Sở Mặc Phong gỡ cặp kính mắt ra trong một thoáng, kịp cho mọi người nhìn thấy đôi mắt đầy tia máu rồi mới nói tiếp, “Còn nữa, chuyện hôm qua Lâm Thiển và tỷ phú Uông làm bậy trong xe ở trường học lại càng hoang đường. Cả ngày hôm qua Uống tiên sinh bàn chuyện làm ăn với ba của tôi, làm sao có thể xuất hiện ở trường được?”
Kể từ lúc Sở Mặc Phong lộ diện, sinh viên vây quanh ngày càng nhiều, dễ phải đến trăm mạng.
“Tôi và Lâm Thiển ngồi cùng bàn hai năm trung học, lên đại học lại chung lớp. Mặc dù qua lại không nhiều nhưng tôi hiểu cậu ấy hơn các bạn. Cậu ấy tuyệt đối không phải dạng nữ sinh ham hư vinh như lời đồn, càng không phải là tình nhân của Uống tiên sinh”.
“Cuối cùng, mong các bạn đừng đồn đại tin hoang đường này nữa. Những ác ý hãm hại người kia mới chính là thứ phá hoại phong cách của đại học B”
Những lời này từ miệng của Sở Mặc Phong nói ra còn đáng thuyết phục, đáng tin cậy hơn so với Lâm Thiển tự mình thanh minh giải thích.
Tin vịt không có thật ở nơi khuất tất thì có thể lan truyền rộng rãi, nhưng khi đã công khai thì tự khắc bị dập tắt.
Lâm Thiển nhìn Sở Mặc Phong vừa cảm kích tinh thần trượng nghĩa của cậu, vừa âm thầm cảm thấy có lỗi.
Đang lúc mọi người bán tín bán nghi thì chiếc xe đen sang trọng đột nhiên dừng lại.
Cửa xe ghế sau mở ra, người bước xuống khiến cho mọi người hoảng hốt.
“Người nào nhìn quen vậy nhỉ… Ai nhỉ, ai đây?”
“Tỷ phú Uông đây mà!”
“Ôi mẹ ơi, đây chính là cái thẻ tín dụng vô hạn biết đi đây mà!”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!