Dù trong điện thoại Lâm Du trả lời đầy căm phẫn, nhưng vẫn đồng ý đi chung với Lâm Thiển đến khu vui chơi.
Dù sao ở nhà thì người đối mặt với bà mẹ càm ràm và bà chị vô vị, không bằng ra ngoài quẩy với Lâm Thiển.
Ai bảo hai người hợp với nhau chứ?
“Mợ nó, đậu hũ thối ở đây ngon ghê, em phải đăng đàn chào mời cái đã” Miệng Lâm Thiển toàn đậu hũ thối, khóe miệng dính tương ngọt, chẳng hề giữ gìn hình tượng.
Lâm Du nhìn cô em chẳng buồn khinh bỉ, “Ê, tốt xấu gì em cũng là Cố thiếu phu nhân đấy, chú ý hình tượng chút đi được không?”
Lâm Thiển chẳng những không tém lại mà còn cố ý bắt chéo chân, gác một tay lên vai Lâm Du, còn tay kia cầm xiên que tạo dáng cầm điếu thuốc, khẽ nhịp đùi, buông thả vô cùng.
Lâm Du trợn mắt á khẩu, lắc đầu, “Không cứu được rồi.”
“Nói cho chị biết, Cố Thành Kiêu trong bóng tối khác với những gì mọi người thấy. Đừng nhìn anh ta ngày thường uy phong lẫm liệt, ngang ngược hơn trời, chứ ở trước mặt em thì như thằng nhóc ấy, rất dính người”
Cùng lúc đó, trong đội tình báo của Đội đặc nhiệm Dã Lang, các chiến sĩ đang ở phòng giám sát, nghiên cứu mã số lóng của một đoạn ghi âm điện thoại.
Đang điều chỉnh kênh thì đột nhiên bắt qua một băng tần mới.
“Đừng nhìn anh ta ngày thường uy phong lẫm liệt, ngang ngược hơn trời, chứ ở trước mặt em thì như thằng nhóc ấy, rất dính người” Một giọng nữ trong trẻo dễ nghe truyền vào tai nghe của các chiến sĩ. Mọi người đều kinh ngạc, đang lúc tò mò là tình huống gì thì trong tai nghe lại truyền tới một câu,
“Cố Thành Kiêu ấy, trước mặt người ngoài thì hung dữ, về đến nhà chẳng phải còn bể nước rửa chân cho em sao?”
Mặt Cố Thành Kiêu đen sì, chỉ kém chưa bùng nổ tại chỗ.
Phòng hội nghị im như phỗng, tay Thẩm Tự An đang chỉnh đài run lên, vội vàng chuyển bằng tần.
Nhưng đã quá muộn, các chiến sĩ đưa mắt nhìn nhau, nhịn cười, ho khan, dịch ghế, tất cả hành động đều vì xoa dịu sự xấu hổ của lão Đại.
Cố Thành Kiêu hít sâu ba cái liên tục mới lấy lại tinh thần từ nỗi khiếp sợ. Anh có thể cảm nhận được mặt mình nóng rần. Anh biết rõ cách ăn nói của Lâm Thiển, nhưng đều là lúc hai người ở chung với nhau. Ai ngờ đâu, cô nhóc này lại nói những cái đó với người ta sau lưng anh.
Lúng túng, xấu hổ, giận dữ, chính là những cảm giác bây giờ của anh.
Nhưng mà, có một niềm tự hào mơ hồ nào đó cũng đang dâng trào. Thì sao chứ, tôi hầu hạ vợ có gì không đáng hả? Các cậu muốn hầu hạ cũng chẳng có vợ đầu mà hầu với chả hạ.
Do vụ án bắt cóc hồi trước nên Cố Thành Kiêu không an tâm, lo lắng Lâm Thiên lại bị Chú Tư trả thù cho nên anh đã lén cài thiết bị định vị mini vào điện thoại mới mà anh đưa cho cô. Chỉ cần di động ở bên cô thì anh có thể biết vị trí, có thể nghe lén, có thể giám thị từng hành động của cô, mục đích cũng là vì an toàn của cô.
Hôm nay mở họp, anh đưa điện thoại cho Thẩm Tự An truyền phát tin. Giỏi thật, Thẩm Tự An vụng về, dò trúng kênh anh giám thị vợ, để các anh em chê cười, cũng như ngược chết bọn độc thân.
Cố Thành Kiêu giả vờ bình tĩnh, nhưng bầu không khí trong phòng hội nghị thì khác. Tống Cảnh Du cười ha ha hi hi ghẹo: “Lão Đại, không ngờ anh còn có một mặt thế nha”
Cố Thành Kiêu đang đợi bọn họ ghẹo mình để có bậc thang leo xuống, vẻ mặt khinh khỉnh nói: “Đó có là gì, chờ mấy người kết hôn là hiểu ngay thôi. Ở nhỉ, đầu tiên mấy người phải có bạn gái đã.”
“Phụt…” Các anh em đều bị đả kích mãnh liệt. Lúc lão Đại không đúng đắn còn đả kích người hơn nhiều so với lúc đứng đắn.
Còn ở bên nọ, sau khi Lâm Du và Lâm Thiển ăn xong đậu hũ thối liền di chuyển địa bàn, đến nhà leo núi.
Nhà leo núi này có tiếng là cao và hiểm, được rất nhiều người chào đón, đánh giá trên mạng rất cao, là hòn ngọc quý trong giới leo núi.
Lâm Thiển đeo dụng cụ an toàn, nóng lòng muốn thử, còn Lâm Du lại đánh trống lùi trận.
“Chị là thục nữ, em lại dẫn chị tới chơi cái này, chị không chơi được không?”
“Không dẫn chị đi đấm bốc là quá nghĩ cho chị rồi đấy, chỉ leo núi thôi mà cũng dong dài thế?”
“… Em giỏi thì leo đi”
“Em không giỏi nên mới bảo chị leo đó. Có chị ở đây, em sẽ không phải là người tệ nhất”
“Em…” Bị Lâm Thiển khích tướng, lòng hiếu thắng của Lâm Du vùng dậy, “Được, xem chị em mình ai có thể bỏ lên trên”
Hai người cùng leo lên, kết quả rõ ràng thấy được, Lâm Thiển như con chuột loi nhoi loi nhoi nhảy phắt lên, còn Lâm Du treo lủng lẳng giữa chừng, không có sức leo lên trên, cũng chẳng dám tuột xuống.
Mãi đến khi Lâm Thiển thành công leo đến đỉnh rồi xuống đất, Lâm Du vẫn còn lủng lẳng ở trên không.
“Ê, đại thục nữ, chị được không đó?”
Lâm Du tức đầy bụng, “Em cố ý!”
Lâm Thiên cười lớn: “Đúng đấy, em cố ý đó, để sự bất lực của chị làm nền cho sự giỏi giang của em, ha ha ha ha.”
Hai chị em cãi nhau không ngừng, nhưng dù là thế, họ luôn sát cánh bên nhau. Yêu nhau thì cắn xé nhau, chính là thế đấy.
Lâm Du quá giận, nóng lòng muốn nhảy xuống đè cô em bẹp dí. Nhưng mà cô không dám nhảy, vừa nhìn xuống là chân mềm nhũn.
Giằng co hồi lâu, Lâm Thiển thấy có gì đó là lạ, liền lo lắng, “Chị không được thì xuống đây đi, thả tay ra là được mà.”
“… Lâm Thiển chết tiệt, em còn dọa chị nữa hả?!”
Lâm Du thật sự rất sợ, hai tay hai chân run run. Cô duy trì tư thế này đã hơn 10 phút, thể lực dần dần hao mòn. Lần đầu tiên cô phát hiện, thì ra mình sợ độ cao.
“Không đùa chị đâu, trên người chị có dây an toàn, thả tay ra là xuống ngay, sẽ không đụng đất đầu” Lâm Thiển đứng dưới cổ vũ cho bà chị, dang tay đón chào, “Đừng sợ, xuống đây, em đỡ chị”
Lâm Du nhìn xuống dưới, hoa cả mắt, chẳng thấy được gì cả, cô vội vàng nhắm mắt lại.
Lâm Thiển càng sốt ruột, “Xuống đây nè, có dây an toàn, an toàn lắm, giống như hồi nhỏ chị em mình chơi đánh đu vậy.”
“Em nói dối, chỗ này phải cao hơn 10m!” “Chị có thể đi lên thì không thể xuống hả?”
“Không thể…” Lâm Du sợ đến mức khóc lên.
Ở dưới ngoài Lâm Thiển còn có các nhân viên công tác khác. Họ đều đang hướng dẫn và cổ vũ Lâm Du, nhưng Lâm Du giống như chui vào ngõ cụt, không thể đi lên cũng chẳng thể xuống dưới.
Thời gian càng lâu, Lâm Du càng sợ hãi, đó là chứng sợ độ cao không cách nào khống chế được.
Lâm Thiển càng nôn nóng hơn, ngửa đầu nói to, “Lâm Du, em lên đó đây, chị đừng sợ!”
Dưới sự giúp đỡ của nhân viên công tác, cô lại đeo thiết bị an toàn, vội vàng dũng mãnh leo lên đó. Có hai bạn nam làm việc ở đó kinh nghiệm phong phú vừa hay tin liền vội vàng chạy qua, cũng chuẩn bị đi lên.
“Tiểu Thiển, chị sợ!” Lâm Du khóc bù lu bù loa, hoàn toàn chẳng màng đến thục nữ hay không thục nữ. Sức cổ cũng tiêu hao gần hết, đang trên bờ vực gục ngã.
Lâm Thiển vừa trèo vừa hét to, “Đừng sợ, em đến đây, em đến đây!”
Chẳng mấy chốc, cuối cùng Lâm Thiển cũng bò tới độ cao Lâm Du đứng. Nhưng chỗ đặt chân chỉ có thể đặt được một chân thôi, Lâm Du đứng đó, Lâm Thiển không qua được.
“Tiểu Du, đưa tay cho em, chúng ta nắm tay nhau nhảy xuống được không?”
Lâm Du lắc đầu, nhắm tịt mắt, nước mắt đầy mặt, “Chị không dám… Vừa mở mắt là chị chóng mặt…”
Lúc này, nhân viên công tác ở phía sau cũng leo tới, tốc độ còn nhanh hơn Lâm Thiển, “Lâm Thiển, em đứng sang một bên đi, để anh.”
Lâm Thiển quay đầu vừa kinh ngạc vừa vui mừng, “Anh Cả?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!