Tổng giám đốc Lý giữ lại Tống Hân Nghiên là chỉ có một yêu cầu, chỉ cần cô lấy được hạng mục do Thẩm Duệ đầu tư, vị trí Tổng giám đốc bộ phận thiết kế mà mọi người tranh giành sẽ thuộc về cô.
Tống Hân Nghiên chỉ do dự một giây đã đồng ý ngay, mất đi tình yêu, công việc là chỗ dựa tinh thần duy nhất của cô.
Lúc rời khỏi công ty, tiếng cười nhạo vô tình của Mộng Na còn vang vọng bên tai, Tống Hân Nghiên mím môi, không biết trời cao đất rộng sao? Có lẽ, người không có tiếng tăm gì ba năm, đột nhiên muốn cướp vị trí Tổng giám đốc sáng tạo với cô ta, cô ta chắc chắn sẽ cảm thấy cô không biết tự lượng sức mình.
Tống Hân Nghiên ngồi trên xe taxi, cô không có số điện thoại di động của Thẩm Duệ nên không liên lạc được với anh, chỉ có thể đến Thẩm thị thử vận may. Nhưng nghĩ đến lát nữa sẽ gặp anh, cô không khỏi hoảng hốt trong lòng.
Cô cúi đầu nhìn lòng bàn tay, nơi đó hình như còn lưu lại cảm giác tê dài do ngón tay anh chạm vào, cô chậm rãi nắm chặt nắm tay, miễn cưỡng đè nén vẻ khác thường trong lòng mình xuống.
Taxi dừng bên ngoài Tập đoàn Thẩm thị, Tống Hân Nghiên trả tiền xe rồi đẩy cửa xuống xe. Bên ngoài tòa nhà Tập đoàn Thẩm thị đồ sộ giống như một thanh lợi kiếm phát ra hàn quang lấp lánh, khí thế hào hùng. Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn lên, tòa nhà trụ sở chính của Tập đoàn Thẩm thị nằm ở phía trước, hai bên theo thứ tự là tòa nhà bộ phận marketing và phòng kế hoạch. Thoạt nhìn giống như hoàng đế dẫn theo hai phi tần vậy.
Tống Hân Nghiên thu hồi suy nghĩ, cất bước đi về phía tòa nhà trụ sở chính, vừa bước lên bậc thang đã thấy bảo vệ ở cửa bỗng nhiên đứng nghiêm như kiểu bày trận sẵn sàng đón quân địch, giống như có một nhân vật lớn đột nhiên đến, hù dọa cô giật nảy mình.
Tống Hân Nghiên đứng tại chỗ, từ xa đã nhìn thấy đoàn người từ trong tòa nhà đi ra, cô tinh mắt lập tức nhìn thấy Thẩm Duệ đi đầu tiên.
Thẩm Duệ mặc tây trang màu đen, dáng người thon dài cao ngất, khí thế sắc bén toát ra, anh đi giữa đám người, chăm chú lắng nghe trợ lý nói chuyện. Thẩm Duệ của giây phút này hoàn toàn xa lạ đối với cô. Biểu cảm của anh lạnh nhạt kiêu ngạo, khác biệt một trời một vực so với người đàn ông dịu dàng nắm tay cô trong lòng bàn tay tối hôm qua.
Đột nhiên, bước chân anh dừng lại, quay đầu nhìn về phía cô. Mọi người nhận thấy được sự khác thường của anh, cũng theo ánh mắt của anh nhìn qua.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Trong phút chốc, Tống Hân Nghiên trở thành tiêu điểm chú ý của mọi người, cô cứng đờ đứng tại chỗ, khẩn trương đến mức trái tim đập thình thịch, ngón tay theo bản năng nắm chặt túi xách.
Thẩm Duệ nhìn khuôn mặt xinh đẹp của cô trang điểm tinh xảo, anh nhíu mày không vui, ánh mắt kia giống như muốn bóp chết cô. Một lúc lâu sau, anh mới dời tầm mắt, ra hiệu bảo trợ lý tiếp tục. Trợ lý vội vàng thu hồi tầm mắt, tiếp tục báo cáo lịch trình tiếp theo nhưng ánh mắt lại nhịn không được liếc về phía Tống Hân Nghiên.
Trước cửa có một chiếc xe Maybach, ông Vương tài xế mở cửa xe, Thẩm Duệ khom lưng ngồi vào, từ đầu đến cuối cũng không thèm liếc nhìn Tống Hân Nghiên một chút nào.
Xe dần dần lăn bánh rời đi, Thẩm Duệ nhìn Tống Hân Nghiên càng ngày càng xa qua gương chiếu hậu, trong lòng đột nhiên dâng lên một sự phiền não, anh đột nhiên nói: “Ông Vương, dừng xe!”
Ông Vương vừa đạp phanh, cửa xe phía sau đã “phập” một tiếng, ông ta quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Thẩm Duệ bước chân cực nhanh đi về phía Tống Hân Nghiên. Ông ta lắc đầu, ông ta thật sự càng ngày càng không hiểu thanh niên thời buổi bây giờ rồi.
Tầm mắt Thẩm Duệ dời đi, cảm giác áp bách bao phủ quanh người Tống Hân Nghiên lập tức biến mất, cô nhìn chiếc xe đang dần dần đi khỏi, rõ ràng anh nhìn thấy cô nhưng vẫn làm bộ như không nhìn thấy, vậy thì cô còn muốn mặt dày mày dạn đứng đây chờ làm gì?
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!