Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 183 Thật sự không cần đâu



Tống Hân Nghiên đứng dậy, cô nhìn bông lưu ly trong tay: “Đồng tâm kết đẹp quá, bà ngoại nhất đinh phải là một người rất khéo tay.” Cô cất chuỗi lưu ly lại vào trong hộp, càng nhìn càng thích. 

Tống Chấn Nghiệp nhìn chằm chằm bông lưu ly, ánh mắt ông sáng lên, ông nói: “Năm đó bà ngoại đưa con tới nhà họ Tống, bà đã bị đục tinh thể, không cách nào chăm sóc cho con được nên mới gửi con lại cho ba, Hân Nghiên à, những năm nay ba đã phụ lòng tin của bà ngoại con, không chăm sóc tốt cho con.” 

Tống Hân Nghiên cất đồng tâm kết lại trong hộp đỏ, cô ngẩng đầu nhìn Tống Chấn Nghiệp, cô nghe được ông đang tự trách bản thân, cô lắc đầu nói: “Ba, con rất cảm ơn ba những năm qua đã chứa chấp con, cho con một gia đình hoàn chỉnh, để con có một nơi che gió che mưa.” 

“Đứa trẻ ngoan, lúc nào con cũng lương thiện như vậy, lương thiện đến mức khiến người ba này không còn mặt mũi nào. Trải qua bao nhiêu chuyện, cuối cùng ba mới cũng hiểu bình thường mới là chân thật nhất.” Tống Chấn Nghiệp cảm động gật đầu rơm rớm nươc mắt. Ông bước lên một bước, ôm cô vào trong lòng, ông nói: “Hân Nghiên, tha thứ cho ba, nếu như con vẫn thừa nhận người chưa đủ tư cách làm ba này thì con hãy thường xuyên về nhà hơn, để chúng ta xóa bỏ đi những hiểu lầm lúc trước.” 

“Ba.” Tống Hân Nghiên nghẹn ngào không nói nên lời. Cô không phải là người có trái tim sắt đá, cô sống với bọn họ 20 năm, sớm đã xem gia đình này là người thân quan trọng nhất trong cuộc đời. 

Tống Chấn Nghiệp nhẹ nhàng vỗ lưng cô: “Đứa trẻ ngoan, cảm ơn con, ba cảm ơn con.” 

Tống Hân Nghiên đưa tay gạt nước mắt, cô ngẩng đầu nhìn Tống Chấn Nghiệp đang khóc, cô rút khăn giấy lau nước mắt cho ông, trong lòng rất xúc động. Tống Chấn Nghiệp nhận lấy khăn giấy, ông quay lưng lại, giống như không muốn cô nhìn thấy vẻ yếu đuối của mình.” 

Ông lau khô nước mắt rồi quay người lại, nhìn cô nói: “Được rồi, chúng ta không khóc nữa, sau ngày hôm nay cả nhà mình phải thật vui vẻ, cho dù là có sóng gió lớn hơn nữa cũng không được buông tay nhau.” 

Mũi Tống Hân Nghiên chua xót, ông nói người một nhà, cô dùng sức gật đầu thật mạnh: “Vâng, chúng ta là người một nhà, ba.” 

Tống Chấn Nghiệp đưa tay lau nước mắt cho cô, ông nói: “Đừng khóc nữa, nhanh xem bà ngoại để lại gì cho con những gì.” 

Tống Hân Nghiên lau sạch nước mắt trên mặt, cô mỉm cười gật đầu, sau đó lật tấm ảnh lên xem, hộp trang sức được đặt trên gác xép ẩm thấp, những bức ảnh hầu như đã phai màu không còn nhìn rõ. 

Chỉ có một tấm hình rất rõ ràng, trong hình bà ngoài đang ngồi trên một ghế dài, hai cô con gái nhỏ đang ngồi trên đùi bà, bọn họ buộc tóc giống nhau, mặc váy có hoa văn giống nhau, đang dơ tay hình chữ V mỉm cười hồn nhiên nhìn vào ống kính. 

Trước ngực một trong hai cô gái nhỏ có đeo một chuỗi lưu ly, cô nhận ra đó là cô, nhưng người còn lại kia là ai? Trong ký ức của cô dường như không tìm được bất cứ thông tin nào liên quan tới cô bé này. 

“Ba, cô bé này là ai?” Tống Hân Nghiên chỉ tay vào cô gái nhỏ kia rồi hỏi Tống Chấn Nghiệp. 

Tống Chấn Nghiệp nghiêng người, ông nhìn kỹ cô bé đó: “Ba cũng không biết, đồ bà ngoại để lại cho con ba vẫn chưa từng đụng tới. Nếu như hôm nay không thu dọn đồ cũ trên gác, thì e là ba còn quên mất sự tồn tại của nó rồi.” 

Tống Hân Nghiên nhìn kỹ tấm ảnh, kiến trúc phía sau có chút giống với giáo đường, phía trên có treo một tấm biển, bức ảnh đã bị ẩm nên không thể nhìn rõ chữ trên đó. 

Cô nói: “Lúc trước bà ngoại theo đạo Cơ Đốc à ba?” 

“Ba chưa từng nghe mẹ con nhắc tới.” Sau khi Tống Chấn Nghiệp lấy Đổng Nghi Tuyền, ông thường bận rộn với công việc nên cũng không quan tâm tới Đổng Nghi Tuyền nhiều, càng đừng nói tới người nhà của bà. Sau đó Đổng Nghi Tuyền không cam lòng mà hồng hạnh xuất tường, ông tức giận nên đã lên giường với bạn thân của bà là Lưu San, một tháng sau thì Lưu San mang thai con của ông. 

Một năm sau, Lưu San ôm Nhược Kỳ tới tận cửa, lúc đó Đổng Nghi Tuyền gần như sụp đổ, bà sống chết cũng không muốn ly hôn. Có một lần hai người cãi nhau rất to, Tống Chấn Nghiệp cưỡng ép bà, cuối cùng Đổng Nghi Tuyền mới đề nghị ly hôn, thậm chí là không cần gì cả, ra đi tay trắng. 

Tống Hân Nghiên lại lật sang tấm ảnh khác, chỉ có duy nhất tấm ảnh kia là có mặt cô gái đó, những tấm khác chỉ có mình cô và bà ngoại, không biết vì sao, trong lòng cô lại có phút buồn phiền. 

Cô gái nhỏ đó có lẽ là bạn thời thơ ấu của cô, nếu như bà ngoại không bị bệnh, nếu như bà không đưa cô tới nhà họ Tống, chắc là hai người họ sẽ trở thành bạn thân, giống như cô và Mỹ Hân vậy. 

Tống Chấn Nghiệp thấy cô đóng chiếc hộp lại, ông thăm dò hỏi: “Hân Nghiên, gần đây mẹ con đã tới tìm ba, muốn nhận con về, con định thế nào, có thể nói cho ba biết hay không?” 

Tống Hân Nghiên thoáng chút ngạc, cô không ngờ Tống Hân Nghiên đã đến tìm Tống Chấn Nghiệp, cô cụp mắt, miết ngón tay lên hộp gấm, cô nói: “Ba, thời gian vừa rồi đã xảy ra rất nhiều chuyện, đầu óc con rất loạn, tạm thời không nghĩ được cái gì cả.” 

“Con à, thương thay cho tấm lòng cha mẹ khắp thiên hạ, mẹ con cũng không phải cố ý muốn vứt bỏ con, đừng hận bà ấy, con nhận nhau với bà ấy đi.” Tống Chấn Nghiệp nghiêm túc nói. 

Tống Hân Nghiên cắn môi không lên tiếng, Tống Chấn Nghiệp thấy vậy cũng không cưỡng ép cô, ông vỗ vỗ vai cô nói: “Chuyện này nói sau đi, đợi con nghĩ thông rồi thì sẽ hiểu được nỗi khổ của bà ấy. Đi thôi, xuống dưới nhà, mẹ con biết con về nên đã đặc biệt nấu súp gà cho con. Có lẽ đâu là bữa cơm đoàn viên cuối cùng của chúng ta ở căn nhà này.” 

Tống Hân Nghiên nhìn ông, trên gương mặt già nua có chút không muốn, cô nói: “Ba, con có một ít tiền tiết kiệm, mọi người lấy trước dùng tạm. Trước đây ba có Tống thị, con cũng không có cơ hội báo hiếu, bây giờ để con hiếu thuận với ba một lần đi.” 

Tống Chấn Nghiệp đưa tay vỗ vai cô: “Đứa trẻ ngoan, con là con gái, trong tay cần giữ một chút tiền, bố mẹ không sao, ba sẽ ra ngoài tìm việc kiếm tiền, con đừng lo lắng, mọi chuyện rồi sẽ tốt lên thôi. 

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.