Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 82: Sao lại còn đỏ mặt thế? (3)



“Không sợ, ở đây rất an toàn, người lai lịch không rõ sẽ không được vào.” Tống Hân Nghiên nói. 

Thẩm Duệ nhíu đầu lông mày: “Vậy tại sao còn cho thằng tra nam kia vào?” 

“…” Tống Hân Nghiên ngẩng đầu liếc anh: “Không phải cũng cho anh vào đó sao?” 

“Vì vậy nơi này không an toàn, em dọn đến ở cùng tôi đi, bên chỗ của tôi một con ruồi cũng không thể bay vào được.” Thẩm Duệ không hề tức giận khi nghe cô nói. 

Cuối cùng Tống Hân Nghiên cũng hiểu được dụng ý của anh khi lòng vòng như vậy, cô để đũa xuống, ngẩng đầu lên nhìn anh: “Tôi đã đăng thông tin thuê chung lên mạng, rất nhanh sẽ có người thuê cùng, vì vậy nơi này cực kỳ an toàn.” 

Nghe vậy, Thẩm Duệ không nhiều lời hiếm thấy, anh cúi đầu tiếp tục ăn cơm, mắt phượng khẽ lóe, thuê chung sao? 

(Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất.) 

Cơm nước xong, Tống Hân Nghiên rửa xong bát đi ra, kim đồng hồ treo tường đã chỉ mười hai giờ, cô trở về phòng thay quần áo, buổi chiều cô phải quay về công ty một chuyến, còn có rất nhiều chi tiết, cô còn phải thảo luận với các nhóm nhỏ. 

Cô thay quần áo xong đi ra, thấy Thẩm Duệ trần trụi ngồi trên sô pha, đang xem bản thiết kế bản thảo của cô. Tống Hân Nghiên vội vàng chạy tối, khép máy tính lại: “Thẩm Duệ, anh không được nhìn!” 

Thẩm Duệ thấy vẻ mặt phòng bị của anh, anh tức đến mức bật cười: “Tại sao tôi không thể nhìn, chẳng lẽ em sợ tôi tiết lộ bản thảo thiết kế của em với công ty thiết kế Nghiệp Chi Phong sao?” 

Tống Hân Nghiên ngượng ngùng, không phải cô sợ anh bán đứng mình, mà cô sợ anh nhận ra trên bản thảo của cô có tên anh, cô ôm máy tính: “Dù sao cũng không thể nhìn, lái thuyền phải cẩn thận vạn năm!” 

“…” Thẩm Duệ thật muốn mở óc của cô ra xem bên trong có cái gì. Người có ý đồ riêng thì cô không phòng bị, cố tình lại cứ phòng bị anh. Nếu anh muốn hại cô thật, chỉ cần vài phút có thể khiến cô thanh danh bại liệt, cần dùng trò lừa bịp âm hiểm này sao? 

Thẩm Duệ bình tĩnh đứng dậy, thấy cô cất máy tính vào túi như bảo bối, anh càng tức giận hơn, người phụ nữ này luôn có cách khiến anh không vui. Khi đến cạnh cửa, Tống Hân Nghiên gọi anh: “Chờ chút, tôi đã gấp quần áo của anh rồi, anh tiện thể mang về luôn đi.” 

“Tôi phải đến công ty, em bảo tôi mang đến công ty?” Thẩm Duệ nghiêng người nhìn cô, vẻ mặt không hờn giận. 

“Tôi đã giặt sạch, anh mang đến công ty, bảo trợ lý Nghiêm sấy khô cho anh là được.” Tống Hân Nghiên không biết mình chọc anh ở chỗ nào, quần áo của anh để ở chỗ cô thật sự không ổn, cô mới bảo anh cầm đi. 

“Có mùi hôi thì phải làm thế nào?” Vẻ mặt Thẩm Duệ bình tĩnh nói. 

Tống Hân Nghiên nghĩ nghĩ, bây giờ thời tiết nóng, quần áo không dày, quả thật dễ bị hôi, cô nói: “Nếu vậy buổi chiều sau khi tan tầm, anh bảo trợ lý Nghiêm đến đây một chuyến, tôi mang xuống lầu cho.” 

Thẩm Duệ mím môi không nói gì, anh lập tức đi đến huyền quan đổi giày. Lưng Tống Hân Nghiên đeo túi đựng máy tính, vội vàng đi đến huyền quan thay giàu, nhìn thấy Thẩm Duệ đang tay mở cửa, cô bỗng nhớ tới cái gì đó, vội ngăn lại: “Từ từ.” 

Thẩm Duệ không biết cô muốn làm gì, anh đứng im nhìn cô lướt qua anh, đứng bên cạnh cửa chống trộm, xuyên qua mắt mèo, lén lút nhìn xung quanh, anh không nói gì. 

Tống Hân Nghiên chắc chắn bên ngoài cửa không ai, lúc này mới nhanh chóng mở cửa, nhẹ giọng nói với Thẩm Duệ: “Có thể ra ngoài rồi, nhanh lên!” 

Thẩm Duệ bị cô chọc đến bật cười, anh đi qua, nói: “Tống Hân Nghiên, bây giờ em muốn soi gương không, nhìn xem em có chột dạ không.” 

“Anh nói bậy bạ gì đó, nhanh đi ra ngoài, đừng lề mề.” Tống Hân Nghiên đưa tay túm anh, nếu để người ta thấy anh ra khỏi nhà trọ của cô sẽ xảy ra chuyện lớn. 

Thẩm Duệ bị cô kéo, anh thuận thế cầm tay cô, đá cửa một phát, đi đến thang máy. Bước chân của anh rất lớn, cô phải chạy chậm mới có thể đuổi kịp bước chân của anh. 

Vừa đến trước cửa thang máy, thang máy “Tinh” một tiếng, hai bên cửa chậm rãi mở ra, một người hàng xóm đi ra từ thang máy, thấy Tống Hân Nghiên tay trong tay với một người đàn ông tuấn tú, người nọ cười nói: “Cô Tống, bạn trai cô sao? Trông đẹp trai quá!” 

Vẻ mặt Tống Hân Nghiên cứng đờ, đang định nói không phải thì nhận ra tay cô vẫn nằm trong lòng bàn tay của Thẩm Duệ, nếu cô nói không phải, không biết chừng hàng xóm sẽ nghĩ thế nào, cô chỉ cười ngây ngô, lấy bất biến ứng vạn biến. 

“Chúng tôi đi trước đây.” Tống Hân Nghiên kéo Thẩm Duệ vào thang máy, cửa thang máy khép lại, cô vội rút tay về, đứng cách xa Thẩm Duệ: “Đợi lát nữa anh đi trước, rồi tôi ra sau.” 

Thẩm Duệ giận sôi máu, anh liếc cô, chậm rãi tới gần. Tống Hân Nghiên cảm nhận được cơn tức giận của, cô sợ tới mức lùi về sau, mãi đến khi đụng phải vách thang máy kim loại, cô không thể lùi được nữa. 

Hai tay Thẩm Duệ chống trên vách kim loại, ngăn cản đường đi của cô, anh tức giận nói: “Sợ người khác thấy chúng ta ở cùng một chỗ vậy sao?” 

Tống Hân Nghiên ngẩng đầu, trong con ngươi phản chiếu khuôn mặt tuấn tú nén giận của anh, cô thở dài một tiếng: “Thẩm Duệ, chúng ta không có danh chính ngôn thuận ở cạnh nhau, hà cớ gì phải để mình rơi vào miệng lưỡi thiên hạ, hủy người hủy mình?” 

“Ở một chỗ với tôi không thể gặp người khác được sao?” Tay Thẩm Duệ trượt xuống, ôm chặt lấy eo cô, anh bỗng nhiên cúi người, cắn lỗ tai của cô, nói với cô: “Tống Hân Nghiên, một ngày nào đó khi tôi và em ở cùng một chỗ sẽ không cần cố kỵ, không cần lo lắng, không bao giờ… Sợ bị người khác nhìn thấy.” anh từng là duy nhất

Tim Tống Hân Nghiên đập nhanh như sắp vỡ, cô ngẩng đầu nhìn anh, tại sao anh luôn kiêu căng bá đạo như vậy? 

“Sao anh phải vậy?” Trong lòng có rất nhiều lời muốn nói, nhưng thiên ngôn vạn ngữ, tới cửa miệng lại chỉ có một câu như vậy. Giữa bọn họ có rất nhiều hiện thực ngăn cản, cô không vượt qua được, không thể đứng bên cạnh anh được. 

Cho dù có thích, nhưng lại làm như vô tình, ra sức từ chối anh tới gần, anh không biết cô cũng biết mệt sao? 

Thẩm Duệ ôm cô, mày kiếm khẽ nhếch lên, ánh mắt lại nhạt đi. Lúc này cửa thang máy mở ra, anh chợt buông ra, rời đi không quay đầu lại. Cửa thang máy đóng “rầm” một tiếng, cả người Tống Hân Nghiên giống như bị rút cạn nước, cô không có sức lực dựa vào vách kim loại, thở hổn hển. 

Tống Hân Nghiên đến công ty, Vân Vân hoảng hốt đi tới, cô ấy nói với cô: “Chị Tống, vợ Tổng giám đốc Lý đến công ty, ở trong văn phòng chị, bà ta chỉ đích danh muốn gặp chị.” 

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.