Trung tâm mua sắm Wanda Plaza, Tống Hân Nghiên bị Thẩm Duệ kéo vào một thương hiệu nổi tiếng đến từ Italia, quần áo trên người cô đã khô được một nửa, tóc hơi rối tung phía sau gáy, giày thì ướt sũng. Vừa đi đã in hai dấu giày lên tấm thảm trắng, trong lòng cô cực kỳ xấu hổ.
Trận mưa vừa rồi không phải chỉ mình cô bị ướt, Thẩm Duệ cũng không tốt hơn cô là bao. Có điều, trời sinh anh đã có khí chất thanh cao, khí thế kiêu ngạo khiến người khác không dám lại gần, trái ngược hẳn với vẻ nhếch nhác của cô bây giờ.
Thẩm Duệ kéo cô vào trong quầy rồi buông ra, hai tay anh đút vào trong túi quần, thong dong lựa chọn những bộ trang phục phù hợp với cô đang được treo trên móc. Thỉnh thoảng lại cầm một bộ ra hỏi ý kiến của cô, thấy cô lắc đầu. Anh đặt trở lại, rồi lại chọn một bộ khác. Bộ dạng anh rất chăm chú, trông rất đáng yêu.
Ban đầu, nhân viên bán hàng trông thấy hai người ướt sũng bước vào, nhìn bọn họ dẫm những dấu chân mờ đậm lên tấm thảm trắng tinh thì đau lòng muốn chết. Đang định đuổi hai người ra ngoài thì vô ý liếc thấy chiếc đồng hồ trên tay Thẩm Duệ. Ánh mắt của nhân viên bán hàng lập tức sáng lên, nhiệt tình tiếp đón.
“Thưa anh, chiếc váy này là sản phẩm mới của cửa hàng chúng tôi, rất phù hợp với vợ của anh, hay là để vợ anh mặc thử, nhất định sẽ rất đẹp!”
Nụ cười Thẩm Duệ càng lúc càng sâu, anh liếc Tống Hân Nghiên vẫn còn đang xấu hổ đứng bất động trước cửa. Anh rất thích cách gọi này, anh giơ cái váy màu tím nhạt trong tay lên hỏi cô: “Thích cái này không?”
Tống Hân Nghiên lắc đầu, đồ lót của cô cũng bị mưa ướt hết, thử thế nào bây giờ? Cô nói: “Thẩm Duệ, bây giờ vẫn còn sớm, hay là anh đưa tôi về nhà đi, ở nhà tôi có quần áo…”
Thẩm Duệ thu tầm mắt, anh nhìn chiếc váy đang cầm trong tay, đột nhiên nhớ tới cô sắp đi ăn với tình địch của anh. Anh để ăn mặc xinh đẹp như vậy, chẳng may tình địch hối hận không ly hôn nữa. Vậy không phải anh hối còn không kịp hay sao?
Nghĩ đi nghĩ lại, anh đặt lại chiếc váy lên kệ, vẫn nên đợi cho bọn họ ly hôn rồi mới đi làm mù mắt chó của chồng cũ vậy!
Ánh mắt mong chờ của nhân viên bán hàng cũng trở nên ảm đạm, cô vẫn nỗ lực chào hàng: “Thưa anh, chiếc váy này thật sự rất đẹp, đây là phiên bản giới hạn trên toàn thế giới. Ở Đồng Thành chỉ có duy nhất chiếc này, mặc váy này sẽ không sợ đụng hàng nha.”
“…” Thẩm Duệ cầm một bộ dạ tweed Chanel màu đen, ngắm nghía một chút, được, cũng tạm, lấy hộ này đi. Anh đi tới trước mặt Tống Hân Nghiên nói: “Không thích cái váy vừa nãy, mặc thử bộ này xem.”
Tống Hân Nghiên nhìn nhân viên bán hàng một cái, cô thấp giọng: “Thẩm Duệ, anh đừng làm loạn nữa. quần áo tôi ướt hết cả rồi, anh bảo tôi thử kiểu gì, làm bẩn hết quần áo của người ta không biết chừng người ta còn chửi sau lưng tôi nữa đó.”
“Em sợ à?” Thẩm Duệ cao hơn cô rất nhiều, đầu cô vừa vặn đến vai anh. Dựa vào ưu thế chiều cao, anh vừa cúi xuống đã thấy hết phong cảnh trước ngực cô, nơi nào đó đang dần nóng lên, anh lúng túng nhìn sang chỗ khác.
“Không phải tôi sợ bị mắng, như vậy là không có đạo đức, hơn nữa quần áo bên trong tôi cũng ướt rồi, thay quần áo bên ngoài cũng không thoải mái.” Tống Hân Nghiên sốt ruột, đặc biệt là hai miếng mút trước ngực còn đẫm nước, vừa rồi trên xe cô định vắt khô nước nhưng ngại anh nên mới không dám làm.
“Vậy không phải đơn giản hay sao? Em vào phòng thử đồ thay quần áo ướt ra trước, tôi quay lại ngay.” Thẩm Duệ cầm quần áo nhét vào trong tay cô, sau đó xoay người ra khỏi cửa hàng.”
Tống Hân Nghiên nhìn theo bóng lưng anh, cô bất lực cắn môi, nhân viên bán hàng tươi cười mời cô vào thử đồ, cô chỉ đành bước vào cởi quần áo ướt trên người ra.
Rất nhanh Thẩm Duệ đã quay trở lại, anh đưa cái túi trong tay cho nhân viên, bảo cô đưa cho Tống Hân Nghiên, sau đó cầm theo một cái túi khác ngồi xuống sofa.
Nhân viên bán hàng nhận lấy, nhìn thoáng qua nhãn hiệu bên trong, là Danielle Finn. Mắt cô như tỏa ra ánh sao, đúng là người đàn ông biết chăm sóc, còn biết mua cả đồ lót cho vợ.
Nhân viên gõ cửa, Tống Hân Nghiên vội vàng lấy quần áo che trước ngực, cô hỏi ai, nghe thấy tiếng nhân viên cô mới mở cửa để ra một khe nhỏ, nhận lấy túi đồ rồi nhanh chóng khóa cửa lại.
Tống Hân Nghiên mở túi, bên trong là một bộ đồ lót màu hồng nhạt, có thể nhìn ra đây là một bộ sưu tập. Cô nghĩ đến cảnh một người đàn ông như Thẩm Duệ lại đứng trong cửa hàng nội y để chọn đồ lót, mặt cô như sắp bốc cháy.
Lần trước lúc anh nói kích cỡ của cô cho Nghiêm Thành, cô đã đủ xấu hổ lắm rồi. Bây giờ anh còn tự đi mua, nghĩ tới thôi đã đỏ mặt tim run.
Thẩm Duệ ngồi đợi trên sofa, vài phút sau Tống Hân Nghiên mở cửa phòng thử đồ. Thẩm Duệ quay đầu nhìn, ánh mắt anh nóng lên, bị cô làm cho kinh ngạc, da của Tống Hân Nghiên rất trắng, bộ đồ màu đen càng làm nổi bật làn da trắng nõn. Áo dài tới thắt lưng, nhưng quần váy phía dưới lại được hạ thấp, lộ ra một đoạn eo thon nhỏ. Trong lúc đi lại có thể nhìn loáng thoáng được cái rốn nhỏ xinh.
Rõ ràng là màu sắc đơn giản nhất, nhưng khi cô mặc lên thì lại rất khêu gợi.
Ánh mắt Thẩm Duệ híp lại, cô mặc thành như vậy, chi bằng mặc cái váy vừa rồi còn hơn. Anh cau mày, gương mặt đẹp trai đen lại: “Xấu, đổi bộ khác!”
“…” Tống Hân Nghiên cảm thấy, Thẩm Duệ bây giờ lại giống hệt với người đàn ông giày vò cô trong cửa hàng lễ phục đêm hôm ấy, cô soi gương nói: “Tôi cảm thấy cũng đẹp mà, xấu chỗ nào đâu?”
Nhân viên bán hàng cũng vội vàng gật đầu: “Đúng thế, tôi cũng cảm thấy rất đẹp, rất ít người mặc bộ quần áo này lại trông gợi cảm được như vậy.”
Thẩm Dục nhìn người con gái đang ngắm mình trước gương. Tống hân Nghiên cũng không tính là đẹp, nhưng đôi mắt phượng kia lại như câu hồn, khiến người ta không tự chủ được bị cô hấp dẫn. Màu đen, gợi cảm thần bí đem vẻ đẹp quyến rũ của cô phát huy một cách tối đa. Cô như vậy càng khiến người khác đứng núi này trông núi nọ.
Anh đứng dậy, lạnh mặt cầm chiếc váy tím vừa rồi, đi tới cạnh nhét vào trong tay cô, hung dữ nói: “Đừng mặc màu đen, em mặc màu đen như góa phụ đen ấy.”
“…Thẩm Duệ, anh đừng ấu trĩ như vậy được không?” Tống Hân Nghiên cạn lời, anh đang nguyền rủa cháu trai mình chết sớm sao?”
Câu trả lời của Thẩm Duệ là đẩy cô vào trong phòng thử đồ.
Vài phút sau, Tống Hân Nghiên mặc một chiếc váy tím nhạt dài tới đầu gối bước ra từ phòng thử đồ. Lần này, ánh mắt Thẩm Duệ lại sáng lên, nhìn chiếc váy chỉnh tề nhưng mặc lên người cô lại mang một vẻ khác, cao quý và tao nhã.
Ánh mắt đen láy nhìn cô chằm chằm, đột nhiên lại không muốn cho cô đi ăn bữa cơm chia tay nữa, anh muốn trói cô bên cạnh cả đời, tốt nhất là chỉ mình anh mới có thể thưởng thức vẻ đẹp của cô.
“Đẹp quá, chiếc váy này đúng là rất phù hợp với cô, thắt eo hoàn hảo. Người ta nói người đẹp vì lụa, cô đây là lụa đẹp vì người rồi.” Nhân viên bán hàng khen không ngớt, ước gì cô mua cả hai bộ, vậy thì hoa hồng tháng này của cô ấy sẽ cao hơn rồi.
Tống Hân Nghiên đứng yên một chỗ, chờ những lời phê bình độc miệng của Thẩm Duệ.
Thẩm Duệ ngoắc ngoắc ngón tay về phía cô: “Lại đây!”
Tống Hân Nghiên không chịu qua, cô nói: “Không đẹp thì cứ nói thẳng, tôi đi đổi bộ khác.”
“Bảo em qua thì em cứ qua, nhiều lời như vậy làm gì?” Thẩm Duệ nhíu mày, giọng điệu có chút giận dỗi.
Tống Hân Nghiên trừng mắt nhìn vị ông lớn khó hầu hạ này, cuối cùng vẫn nhịn. Cô bước chậm lại chỗ anh, tới khi cách anh chỉ còn ba bước thì dừng lại, cô không kiên nhẫn nói: “Anh muốn nói gì thì nói đi, tôi không có thời gian.”
Đột nhiên Thẩm Duệ đưa tay nắm lấy cổ tay cô, anh dùng sức kéo một cái, Tống Hân Nghiên đứng không vững ngã ngồi lên đùi anh. Dưới mông cảm giác ẩm ướt, cô biết trên người anh vẫn còn đang ướt, cô lăn một vòng bò sang bên cạnh, nhìn anh đầy cảnh giác: “Thẩm Duệ, anh đừng lộn xộn, người ta còn đang nhìn kìa.”
Tâm trạng Thẩm Duệ rất dễ chịu, trên môi còn nở nụ cười. Đột nhiên anh quỳ gối ngồi xổm trước mặt cô, cầm lấy mắt cá chân, đưa tay cởi giày của cô.
“Anh…” Tống Hân Nghiên hoảng sợ nhìn anh, thậm chí cô còn quên cả rụt chân lại.
Thẩm Duệ đặt chân cô lên đôi giày, sau đó rút chiếc khăn tay từ trong túi quần ra nhẹ nhàng lau sạch vết bẩn trên chân cô. Động tác của anh rất dịu dàng, giống như không hề để ý tới chuyện chân cô sẽ đạp bẩn quần tây của mình.
Tống Hân Nghiên kinh ngạc không nói nên lời, Thẩm Duệ là ai cơ chứ? Một nhân vật tôn quý như anh đã bao giờ quỳ gối trước mặt người khác, không để ý tới thân phận của mình mà lau chân cho một người con gái?
Nhưng anh lại làm điều đó, anh quỳ xổm trước mặt cô, điều này chứng minh cái gì?
Tống Hân Nghiên không dám nghĩ xa hơn, cô sợ mình không chịu nổi. Cô rụt chân lại phía sau, nhưng lại nghe thấy giọng không vui của anh: “Đừng lộn xộn!”
Cô đơ người không dám lộn xộn nữa, cô quay đầu không nhìn nhưng cảm giác lại cực kỳ rõ ràng. Bàn tay anh nắm chặt lấy mắt cá chân cô, khăn tay tơ tằm nhẹ nhàng lau từng ngón chân, một chút tê dại khiến cô không tự chủ được cong ngón chân lên.
Thẩm Duệ lau sạch hai chân cô, đầu ngón chân nhét trong mũi giày, đầu ngón tay bị nước làm cho trắng bệch, anh cầm lấy tất đang đặt trên bàn trà, muốn giúp cô đi.
“Tôi, tôi tự làm được.” Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng tìm lại được tiếng nói, cô đưa tay cầm lấy tất.
Thẩm Duệ phản ứng rất nhanh, anh né tay sang một bên, tay còn lại thì vỗ nhẹ tay cô, anh nói: “Tôi không thích làm việc dở một nửa, em ngồi yên đợi đi.”
Anh vỗ tay cô rất nhẹ, nhưng Tống Hân Nghiên có thể cảm nhận được sự từ chối, nhìn anh đi tất cho mình, cô luôn cảm thấy mọi chuyện bây giờ có gì đó sai sai, nhưng lại không biết được sai ở chỗ nào.
Thẩm Duệ đi tất cho cô xong, anh lấy một đôi giày bệt màu trắng từ trong hộp ra, đây là mẫu giày thịnh hành nhất năm nay, trên mũi giày còn đính một chiếc vương miện pha lê tinh xảo rất đẹp mắt, phối vừa đẹp với chiếc váy đang mặc trên người cô.
Mang giày xong, Thẩm Duệ mới đứng dậy nói: “Đi vài bước xem có vừa chân không.”
Tống Hân Nghiên ngẩn ngơ nhìn đôi giày trên chân mình, size giày không lớn không nhỏ vừa vặn với bàn chân cô. Anh biết rõ mọi thứ của cô, nhưng những thứ cô biết về anh lại rất ít.
Cổ họng dường như bị một thứ gì đó nghẹn lại khiến cô nói không nên lời.
Thẩm Duệ thấy cô ngồi im không nói gì, anh lại giục cô một tiếng: “Em đi thử xem, nếu không vừa thì tôi mang đi đổi.”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu lên, mắt rớm nước nhìn anh, cô không phải sắt đá, cô biết được tình cảm của anh dành cho cô. Nhưng đàn ông trên đời này ai cũng có thế, ngoại trừ anh: “Thẩm Duệ, anh không cần phải đối xử tốt với tôi như vậy.”
“Nói nhảm gì đó, đứng dậy nhanh.” Thẩm Duệ cau mày, điềm báo chuẩn bị tức giận.
Tống Hân Nghiên cúi thấp đầu, vài giây sau, đợi Thẩm Duệ chuẩn bị mất kiên nhẫn tới nơi thì cô mới đứng dậy đi vòng quanh cửa hàng, sau đó nói: “Vừa chân.”
Lông mày Thẩm Duệ dần giãn ra, anh rút ví tiền đi tới quầy thanh toán. Đợi mua xong đồ nữ, anh kéo thẳng cô lên cửa hàng quần áo cho nam, bảo cô chọn quần áo giúp anh.
Tống Hân Nghiên nhìn đồng hồ trên tay, Thẩm Duệ đang chọn quần áo thấy cô như vậy thì không vui nói: “Dù sao cũng chỉ là bữa cơm chia tay, sớm hay muộn thì có quan trọng gì?”
“…” Tống Hân Nghiên nghĩ Thẩm Duệ nhiều lúc cực kỳ ấu trĩ, anh tùy hứng như một đứa trẻ, thích ầm ĩ thì ầm ĩ. Nói dễ nghe thì gọi là tâm trạng dễ xúc động, còn khó nghe thì sẽ là sáng nắng chiều mưa.
Hơn nữa người này còn rất độc miệng, lời khó nghe đến mấy anh cũng nói ra được.
Tống Hân Nghiên bỏ tay xuống, nghiêm túc theo anh chọn áo sơ mi, các kiểu áo sơ mi chọn tới chọn lui thì cũng chỉ có vậy, Tống Hân Nghiên tin trong tủ của anh có hơn chục cái áo này, vì thế cô hỏi: “Tối nay anh có tiệc xã giao à?”
“Sao em lại hỏi như vậy, em quyết định không đi ăn cơm chia tay mà đi ăn với tôi à?” Thẩm Duệ nhíu mày nhìn cô, anh hỏi tùy ý nhưng trên mặt lại có chút mong đợi.
“…” Tống Hân Nghiên chỉ về chiếc sơ mi nhãn hiệu POLO bên kia, nói: “Tôi nghĩ chiếc áo màu lam kia rất hợp với anh, anh có muốn thử một chút không?”
Thẩm Duệ nhìn theo hướng tay cô chỉ, nhìn thấy một chiếc sơ mi màu xanh sọc trắng, anh hỏi: “Em thích tôi mặc kiểu dáng kia à?”
“Tôi cảm thấy mặc những mẫu như vậy trông sẽ trẻ hơn.” Tống Hân Nghiên vừa dứt lời thì thấy gương mặt đẹp trai của người đàn ông bên cạnh đen xuống, sau đó cô nghe được anh hỏi: “Tôi rất già sao?”
“Chọn quần áo trước đi.” Tống Hân Nghiên tự biết mình lỡ lời, không dám đổ thêm dầu vào lửa, yên lặng chọn áo sơ mi cho anh.
Thẩm Duệ cực kỳ buồn bực, cô càng lảng tránh câu hỏi thì anh càng cảm thấy cô chê anh già. Hừ! Anh mới ba mươi tuổi, già đâu mà già? Người ta gọi là trưởng thành được không?
“Phục vụ, lấy cái áo POLO màu sọc xanh trắng kia cho tôi.”
Tống Hân Nghiên đang chọn quần áo thì khựng lại, nghe anh vừa nói vừa nghiến răng, cô đành chịu, không biết mình lại chọc gì tới anh. Để phù hợp với chiếc áo sơ mi kia, cô tới quầy hàng bên kia chọn cho anh một chiếc quần sáng màu: “Anh thử cùng cái này đi.”
Trong tủ quần áo của Thẩm Duệ không có lấy một chiếc quần màu sáng, đa số đều là quần tây, thi thoảng anh ra ngoài chơi golf với bạn cũng là đồ bộ tối màu. Màu sắc thế này chỉ khiến cô nghĩ đến một từ, đó là ‘Trẻ’!
Cô vẫn dồn tâm trí để chê anh già!
Thẩm Duệ giật lấy chiếc quần, nổi giận đùng đùng đi vào phòng thử đồ. Tống Hân Nghiên nhìn bóng lưng anh dần biến mất, cuối cùng cô cũng thở phào nhẹ nhõm. Người đàn ông này không dễ hầu hạ chút nào, vừa nãy anh mắng cô là “Góa phụ đen”, cô chưa tức giận thì tôi. Bây giờ cô mới nói một câu anh đã tức tới như vậy.
“Tống Hân Nghiên, qua đây!” Đột nhiên Thẩm Duệ gọi cô tới phòng thử đồ, cô vội vàng đi tới, nhìn anh thò nửa cái đầu ra khỏi cửa, cô hỏi: “Sao vậy?”
“Đồ lót tôi ướt hết rồi, em bảo tôi thử thế nào?” Thẩm Duệ trừng mắt hung dữ nhìn cô, cứ như cô là thủ phạm làm ướt quần anh vậy.
Giọng của anh hơi lớn, gương mặt Tống Hân Nghiên lại đỏ bừng, cô nhìn xung quanh một vòng, thấy không có ai chú ý tới bọn họ thì cô mới thở phào, “Anh hỏi nhân viên bán hàng xem ở đây có bán không?”
“Tôi không mặc đồ nhãn hiệu khác, vừa nãy chúng ta lên đây, tôi nhìn thấy phía trước có thương hiệu mà tôi hay mặc, em đi mua cho tôi đi.” Thẩm Duệ hất cằm sai khiến.
“Vừa rồi anh nhìn thấy sao không mua? Tống Hân Nghiên cảm thấy anh đang cố ý.
“Tôi quên mất, em nhanh đi đi!”
Tống Hân Nghiên nghiến răng nghiến lợi, nghĩ tới cảnh anh lau chân mang giày cho cô, lại không nỡ từ chối. Cô xoay người đi ra khỏi cửa hàng.
“Quay lại đây! Em biết kích thước của tôi không?” Thẩm Duệ gọi rất lớn, lần này toàn bộ nhân viên trong cửa hàng đều nghe thấy. Mặt của Tống Hân Nghiên lúc này đỏ như cắt ra máu. Cô chạy nhanh về, chỉ muốn lấy tất thối nhét vào miệng anh, cô tức giận nói: “Anh nhỏ tiếng thôi có được không, người ta nghe thấy hết cả rồi!”
“Không phải do tôi sợ em không nghe rõ sao?” Thẩm Duệ nhìn dáng vẻ đỏ mặt của cô, tâm trạng cũng trở nên tốt hơn, anh đưa tay kéo cô tới trước mặt mình, ghé sát tai cô nói kích thước của mình, còn miêu tả hình dáng.
Tống Hân Nghiên cảm thấy đỉnh đầu mình sắp bốc cháy tới nơi, cô che mặt chạy nhanh ra khỏi cửa hàng, chạy được một khoảng cách nhất định thì mới dừng lại, cô quay đầu trừng mắt nhìn về phía cửa hàng, cái gì? Quần, quần lót bọc DV? Người đàn ông này đang ép cô đúng không!
Phía trước không xa chính là nhãn hiệu mà Thẩm Duệ hay mặc, Tống Hân Nghiên đứng ngoài cửa, do dự có nên đi vào hay không. Đây là lần đầu tiên trong cuộc đời cô mua đồ lót cho một người đàn ông, nói không xấu hổ là nói dối.
Cô chần chừ đứng trước cửa mấy phút, cuối cùng cũng lấy hết dũng khí để đi vào, trong quầy treo đủ các loại quần đùi, cô tùy tiện cầm một cái, báo kích thước và màu sắc rồi đưa cho nhân viên bán hàng.
Nhân viên bán hàng vừa lấy đồ cho cô vừa nói: “Cô gái, nhìn cô chắc là lần đầu tiên mua đồ cho bạn trai đúng không, có rất nhiều người cảm thấy xấu hổ như cô, nhưng thật ra có gì đâu mà phải ngại, có một người sẵn sàng mua đồ lót cho mình cũng là một loại hạnh phúc mà.”
“Không phải, anh ấy…” Tống Hân Nghiên không nói tiếp, bọn họ không phải người yêu, nhưng cô lại đang mua cho anh những thứ riêng tư nhất, vậy bọn họ rốt cuộc là gì của nhau?
Trả tiền xong, Tống Hân Nghiên vừa bước ra khỏi cửa hàng đã trông thấy Đường Diệp Thần đang đi về phía này, cô sợ tới mức tim đập loạn, nghĩ đến thứ mình đang cầm trong tay, cô vội vàng bỏ nhanh cái hộp vào chỗ quần áo bẩn để che lại.
Vừa rồi Đường Diệp Thần đợi nhẫn kim cương ở quầy dưới, nhưng nhân viên cửa hàng nói nhẫn kim cương vẫn đang trên đường đưa tới. Anh ta đợi suốt một tiếng đồng hồ nhưng vẫn chưa lấy được. Nhân viên không ngừng xin lỗi, anh ta chờ tới bực mình, sau đó dứt khoát đi ra khỏi cửa hàng.
Anh ta đi loanh quanh tới cửa hàng thời trang nam, không ngờ lại gặp ở Tống Hân Nghiên ở đây.
“Hân Nghiên, sao em lại ở đây?” Đường Diệp Thần bước vội tới, nhìn lấy cửa hàng đồ lót nam phía sau lưng cô, cô vừa đi ra từ chỗ này sao? Anh ta hay mặc đồ của thương hiệu này, chẳng nhẽ cô định…
Đường Diệp Thần thấy ánh mắt tránh né của cô, trong lòng càng thêm khẳng định. Anh hẹn cô tối nay gặp, không ngờ cô lại lén lút chạy đi mua đồ lót cho anh. Trong lòng vui vẻ, chắc chắn cô vẫn còn tình cảm với anh, nếu không thì vì sao nghe anh mời cơm, cô lại tới đây mua đồ lót cho anh?
Tống Hân Nghiên không hề biết Đường Diệp Thần đã hiểu lầm, cô hốt hoảng siết chặt chiếc túi xách đang giấu ở phía sau, sợ bị Đường Diệp Thần thấy cô giấu đồ lót nam ở bên trong. Cô cười gượng nói: “À, vừa nãy bị dính mưa, quần áo ướt hết rồi, tôi không có thời gian về nhà này nên tới trung tâm thương mại mua một bộ.”
Đường Diệp Thần rõ ràng có chút thất vọng, nhưng nhìn thấy bộ đồ trên người cô quả thật không phải quần áo buổi sáng, giống như là mới mua, anh ta thu hồi tầm mắt: “Nếu đã gặp nhau rồi, thì cùng đi thôi.”
“Được.” Báo động được giải trừ, Tống Hân Nghiên thở phào nhẹ nhõm, tim đập nhanh cũng dần bình tĩnh, may mà anh ta còn chưa phát hiện, nếu không thì cô có mười cái miệng cũng không thanh minh được. Cô vừa đi được vài bước thì có người đuổi theo phía sau: “Cô ơi, cô quên lấy hóa đơn rồi.”
“…”
Mãi tới khi ngồi trên sofa của cửa hàng DR dưới tầng một, nhịp tim của Tống Hân Nghiên vẫn chưa bình thường lại được, cô không dám nhìn Đường Diệp Thần đang cười bên cạnh. Ông trời nhất định là cố ý, nếu không thì vì sao lại để cô lâm vào tình huống này.
Từ lúc cô nhận hóa đơn từ nhân viên bán hàng, Đường Diệp Thần vẫn luôn nhìn cô cười, bộ dạng kinh khủng không nói nên lời, có phải anh ta nghi ngờ gì không?
“Hân Nghiên, em mua cho anh à?” Đường Diệp Thần híp mắt, nhìn cô đầy mong đợi, tâm trạng anh lúc này tốt hơn bao giờ hết. Cô mua đồ lót cho anh, có phải chứng minh cô cũng luyến tiếc? Muốn quay lại với anh đúng không?
Lúc này, Tống Hân Nghiên không hề có chút xấu hổ nào khi nhìn Đường Diệp Thần, chỉ thấy chột dạ. Nghe thấy câu này của anh ta, cô giật mình: “Gì cơ?”
“Cái kia, quầy ấy, là mua cho anh sao?” Nụ cười của Đường Diệp Thần càng thêm sâu, mua đồ lót cho đàn ông là có ý gì, anh nghĩ Tống Hân Nghiên không phải là không hiểu, nhưng lúc này lại bị anh vạch trần, cô xấu hổ cũng là điều đương nhiên.
Tống Hân Nghiên trợn to mắt, không ngờ anh ta lại hiểu nhầm. Chết mất, hiểu nhầm như vậy khiến cô không bào chữa nổi, cô sắp bị Thẩm Duệ hại chết rồi, mua cái gì không mua lại cứ bắt cô đi mua quần lót cho anh!
“Cái này à, thật ra tôi mua giúp Mỹ Hân thôi, hôm nay là sinh nhật bạn trai cô ấy, nhưng cô ấy đang có một vụ án không có thời gian mua, nghe nói tôi đang ở Wanda Plaza nên mới nhờ tôi mua giúp, anh đừng hiểu nhầm.” Tống Hân Nghiên vội vàng giải thích.
Nụ cười trên mặt Đường Diệp Thần thoáng cứng đờ, anh ta nhìn cô không chớp mắt như muốn xem cô có đang nói dối không, nhưng không hề, biểu cảm của cô cực kỳ vô tội, giống như đang bảo anh đừng nên tự mình đa tình.
Anh dời tầm mắt, đúng lúc nhân viên bán hàng mang nhẫn kim cương tới: “Anh Đường, nhẫn của anh tới rồi, mời anh xem thử.”
Đường Diệp Thần nhận lấy chiếc nhẫn, cũng không mở ra xem mà ký thẳng tên vào hóa đơn. Anh bỏ hộp nhẫn vào túi áo vest rồi nói với Tống Hân Nghiên: “Đi thôi.”
“Ừ.” Tống Hân Nghiên đứng dậy đi theo anh ta ra khỏi cửa hàng DR. Cô nghe nói ý nghĩa chiếc nhẫn ở cửa hàng này là, mỗi người đàn ông chỉ được mua một chiếc nhẫn cưới trong đời, tượng trưng cho tình yêu duy nhất, ý nguyện bạc đầu cũng không xa rời.
Đường Diệp Thần tới đây đặt nhẫn là chuẩn bị cầu hôn Tống Nhược Kỳ đúng không. Ha ha, bọn họ chắc chắn là cặp đôi thú vị nhất trên đời này, rõ ràng là đã phản bội rồi, còn giả vờ bày đặt tình thâm, đúng là nực cười!
Bên ngoài Wanda Plaza, Đường Diệp Thần đi lấy xe, Tống Hân Nghiên đứng đợi bên lề đường, cô liếc nhìn hộp đen trong túi, lúc này cô mới nhớ ra, cô quên mất Thẩm Duệ rồi.
Da đầu cô thoáng tê dại, tính tình của vị này không được tốt lắm, cô lại ném anh đợi trong phòng thử đồ hơn nửa tiếng, sợ là anh đã tức tới đỉnh đầu bốc khói rồi, cô vội vàng lấy điện thoại ra, màn hình hiển thị mấy cuộc gọi nhỡ đều là của Thẩm Duệ, cô không dám gọi lại cho anh, chỉ nhanh chóng soạn một tin nhắn.
“Xin lỗi, tôi có việc phải đi trước.”
Vừa gửi tin nhắn xong đã thấy xe của Đường Diệp Thần chạy tới, cô vội vàng nhét lại điện thoại vào trong túi xách, sau đó lấy quần áo che kín cái hộp đen lại.
“Xe dừng trước mặt cô, cô khom lưng ngồi vào, lúc đóng cửa xe, hình như cô nhìn thấy bóng dáng của Thẩm Duệ qua gương chiếu hậu. Cô vội vàng quay đầu lại nhìn, chỉ thấy bóng lưng mặc áo sơ mi POLO sọc xanh trắng đi về hướng ngược lại.
Thẩm Duệ đợi trong phòng thử đồ mười phút không thấy cô quay lại, anh cầm điện thoại gọi cho cô, cô cũng không nghe máy, anh nhíu mày không vui, bảo cô đi mua cái quần lót thôi, cô đi tìm vàng hay sao?
Thật ra quần trên người anh đã khô rồi, bảo cô đi mua chỉ vì thấy cô đỏ mặt nên mới trêu đùa cô. Anh nghĩ có lẽ là do cô xấu hổ nên đợi cô thêm năm phút, chờ cô mua về.
Kết quả năm phút trôi qua mà bên ngoài vẫn không hề có động tĩnh, anh lại gọi điện cho cô nhưng vẫn không ai nghe máy. Anh cau mày, cô nhóc này không phải chạy rồi chứ? Nghĩ tới khả năng này, quần áo trên người cũng không kịp thay, anh mở cửa phòng thử đồ rồi bước ra ngoài.
Anh rút một tập tiền giấy màu hồng đặt lên quầy thanh toán rồi bước nhanh ra khỏi cửa hàng. Đi sang quầy đồ lót ở bên cạnh, quả nhiên cô không còn ở bên trong.
Mẹ kiếp!
Cô dám ném anh ở phòng thử đồ rồi chạy mất!
Thẩm Duệ tức điên, anh lấy điện thoại ra gọi cho cô lần nữa, đúng là người phụ nữ vô lương tâm, đừng để anh tóm được, nếu không anh nhất định khiến cô đẹp mặt. Anh chống tay trên lan can, lơ đãng nhìn thấy bóng dáng quen thuộc dưới tầng một, anh nhìn kỹ, quả nhiên trông thấy Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần đang ngọt ngào bước ra từ cửa hàng trang sức.
Bọn họ nào giống người sắp ly hôn? Bộ dáng chuẩn bị đi ăn cơm chia tay của cô đây sao?
Tức giận vì bị lừa dối, Thẩm Duệ âm trầm, anh xoay người đi tới cửa thang máy, anh muốn hỏi người phụ nữ kia, cô có ý gì? Đợi anh chạy xuống được tầng một thì đã không thấy cô đâu, anh bước nhanh ra khỏi trung tâm thương mại, điện thoại đột nhiên rung lên, vừa đi vừa mở tin nhắn, nhìn thấy nội dung bên trong, anh tức không chịu nổi!
Sau đó, anh thấy cô khom lưng ngồi vào trong xe của Đường Diệp Thần. Khoảnh khắc khi đó, nhìn xe chậm rời đi, anh đứng dưới ánh nắng mặt trời chói chang, chỉ cảm thấy trái tim như nguội lạnh. Anh không dám tin nổi, mình lại bị cô bỏ rơi!
Trong phòng ăn, khúc dương cầm tao nhã phiêu đãng giữa không trung, Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ngồi ở vị trí gần cửa sổ, thu hết cảnh đường phố Đồng Thành vào tầm mắt. Lúc này mặt trời đã lặn, ánh hoàng hôn đỏ rực nửa bầu trời, ánh nắng chiều tàn đầy màu sắc.
Đương Diệp Thần cầm menu rồi ngẩng đầu nhìn Tống Hân Nghiên không chớp mắt, gương mặt cô được nhuộm đỏ bởi ánh hoàng hôn, trông cực kỳ đẹp mắt. Anh vẫn luôn biết vẻ đẹp của cô, nên bây giờ mới hối hận vì bản thân đã không quý trọng.
Năm năm, nếu như lúc trước anh không quan tâm nhiều như vậy, có khi bây giờ con của bọn họ đã đi mua nước tương được rồi.
Tống Hân Nghiên nhận ra ánh mắt của anh, cô ngẩng đầu hỏi: “Anh gọi xong chưa, tôi vẫn chưa xem xong, đợi tôi xem đã.” Nói xong cô lại cúi đầu nhìn thực đơn.
Đường Diệp Thần ảm đạm, anh vẫy tay gọi nhân viên phục vụ. Tống Hân Nghiên không muốn làm phiền nhân viên phải chạy đi chạy lại nhiều lần, cô nói: “Cho tôi món A, không cần cho kem, tôi không thích ăn lạnh.”
Nhân viên phục vụ cầm menu rời đi, Đường Diệp Thần nhìn cô hỏi: “Lúc trước em rất thích ăn kem, sao bây giờ lại không ăn?”
Tống Hân Nghiên ngẩng đầu nhìn anh, hờ hững nói: “Khẩu vị con người rồi sẽ thay đổi, không phải sao?”
“Vậy sao?” Đường Diệp Thần yên lặng nhìn cô, cô bắt đầu thay đổi từ khi nào? Năm đầu tiên kết hôn, tình cảm giữa hai người họ rất tệ, gần như gặp mặt là sẽ cãi nhau. Cô cãi không lại anh, cuối cùng chỉ có thể lặng lẽ trở về phòng, nhưng ngày hôm sau cô vẫn chuẩn bị bữa sáng cho anh. Mặc dù anh không bao giờ ăn lấy một miếng, nhưng cô vẫn kiên trì mỗi ngày.
Mãi cho tới một ngày, anh mang người con gái khác về Ngọc Cảnh Uyển, bị cô bắt được ngay trên giường cưới của bọn họ.
Tới bây giờ, anh vẫn nhớ kỹ sự tuyệt vọng và khiếp sợ của cô khi nhìn thấy bọn họ, Sau đó cô đã nhanh chóng thu dọn hành lý, không hề nói một câu mà chuyển ra khỏi Ngọc Cảnh Uyển. Khi cô rời đi anh mới biết căn nhà trống rỗng tới đáng sợ.
Anh đã từng nghĩ tới muốn cô trở về, nhưng khi đó tuổi trẻ bồng bột, cho rằng không có cô thì trái đất sẽ vẫn quay, chẳng ai thiếu ai mà không sống nổi cả. Nếu năm đó anh biết mình sẽ hối hận như ngày hôm nay, anh sẽ không để cô rời đi, sẽ không để bọn họ ngày càng xa nhau.
Tống Hân Nghiên nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, hoàng hôn đã lặn xuống đường chân trời, bầu trời dần chuyển từ màu đỏ sang xám, trời cũng dần tối. Nhân viên phục vụ lần lượt mang đồ ăn lên, cô thu tầm mắt lại, nhìn đĩa bít-tết chín năm phần trước mặt Đường Diệp Thần, cô nói: “Con người là động vật dễ thay đổi nhất, hôm nay thích cái này, nói không chừng ngày mai đã thích một thứ khác, lúc trước anh thích thịt bò chính bảy phần, chê chín năm phần tanh, bây giờ không phải anh cũng thích cái tanh của thịt chín năm phần rồi sao?”
Đường Diệp Thần cầm dao nĩa, nhìn món ngon trước mặt, đột nhiên anh cảm thấy nuốt không trôi, anh bỏ dao nĩa xuống, không đụng tới thịt bò trong đĩa nữa.
Tống Hân Nghiên cầm dao cắt gan ngỗng trên đĩa, cô ăn mà không thèm để ý tới vẻ mặt âm trầm của Đường Diệp Thần. Đường Diệp Thần nâng ly rượu, lẳng lặng quan sát cô, nhìn dáng vẻ khiêu khích của cô hiện tại còn động lòng hơn cả vẻ nhẫn nhục chịu đựng ngày xưa.
Anh cứ nghĩ mình đã quen xem nhẹ sự tồn tại của cô, nhưng không biết từ khi nào anh lại có hứng thú với cô? Có lẽ là lúc cô khăng khăng muốn ly hôn. Bao nhiêu năm nay, cho dù anh có ăn chơi lêu lổng ở bên ngoài nhưng trong lòng anh cuối cùng cũng chỉ tồn tại duy nhất một hình bóng, cô biết rõ người đó là cô.
Trước kia anh không muốn đối mặt, nhưng bây giờ nghĩ lại anh chưa bao giờ từ bỏ cô, nếu không thì anh đã đề nghị ly hôn từ lâu.
“Hân Nghiên, có một bài hát tôi muốn tặng riêng em.” Đường Diệp Thần đứng dậy, đi tới trước cây dương cầm, anh ta nói câu gì với người đẹp đang chơi dương cầm, cô ấy cười đứng dậy nhường chỗ cho anh ta.
Anh ta cầm micro, trìu mến nhìn Tống Hân Nghiên, ánh mắt ngập tràn tình yêu nói: “Vợ à, anh biết sai rồi, em tha thứ cho anh được không, anh yêu em! Ca khúc ‘Điệp luyến hoa’, xin em cho anh thêm một cơ hội!”
Tống Hân Nghiên run tay, gan ngỗng rơi lại xuống dưới đĩa, nước sốt bắn tung tóe lên chiếc váy tím nhạt của cô, cô vội vàng lấy khăn lau, kết quả càng lau thì vết bẩn càng lan rộng.
Vừa rồi khi thử váy, cô có nhìn qua giá cả, chiếc váy này đắt muốn chết , nếu dính nước tương này mà hỏng mất thì cô sẽ đau lòng lắm. Cô bất chấp ánh mắt hâm mộ của người khác, đứng dậy vội vàng đi vào nhà vệ sinh.
Đường Diệp Thần cúi đầu chỉnh đàn, ngẩng đầu lên đã không thấy Tống Hân Nghiên đâu, gương mặt anh ta tối sầm lại, trông thấy cô vội vội vàng vàng đi về phía nhà vệ sinh, sắc mặt anh ta càng khó coi hơn.
Anh ta chọn cái thời gian gì vậy?
Nhưng hiện tại anh đã đứng trên sân khấu, nếu cứ rời đi như vậy thì càng mất mặt hơn. Anh ta chỉ đành nhắm mắt đàn tiếp, đợi anh ta đàn xong khúc ‘Điệp luyến hoa’ mà Tống Hân Nghiên vẫn chưa quay trở lại.
Nhân viên phục vụ đang cầm một bó hoa hồng đỏ đứng cạnh anh ta, nhìn gương mặt âm u của anh ta thì có chút sợ hãi. Đây là lần đầu tiên anh ta gặp tình huống nam chính thiết kế lãng mạng tỉ mỉ như vậy mà nữ chính lại không hợp tác, đi vệ sinh tới bây giờ còn chưa thèm về, nếu đổi lại là anh ta thì chắc cũng tức điên mất.
Nghĩ đi nghĩ lại, anh ta cũng cảm thấy rất thông cảm với người nam chính này.
“Anh Đường, bó hoa này…”
Đường Diệp Thần dật lấy bó hoa, tức giận xông về phía nhà vệ sinh. Tống Hân Nghiên chết tiệt, anh tỉ mỉ chuẩn bị như vậy, cô lại dám làm anh mất mặt, khiến anh trở thành trò cười, đúng là quá đáng!
Tống Hân Nghiên lúc này còn đang vật lộn với vết bẩn trên váy, càng giặt càng bẩn? Xong rồi xong rồi, chiếc váy đẹp như vậy mà bị cô làm hỏng mất. Sớm biết thế, chi bằng mua bộ đen kia còn hơn, cho dù nước sốt có bắn lên thì cũng không nhìn thấy.
Cô mệt tới hoa cả mắt, cúi đầu nhìn chằm chằm vào cổ áo, đúng là chuyện mà không phải con người nên làm. Cô ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đàn ông đang đứng trước cửa nhà vệ sinh với vẻ mặt u ám. Cô giật mình, sau đó mới nhớ ra, hình như vừa nãy Đường Diệp Thần chơi đàn dương cầm trên sân khấu.
“Anh đàn xong rồi à?”
Cô không hỏi thì thôi, vừa hỏi thì sắc mặt của Đường Diệp Thần càng đen hơn, anh ta nén giận nói: “Tống Hân Nghiên, em cố ý làm tôi mất mặt có đúng không?”
Tống Hân Nghiên mờ nhịn nhìn anh: “Anh có ý gì?”
“Đừng có giả ngốc với tôi, tôi đàn cho em nghe, em lại trốn trong nhà vệ sinh, ý em là gì?” Đường Diệp Thần sắp tức điên rồi, anh ta đã từng gặp rất nhiều phụ nữ không hiểu chuyện nhưng không ai bằng được cô cả.
“Tôi ở đây cũng nghe được mà, anh đàn rất hay.” Tống Hân Nghiên cảm thấy ánh mắt Đường Diệp Thần nhìn cô giống như muốn lao vào bóp chết cô vậy, cô nghĩ mình không nên trêu chọc anh ta thì tốt hơn.
Đường Diệp Thần trừng mắt nhìn cô, cô không hiểu thật hay là đang giả vờ không hiểu? Anh tức tới bay sạch lý trí, cầm bó hoa hồng ném về phía cô, Tống Hân Nghiên giơ tay che mặt theo bản năng, kết quả đợi mãi cũng không thấy hoa đập xuống, cô mở mắt ra thì nhìn thấy gương mặt cô đơn và tuyệt vọng của Đường Diệp Thần: “Hân Nghiên, có phải cho dù tôi làm bất cứ chuyện gì thì đều đã vô nghĩa không?”
Trái tim Tống Hân Nghiên kẽ nhói đau, cô cụp mắt, nhìn bó hoa hồng đỏ rực, thấp giọng nói: “Diệp Thần, đối với anh mà nói, có lẽ nỗ lực bù đắp thì chúng ta sẽ có khả năng, nhưng với tôi, có một số nỗi đau sẽ in sâu cả đời. Vào lúc tôi đề nghị ly hôn thì chúng ta đã không thể nữa rồi. Ăn cơm, xem phim, nghe ca nhạc, cho dù anh muốn làm tất cả những chuyện lãng mạng mà chúng ta đã bỏ lỡ, tôi đều có thể phối hợp, nhưng tôi đã không còn hy vọng gì với anh từ lâu rồi.”
Đường Diệp Thần lảo đảo mấy bước lùi lại phía sau, bó hoa trên tay anh rơi trên mặt đất, có thứ gì đó lăn tới chân cô. Cô cúi đầu nhìn, là chiếc nhẫn kim cương.
Cô ngạc nhiên nhìn Đường Diệp Thần nhưng anh đã xoay người rời đi.
Tống Hân Nghiên đứng ngơ ngẩn, một lúc lâu sau cô mới ngồi xuống nhắn chiếc nhẫn lên, mặt trong chiếc nhẫn khắc logo DR độc quyền, kèm theo đó là một dòng chữ, nhẫn DR cả đời chỉ có thể đặt một chiếc, anh mua nhẫn cho cô ư?
Tống Hân Nghiên trở lại bàn ăn, Đường Diệp Thần đã rời đi, cô cầm túi xách và túi quần áo, ôm bó hoa đỏ rực đi thang máy xuống dưới tầng. Vừa ra khỏi thang máy đã nhìn thấy Đổng Nghi Tuyền và một cô gái trẻ đi về phía này, cô dừng chân, không bước thêm về phía trước.
Phùng Trinh Trinh thân mật kéo cánh tay Đổng Nghi Tuyền: “Dì, con không thích Thẩm Duệ, con có người mình thích rồi, dì đừng kéo sợi tơ hồng cho con nữa được không?”
“Vậy cháu nói thử xem, cháu thích kiểu người thế nào? Thẩm Duệ có gì mà không tốt? Muốn tiền có tiền, muốn đẹp có đẹp, mặc dù là kết hôn lần hai nhưng cũng thừa xứng với cháu, người ta còn chưa ghét bỏ cháu thì thôi, cháu còn đòi chê người ta, cháu có biết đàn ông như Thẩm Duệ, tìm ở Đồng Thành không ra người thứ hai đâu.” Đổng Nghi Tuyền không vui trách móc, không hề chú ý tới Tống Hân Nghiên đang đứng bên, mà đi thẳng vào trong thang máy.
“Dì, anh ta có tốt đến đâu cũng đâu liên quan gì tới cháu, hơn nữa đàn ông đã ly hôn, ai mà biết anh ta có bệnh kín gì không…” Giọng nói của Phùng Trinh Trinh biến mất trong thang máy đang dần khép lại.
Tống Hân Nghiên đứng một chỗ, móng tay bấm sâu vào da thịt, vừa rồi từ lúc bọn họ đi tới cửa cho tới khi bước vào thang máy, Đổng Nghi Tuyền không hề nhìn thấy cô, nhưng mà cô lại bối rối vì sự xuất hiện của bà ta.
Cô ngẩn ngơ đi ra khỏi nhà hàng, bên ngoài sắc trời đã tối sầm lại, đèn đường đã được bật sáng chưng, cô đừng dưới tháp Hi, ngẩng đầu nhìn ngọn đèn sáng lấp lánh. Cô đã từng tưởng tượng vô số lần cảnh tượng mình và Đổng Nghi Tuyền chạm mặt, cứ nghĩ chỉ liếc mắt là có thể nhận ra cô trong đám đông.
Nhưng mà sự thật lại tàn khốc như vậy, cho dù lướt qua cô nhưng ánh mắt của bà cũng chưa từng đặt trên người cô dù chỉ một giây. Bà ta có thể chỉ dạy từng bước cho một cô gái trẻ tuổi, liệu bà ấy có bao giờ nhớ tới một người bị bà bỏ rơi như cô không?
Đột nhiên điện thoại trong túi rung lên, cô thu hồi tất cả những cảm xúc mất mát, lấy điện thoại ra nhìn tên người gọi trên màn hình hiển thị, cô nhíu mày vừa đi dọc ven đường vừa nghe máy: “Bố?”
Tống Chấn Nghiệp đứng trước cửa sổ, nghiêm giọng nói: “Con còn nhớ tới người bố này à? Bố ra được mấy hôm cũng không thấy con về thăm, trong lòng con có phải bố đã chết rồi không?”
“Xin lỗi, bố, mấy hôm nay con rất bận, đợi hết bận con sẽ về thăm bố.”
“Con về ngay cho bố, nếu không bố sẽ xem như không có đứa con gái như con.” Tống Chân Nghiệp nói xong liền cúp máy. Ông ta bị đội điều tra nhốt lại mấy ngày, không ngờ bên ngoài lại loạn hết lên rồi.
Đầu tiên là Tống Hân Nghiên náo loạn muốn ly hôn với Đường Diệp Thần, sau đó là Tống Nhược Kỳ không hiểu vì sao lại bị Thẩm Duệ rũ sạch quan hệ. Bây giờ nhà họ Tống đang lung lay, nếu còn mất đi quan hệ thông gia với nhà họ Thẩm, chỉ sợ không thể cứu vãn. Nên cho dù thế nào thì ông ta cũng không để Tống Hân Nghiên và Đường Diệp Thần ly hôn.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!