Chương 2858:
Từ nay về sau, thế giới của anh chỉ còn hai màu trăng đen.
Thượng Quan Mặc chỉ cảm thấy cổ họng ngai ngái, anh vươn tay sờ một cái, môi mình đã chảy máu.
Nước mưa, nước mắt hòa lẫn máu tươi của anh làm cho anh cảm thấy vô cùng lạnh, mây năm này mỗi anh đều choàng tỉnh khỏi cơn ác mộng năm năm trước, hiện tại anh mới phát hiện, thì ra năm năm trước không phải thời khắc gian nan nhật, hiện tại mới chính là lúc hủy diệt anh.
Sớm biết như vậy, anh tình nguyện chết ở năm năm trước.
Thượng Quan Mặc nhắm mắt lại, ngã xuÔng.
“Chủ nhân!”
Thượng Quan Mặc phát sốt liên tục, 42 độ, sót cao không lùi, anh không ngừng mơ thấy ác mộng, trong miệng gọi tên “Lục Họa”.
Lúc tâm trí mơ hồ anh cảm giác có người đang ghim kim cho anh, anh rất muôn đề người kia cút ngay, anh không muốn tỉnh, một chút cũng không muốn tỉnh.
Nhưng là anh không có chút sức nào, mũi kim đó lại lôi anh trở về hiện t hực.
Thượng Quan Mặc mở mắt ra, anh lại trở vê trong phòng mình, hiện tại bên trong tât cả đêu là mùi thuốc sát trùng, trên tay anh có mũi kim truyền nước biến.
*“A Mặc, con rốt cục đã tỉnh.” Trưởng lão tiễn lên ân cần hỏi.
Thượng Quan Mặc thát thần nhìn trần nhà, cả người có vẻ rất trồng rỗng.
“A Mặc, con muốn gặp Lục Họa, ta đã để cho con gặp, hiện tại con chắc cũng đã tuyệt vọng rồi! Đoạn Trường Thảo bên trong cơ thể con không ngừng tăng lên, mau chóng uông viên dược hoàn này đi.” Trưởng lão lây ra viên dược hoàn thứ ba Lục Họa đưa.
Trưởng lão đã để cho thủ hạ giám định qua, mặc dù không biết viên thuốc này làm từ cái gì, thế nhưng không phải thuốc độc, mà là viên giải dược duy nhất trên thế gian này.
Thượng Quan Mặc chậm rãi ngồi dậy, anh nhìn viên dược hoàn trong hộp kính kia, so sánh với trước hai viên trước, viên này càng thêm đỏ tươi, như là dùng máu tươi luyện chê mà thành, phá lệ yêu dã.
Thượng Quan Mặc phất tay, trực tiếp hất đồ dược hoàn.
“Lốc cốc” một tiếng, dược hoàn lăn xuông thảm.
Trưởng lão sắc mặt đại biên: “A Mặc, có phải con điên rồi hay không, đây chính là giải dược, năm năm trước là Lục Họa hạ độc con, đây là cô ta nợ con, vì sao con không uống?”
Trưởng lão thận trọng nhặt dược hoàn lên, sau đó thả vào trong hộp gâm.
Sắc mặt Thượng Quan Mặc tái nhợt lại tiều tụy, bởi vÌ mắt nước đôi môi mỏng cũng đã tróc vẫy: “Tôi không muôn đồ của cô ta.”
Trưởng lão hừ một tiếng: “Con không muốn đồ của cô ta, đứa bé thì sao, con không cân con của mình luôn sao?”
Con…
Hai chữ này làm cho Thượng Quan Mặc cứng đờ, không thê phủ nhận con chạm điểm mềm mại đáy lòng anh, đó cũng là con của anh.
*“A Mặc, đó là con của con, là người thừa kế của chúng ta, cái khác ta mặc kệ, đứa bé này con phải tranh với Lục Họa, quyên nuôi dưỡng con là thuộc vê tật cả chúng ta.” Trưởng lão là kiên quyết muốn đửa bé, dù sao cũng là con nối dòng đầu tiên của Thượng Quan Mặc.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!