Anh Từng Là Duy Nhất

Chương 192 Ngăn nó lại mau



Ông cụ Thẩm nổi trận lôi đình, huyết áp tăng vọt, thấy sắc mặt ông cụ không ổn, Thẩm Đường Khải Hồng vội vàng chạy tới đỡ ông ta, ông cụ Thẩm tức giận đến mức thở dốc khó khăn, chỉ về phía sảnh trước: “Khải Hồng, kêu bảo vệ tới ngăn chúng lại, nhanh lên.” 

Nghiệp chướng, hôm nay bộ mặt của nhà họ Thẩm đã bị ném xuống Thái Bình Dương, về sau ông ấy còn mặt mũi nào để đi gặp người khác nữa đây? 

Đường Khải Hồng đưa ông cụ Thẩm cho Nhan Tư rồi bước nhanh ra khỏi sảnh tiệc. Thẩm Ngộ Thụ thấy đồ gần như đã bị đập vỡ gần hết, anh ta nắm tay Lý Gia Trân đi về phía cửa sảnh tiệc. 

Làm sao mà ông cụ Thẩm có thể để anh ta đi được? 

Ông ấy nghiêm nghị nói: “Ngăn nó lại mau.” 

Không nói một lời, Thẩm Ngộ Thụ duỗi tay bế Lệ Gia Trân lên chạy thật nhanh ra ngoài sảnh tiệc.Trước đây Lệ Gia Trân chưa bao giờ điên cuồng như vậy, cô chỉ cảm thấy hả giận khi nhìn thấy cái miệng thở phì phò vì tức giận của Hạ Doãn Nhi. 

Cô được Thẩm Ngộ Thụ bế vội vàng ra khỏi khách sạn, lên chiếc xe đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy một nhóm nhân viên bảo vệ đuổi theo, cô cười thành tiếng: “Chơi vui quá đi, cho anh thể hiện, bây giờ trở về thì có nước khóc mất.” 

Thẩm Ngộ Thụ ngồi bên cạnh và nhìn cô mỉm cười trìu mến. Tâm trạng chán nản của anh ta như được giải tỏa vì rắc rối, anh ta vòng tay qua ôm lấy cô: “Tiếp theo chúng ta sẽ đi đâu đây?”” 

Lệ Gia Trân liếc nhìn anh ta rồi lặng lẽ bỏ tay anh ta ra, cô tỏ vẻ xa lánh: “Đưa em về Kim Vực Lam Loan đi.” 

“Em đến Kim Vưc Lam Loan làm gì? Anh cả của anh đã về rồi, em muốn làm bóng đèn à?” Thẩm Ngộ Thụ bất mãn nhìn cô, anh ta cứ ngỡ sau một trận náo loạn vừa rồi cô sẽ bình tĩnh hơn, nhưng ai dè tình hình của họ vẫn quay trở lại như ban đầu. 

“Vậy đưa em về khách sạn.” Lệ Gia Trân nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ cần cô nghĩ đến những lời nói vô liêm sỉ của Hạ Doãn Nhi, cô không thể dễ dàng tha thứ cho anh ta được. 

Thẩm Ngộ Thụ đưa tay ra kéo cơ thể cô lại, anh ta thấp giọng quát: “Lệ Gia Trân, rốt cuộc phải làm gì thì em mới chịu tha thứ cho anh hả? Bộ mấy ngày qua chỉ có mỗi em buồn hay sao? Chứ anh không buồn à?”” 

“Anh buồn cái gì? Anh tự dưng lầm lẫn giữa hai người phụ nữ thì mắc gì anh phải buồn?” Lệ Gia Trân hét lớn, dù sao Hạ Doãn Nhi cũng là nạn nhân, cô không có quyền oán giận cô ta. Vậy cô sẽ hận ai đây, số phận à? 

Khoảng cách giữa họ như có một bức tường, nếu cô biết rằng sớm có một ngày họ sẽ vô tình chia xa mỗi người một phương trời, có khi cô sẽ đến thẳng phòng anh ta và trao thân cho anh ta. 

Nhưng cô không hối tiếc, bởi vì trên thế giới này không có chuyện nếu như. 

Thẩm Ngộ Thụ tuyệt vọng bỏ tay xuống, ủ rũ nói: “Trân Trân, anh không quan tâm đến người khác, anh chỉ quan tâm đến em thôi, đừng đẩy anh ra nữa, được không? Chúng ta quen nhau chín năm rồi, cũng đã bên nhau được ba năm, chẳng lẽ em vứt bỏ tình cảm này nhanh vậy ư?” 

Hai tay Lệ Gia Trân đang để trên đầu gối nắm chặt thành nắm đấm: “Làm sao có thể từ bỏ, chỉ cần sau này nghĩ đến việc anh làm chồng người khác, trái tim em đau đến mức không thở nổi. Anh Ngộ Thụ, từ khi em đã mười hai tuổi, anh đã lấy mất nụ hôn của em, em đã xác định anh là người đàn ông trong cuộc đời em rồi. Nhưng em phải làm gì đây? Dù có miễn cưỡng đến đâu thì trái tim em vẫn đau nhói, em cũng không thể tha thứ cho sự phản bội của anh được nữa.” 

Thẩm Ngộ Thụ bất ngờ ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào cô: “Trân Trân, em là người mà nếu người kia mới phạm phải một sai lầm, thì cả đời này không thể tha thứ được đúng không?” 

“Phải, anh biết em là một người sống theo chủ nghĩa hoàn hảo, điều này sẽ trở thành rào cản mà cả đời chúng ta không thể vượt qua, vậy nên chúng ta chia tay đi.” Lệ Gia Trân quyết định, vừa dứt lời, cô đã bị một lực ấn vào cửa. 

Cô chật vật ngẩng đầu lên nhìn anh, khuôn mặt đẹp trai của anh ta ở trên người cô, với vẻ cố chấp không thể giải thích được: “Anh không chấp nhận, Lệ Gia Trân, em có nghe không, anh cấm em chia tay với anh, trừ khi anh chết.” 

Trái tim Lệ Gia Trân loạn nhịp, hai tay cô bị anh ta gắt gao đè chặt, nụ hôn của anh ta như những giọt mưa liên tiếp rơi xuống. Cô hít một hơi, nghiêng đầu né tránh, nhưng cô không thể né được. 

Truyện được nhóm dịch đăng độc quyền trên app ReadMe. Nếu bạn đọc ở các trang web khác, đó là web lậu. Vui lòng đọc tại app ReadMe để ủng hộ công sức của nhóm dịch và cập nhật các chương mới một cách nhanh nhất. 

Sự chênh lệch về sức mạnh giữa nam và nữ khiến anh ta dễ dàng lạm dụng cô. Cô nhìn người đàn ông trở nên vô cùng đáng sợ trước mặt mình. Cô thậm chí còn có cảm giác rằng anh ta sẽ thoát khỏi kiểm soát muốn cô ngay trên xe hơi. 

Môi anh ta áp vào môi cô, trằn trọc thâm nhập. Lệ Gia Trân bị anh ta ép buộc không còn lối thoát, cô há miệng cắn môi anh ta, mùi gỉ sắt thấm vào giữa môi và răng. Anh ta đau đớn rên rỉ, nhưng thay vì buông cô ra, anh tiếp tục hôn cô trong tuyệt vọng. 

Trái tim Lệ Gia Trân dịu lại, khớp hàm cô nhẹ nhàng mơ ra, nước mắt rơi xuống thành một vệt dài. 

Thẩm Ngộ Thụ nếm vị mặn, anh ta nhìn giọt nước mắt của cô cứ lăn dài, anh ta đau lòng không sao chịu nổi. Anh ta đã từng đẹp trai lạnh lùng, luôn phớt lờ cô, nhìn thấy cô đuổi theo phía sau anh đã cho anh ta cảm giác thành tựu. 

Lục Trạch thường cười nhạo anh ấy, nói rằng một ngày nào đó Gia Trân mệt mỏi vì phải theo đuổi, cô sẽ không muốn đuổi nữa, lúc đó đừng tìm đến anh ta mà khóc lóc. 

Lúc đấy anh ta đã nói gì, hình như nói là dù trời có sập thì Gia Trân cũng không rời bỏ anh ta. Lúc này anh ta mới nhận ra rằng mình đã quá tự tin. Anh ta gạt nước mắt trên khuôn mặt cô: “Đừng khóc, Trân Trân, anh xin lỗi, hãy tha thứ cho anh một lần, một lần thôi, được không?” 

Lệ Gia Trân ôm anh ta vào lòng và bật khóc. Làm sao cô có thể tha thứ cho anh ta, làm sao có thể cùng anh ta tiếp tục đây chứ? 

… 

Đường Khải Hồng và Nhan Tư tiễn khách khứa ra về, sảnh tiệc nhốn nháo hỗn độn, hai vợ chồng nhìn nhau, xoay người đi vào phòng riêng trên lầu bốn. 

 Trong phòng riêng, bà Hạ vòng tay ôm Hạ Doãn Nhi, cảm xúc kích động: “Ông Thẩm, hôm nay ông phải giải thích cho chúng tôi về chuyện này này. Ban đầu ông đã nói với chúng tôi rằng ông sẽ gả Doãn Nhi cho Thẩm Duệ, nhưng chúng tôi không ngại chuyện cậu ta kết hôn lần hai, chúng tôi cũng không để ý đến chuyện cậu ta hơn Doãn Nhi tận chín tuổi. Từ khi Doãn Nhi và Thẩm Duệ gặp nhau, con bé đã luôn không vui, bây giờ con bé lại bị Thẩm Ngộ Thụ bắt nạt. Đứa con ngoan của chúng tôi đã bị anh em chúng gần như là làm cho tinh thần phân liệt, nếu ông không cho chúng tôi một lời giải thích, nhà họ Hạ chúng tôi sẽ không bao giờ bỏ qua.” 

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.