Tống Hân Nghiên mất ngủ, nụ hôn của Thẩm Duệ đã hoàn toàn làm trái tim cô xao động. Cô đã tránh tiếp xúc với Thẩm Duệ nhiều nhất có thể, nhưng thực tế luôn đi chệch hướng mà cô mong đợi, làm cô dần mất kiểm soát.
Cô nằm trên giường nhìn chằm chằm lên trần nhà, cô không biết mình đang làm gì với Thẩm Duệ bây giờ, chẳng lẽ Đường Diệp Thần có lỗi với cô, nên cô cũng muốn ngoại tình sao? Mà đối tượng lại là Thẩm Duệ, người đàn ông này sẽ không bao giờ để cô rút lui, cô có đủ khả năng để khiêu khích anh không?
Tống Hân Nghiên cảm thấy khó chịu, cô nắm lấy cái gối rồi vùi mặt vào nó. Tống Hân Nghiên, mày không thể, mày tuyệt đối không thể trở thành loại người trơ trẽn như vậy được.
Ngày hôm sau, Tống hân Nghiên đi ra với hai con mắt to thâm đen như gấu trúc, nhìn thấy Hàn Mỹ Hân đang ngồi thất thần trên ghế sô pha, cô bước đến ngồi bên cạnh, dùng cùi chỏ chạm vào người cô ấy: “Mỹ Hân, cậu bị sao vậy?”
Hàn Mỹ Hân liếc nhìn rồi nói bằng giọng bất lực: “Nhìn thấy cậu và Thẩm tổng hôn nhau ở dưới lầu, tớ đã rất phấn khích đến mức tim tớ cảm thấy nhộn nhạo cả lên.”
Má của Tống Hân Nghiên đỏ bừng lên, cô đứng dậy, hờn dỗi nói: “Ừ thì tớ không đứng đắn đấy, không nói chuyện với cậu nữa.”
Hàn Mỹ Hân ngã trên ghế sô pha, nghĩ đến giấc mơ nực cười đêm qua, cô ấy cảm thấy muốn phát điên lên. Cô ấy bao nhiêu tuổi rồi, cô ấy vẫn còn mộng xuân, đối tượng vẫn là… Trời ơi, đánh sét tôi chết đi cho xong.
Tống Hân Nghiên tắm rửa xong, về phòng thay quần áo, nhìn thấy hộp nhung màu xanh đã vứt vào thùng rác, quay lại bàn trang điểm, cô cầm lên, Hàn Mỹ Hân tình cờ đi ngang qua, cô ấy tò mò nói: “Hôm qua tớ thấy nó nằm trong thùng rác, nên tới nhặt lại cho cậu, đây không phải vận mệnh của cậu sao? Sao cậu lại vứt nó đi vậy?”
Tống Hân Nghiên đáp lại, đặt chiếc hộp nhung màu xanh lên bàn trang điểm, đi đến tủ lấy bộ quần áo cô muốn mặc hôm nay.
Thấy vậy, Hàn Mỹ Hân nhún vai rồi đi ra ngoài.
Tống Hân Nghiên thay quần áo xong, vừa lấy túi thì hoảng hốt nhìn thấy chiếc túi tối qua cô mang về, trong đó có áo vét của Thẩm Duệ và một bộ trang sức có giá trị. Cô ngẫm nghĩ, sau đó đổi sang một chiếc túi lớn hơn, bỏ áo khoác và đồ trang sức vào đó, nghĩ đến tối hôm nào đó sẽ tìm cơ hội trả lại cho anh, sau đó bọn họ không còn nợ nần gì nhau nữa cả.
Bốn giờ chiều, Tống Hân Nghiên bận đến tối mày tối mặt, bà Tống gọi điện thoại nhắc nhở cô tiệc ở sảnh Hoa Mẫu Đơn của Thịnh Thế Hào, bắt đầu từ 6 giờ 30 phút, dặn cô phải đến đúng giờ. Tống Hân Nghiên cúp điện thoại, trong đầu nhất thời trống rỗng, sau đó quay lại tập trung hoàn thành công việc.
Tống Hân Nghiên vừa xong việc thì cũng đã gần bảy giờ, cô nhấc điện thoại lên thì có hơn chục cuộc gọi nhỡ, tất cả đều là của một người. Cô có thể tưởng tượng bà ta luống cuống đến mức nào, cô không trả điện thoại, thu dọn bàn làm việc, xách túi bước ra khỏi văn phòng.
Bắt taxi đến chỗ Thịnh Thế Hào, người phục vụ dẫn cô đến bên ngoài sảnh đường Hoa Mẫu Đơn, Thẩm Duệ đang đứng trên hành lang để hút thuốc, đôi mắt phượng dài và hẹp nhìn cô qua làn khói, đôi mắt thâm thúy khiến người ta không thể nhìn thấy những gì mà anh đang suy nghĩ.
Bước chân Tống Hân Nghiên hơi khựng lại, vô tình nhớ tới nụ hôn cuồng nhiệt đêm qua, hô hấp trở nên rối loạn, cô quay đầu đi chỗ khác, tránh tầm mắt của anh, đẩy cánh cửa gỗ chạm khắc nặng nề, bước vào phòng tiệc.
Phòng tiệc được mạ vàng rực rỡ, Thẩm Đường Khải Hồng và bà Tống ngồi ở vị trí phía trên, bà Thẩm và bà Tống ngồi bên cạnh chồng của họ, nhưng không thấy Tống Nhược Kỳ và Đường Diệp Thần đâu cả. Tống Hân Nghiên nhìn về phía bà Tống, bà Tống đã đứng dậy, nhiệt tình chào đón cô: “Hân Nghiên, sao giờ này con mới đến, mau tới đây chào mọi người đi.”
Tống Hân Nghiên bị bà Tống kéo đi về phía bà Thẩm, cánh cửa gỗ chạm trổ phía sau bị đẩy ra, khóe mắt cô nhìn thấy Thẩm Duệ đang bước vào với vẻ mặt trầm xuống, trong lòng cô chợt cảm thấy căng thẳng.
Cô chào mọi người, bà Thẩm liếc xéo cô với giọng điệu không hài lòng: “Cô vẫn biết tôi là mẹ cô à, một năm rưỡi cô không về một lần, rốt cuộc cô đang làm cái quái gì vậy hả? Đã năm năm kể từ khi cô kết hôn với Đường Diệp Thần mà cái bụng của cô vẫn chưa có thông báo nào, ngày mai cô trở về nhà họ Thẩm, tôi đưa cô đi khám phụ khoa thử xem.”
Tống Hân Nghiên có chút xấu hổ, cụp mắt xuống, không nói gì.
(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.)
Bà Tống vội vàng hòa giải: “Bà thông gia nói đúng, đã đến lúc phải đưa Hân Nghiên đi khám phụ khoa rồi, Hân Nghiên, ngồi nói chuyện với mẹ chồng đi con. Vừa rồi mẹ đã nói về việc con không tận hưởng hạnh phúc mà con chỉ muốn ra ngoài làm việc cả rồi.”
Sắc mặt của bà Thẩm dịu đi một chút, vươn tay kéo cô ngồi xuống bên cạnh. Bà không thích Tống Hân Nghiên làm con dâu của bà, nhưng bà cũng không ghét. Diệp Thần đã gây rắc rối ở bên ngoài nhiều năm như vậy, chưa bao giờ bà thấy thấy cô gây rắc rối mà không biết tình hình chung.
Tống Hân Nghiên cảm thấy thái độ của bà Tống có chút không đúng, không phải bà ta đang muốn nói cho hai vị trưởng bối nhà họ Thẩm biết chuyện Tống Nhược Kỳ mang thai sao? Nhưng nhìn tình cảnh này, sao lại lạ vậy nhỉ? Cô nhìn bà Tống, bà Tống lại lảng tránh ánh mắt của cô.
Điều khiến cô càng kỳ lạ hơn là khi bước vào căn phòng này chính là cô cảm thấy hơi hoảng hốt. Trong phòng thoang thoảng hương, mùi hương xộc vào mũi, cô cảm thấy máu mình bắt đầu sôi lên, cảm giác ngứa ngáy nhanh chóng lan ra khắp người, cơ thể nóng đến mức không thể ngồi yên.
Cô cố gắng bình tĩnh lại: “Mẹ, sao chị gái và Diệp Thần vẫn chưa đến, không phải mẹ nói với con là có chuyện muốn thông báo trước mặt tất cả mọi người sao?”
Trong lòng bà Tống thầm mắng cô là cái con nhỏ chết tiệt, nhưng trên mặt lại nở một nụ cười nhân hậu: “Xe của Nhược Kỳ bị hỏng, mẹ đã nhờ Diệp Thần lái xe qua đón nó trước khi cô đến vừa rồi, lúc này chắc đên trên đường đến đấy, chúng ta không cần phải đợi họ đâu con.”
Tống Hân Nghiên không nghe thấy lời bà Tống đang nói, người cô nóng bừng và ngứa ngáy, như có bọ đang bò bên trong những sợi huyết mạch của cô. Cô tuyệt vọng chịu đựng, trên trán toát mồ hôi lạnh, cô nhận ra có lẽ mình đã bị đánh thuốc mê. Nhưng sau khi vào phòng, cô không động vào bất cứ thứ gì cả, làm sao có thể bị đánh thuốc mê được chứ?
Cô không có thời gian để nghĩ về chuyện đó, cô chỉ muốn đi khỏi đây, để sau này không làm cho bản thân trở nên ngốc nghếch. Cô đứng dậy ngay khi cô ấy định nói, chân cô trở nên mềm nhũn, lập tức ngã phịch xuống đất.
Một đôi tay mạnh mẽ đã kịp thời đỡ lấy cô, qua tầm nhìn mờ mịt của cô, cô nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú đang trấn an mình, cô cảm thấy đau lòng không thể giải thích được.
Cô không quan tâm đến việc người khác có hiểu lầm mối quan hệ giữa cô và Thẩm Duệ hay không, cô ghé sát tai anh và nhỏ giọng nói: “Cháu bị đánh thuốc mê rồi, chú đưa cháu đi khỏi đây với.”
Nhìn cô mồ hôi nhễ nhại và mặt đỏ bừng, Thẩm Duệ đã đoán được vài điểm, anh nghe cô nói mình bị đánh thuốc, khuôn mặt tuấn tú của anh sa sầm lại, anh vừa ôm lấy cô, vừa nói với mọi người: “Hân Nghiên không được khỏe, chắc là bị say nắng rồi, để tôi đưa cô đến bệnh viện.”
Với tính cách của Thẩm Duệ, anh không buồn giải thích bất cứ điều gì với họ, nhưng anh chỉ nghĩ về một mình Tống Hân Nghiên thôi.
Bà Tống biết thuốc kích dục có tác dụng, bà ta mong Thẩm Duệ đưa Tống Hân Nghiên đi, lát nữa bọn họ có thể đến bắt gian, bà ta không kìm được sự phấn khích trong giọng nói: “Được rồi, cậu mau đưa nó đến bệnh viện đim đừng để chậm trễ.”
Thấy Tống Hân Nghiên đang kéo quần áo của mình, Thẩm Duệ không quan tâm phân tích tình hình hiện tại, vừa định mang cô đi thì cánh tay của anh lại trống rỗng, người trong tay anh nháy mắt bị Đường Diệp Thần ôm vào trong lòng ngực anh ta.
Đường Diệp Thần liếc nhìn Thẩm Duệ, rồi nhìn xuống Tống Hân Nghiên ở trong vòng tay mình, đôi môi đỏ mọng hơi hé mở, khuôn mặt đỏ bừng, không ngừng cào loạn lên ngực anh ta, miệng vẫn còn thốt ra mấy câu rất nóng.
Không phải cô bị say nắng, mà là cô bị người khác chuốc thuốc mê!
Không nói lời nào, anh ta cúi người bế cô lên rồi sải bước ra khỏi phòng, giọng anh ta vang lên từ cánh cửa đang dần đóng lại: “Phục vụ, mở phòng cho tôi một căn phòng ngay lập tức, càng sớm càng tốt!”
Nghe vậy, sắc mặt của Thẩm Duệ trở nên u ám, hai mắt như muốn bắn ra mũi tên, xẹt qua bốn người, ánh mắt giống như dã thú, khiến người ta lạnh cả sống lưng. Anh bỏ đi mà không nói một lời.
Trong phòng, Đường Diệp Thần nhẹ nhàng đặt Tống Hân Nghiên lên giường lớn, cúi người nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn đang nhăn lại vì đau của cô, anh vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve khuôn mặt cô, thoải mái hôn lên môi cô.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!