*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Sắc mặt Bình Thân Vương ở bên dưới trở nên khó coi, nhưng không hề bối rối chút nào, mà bình tĩnh nói: “Đây chính là Tô Thương tự mình tìm chết, nếu như cao thủ trấn giữ Vương phủ xóa sổ bỏ Tô Thương, thì không thể trách thần đệ được.”
Long Hành Thiên nghe được những lời này thì khẽ nhíu mày, nhất thời im lặng không nói gì.
Advertisement
Nội tình của Bình Thân Vương phủ, ông ta còn rõ hơn ai hết.
Bởi vì, Long Hành Thiên đã sớm nhận ra Bình Thân Vương có lòng bất tuân.
Sở dĩ ông ta không có vạch trần Bình Thân Vương, mà lại biểu hiện vô cùng coi trọng Bình Thân Vương cũng do nội tình của Bình Thân Vương phủ.
Advertisement
Bình Thân Vương và Long Hành Thiên là hai anh em cùng cha khác mẹ.
Mẹ của Bình Thân Vương Long Từ Hành, là người có xuất thân từ một tông phái võ thuật có thế lực khổng lồ.
Mẹ của ông ta chính là con gái của chưởng môn tông phái kia.
Qua nhiều năm như vậy, tông phái này không ngừng cử cao thủ vào Vương phủ, trở thành tùy tùng của Bình Thân Vương với ý đồ làm lung lay ngôi vị hoàng đế.
Và đương nhiên.
Những cao thủ này đều không đáng để nhắc tới, mà quan trọng chính là bà ngoại tổ ruột của Bình Thân Vương, Cổ Hồng Nguyệt.
Bà ta chính là một lão quái vật vô cùng gần gũi với Thần Tông, bây giờ đang ở tại Bình Thân Vương phủ.
Mà Long Hành Thiên thân là hoàng đế, đương nhiên phía sau cũng có nội tình. Đó là một vị tăng nhân và một vị đạo nhân.
Thực lực của hai người này đều ở bán Thần Tông.
Từ nhiều năm trước, nhất tăng nhất đạo chiến đấu với bà ngoại tổ Cổ Hồng Nguyệt của Bình Thân Vương, không phân thắng bại, không ai chiếm được ưu thế.
Long Hành Thiên đã sớm có suy tính nhổ bỏ Bình Thân Vương, nhưng tiếc là ông ta còn kiêng kỵ Cổ Hồng Nguyệt, cho nên mới chậm chạp không ra tay, giằng co đã nhiều năm như vậy.
Ban đầu.
Thế lực sư môn của Long Hành Thiên rất mạnh, nếu như có thể mượn sức mạnh của sư môn chắc chắn có thể bắt được Cổ Hồng Nguyệt.
Nhưng trước khi rời khỏi sư môn, sư phụ đã từng nói với Long Hành Thiên rằng sẽ chỉ giúp ông ta một lần, xong một lần thì tình nghĩa thầy trò sẽ hoàn toàn cắt đứt, đây cũng coi như là tình cảm năm đó.
Năm đó Đoan Mộc Lưu Thần Tông Cảnh đánh đâu thắng đó, lão hoàng đế lập tức lấy lượng tài nguyên khổng lồ từ ngân khố ra để mời sư môn Long Hành Thiên ra tay, trừng phạt Đoan Mộc Lưu.
Sư môn đồng ý, nhưng không đợi sư môn ra tay thì Đoan Mộc Lưu đã bị uy thế của Tô Vô Kỵ dọa sợ vỡ mật, chủ động đầu hàng.
Mà tài nguyên sư môn đã thu lấy đương nhiên không có chuyện trả lại, cho nên mấy chục năm sau, nhận Long Hành Thiên vào tông môn.
Tất cả chuyện này đều chỉ là một thỏa thuận.
Cho nên địa vị của Long Hành Thiên ở sư môn cũng không cao, sư phụ đệ tử của ông ta rất nhiều, mà ông ta chỉ là người không được cưng chiều nhất, tư chất kém nhất.
Trước khi đi sư phụ tỏ ý sẵn lòng ra tay giúp ông ta một lần cũng đã là đại ân đại đức rồi, Long Hành Thiên không hề có chút oán hận nào.
Có được cơ hội mượn sức mạnh sư môn, chỉ được một lần cũng đã vô cùng hiếm có.
Cho nên, trừ khi đến đã mức nước mất nhà tan, nếu không Long Hành Thiên chắc chắn sẽ không liên lạc với sư phụ.
Vài ngày trước.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!