Chương 31. Một kiếm một chưởng một độn
“Thanh kiếm này, tên gọi Khôn Linh.”
Sáng ngày thứ hai, trên Thất Tinh Đỉnh, Bạch Thu Nhiên lưu luyến không rời đem thanh phi kiếm tỏa ra linh quang thổ hoàng sắc giao cho Đường Nhược Vi.
“Đối đãi với nó thật tốt, giống như đối đãi với trượng phu của ngươi vậy, không, phải là đối đãi giống như đối với con gái ngươi”
“Đối đãi như con gái ta cũng được thôi.”
Đường Nhược Vi nắm chặt chuôi kiếm, dùng lực giật hai lần,thanh phi kiếm vẫn không rời khỏi tay Bạch Thu Nhiên.
“Buông tay á! Sư tôn!”
“Ta à, cho tới nay đều có một cái mơ ước.”
Bạch Thu Nhiên trên tay gắt gao nắm lấy Khôn Linh kiếm , một bên lầm bầm nói với tiểu đồ đệ:
“Mơ ước một ngày nào đó, ta đột phá Trúc Cơ kỳ , ta phải dùng chân nguyên trong cơ thể ta, cùng mỗi cái thuộc tính phi kiếm đều ký một phần Huyết Khế, ta muốn Kiếm trận ngũ quang thập sắc, bay lượn trên mộ phần của những tên gia hỏa ngu ngốc đã từng đã cười nhạo ta mà hóng mát. . .”
“Người nào quản ngươi a! Thanh kiếm này không phải ngươi thua ta sao? !”
Đường Nhược Vi dùng toàn lực, vẫn như cũ không giành được phi kiếm trên tay Bạch Thu Nhiên , cuối cùng, tại thời điểm nàng chuẩn bị há mồm đi cắn tay Bạch Thu Nhiên, Bạch Thu Nhiên niệm niệm không thôi nhìn theo Khôn Linh kiếm, tiếp theo có chút không cam lòng mà buông lỏng tay ra.
Sau khi giành được phi kiếm, Đường Nhược Phi liền đem phương pháp ký Huyết Khế đã học được, cùng Khôn Linh kiếm ký Huyết Khế, sau đó cảm nhận được thanh phi kiếm này dung nhập vào trong Tử Phủ.
“Khẩn trương như vậy làm cái gì. . .”
Bạch Thu Nhiên thu hồi ánh mắt, hậm hực nói:
“Vi sư cũng không thật cùng ngươi đoạt.”
“Ngươi cũng không biết xấu hổ mà nói câu này hả.”
Đường Nhược Vi lườm hắn một chút.
Bạch Thu Nhiên sờ sờ mũi của mình, không nói gì.
“Đúng rồi, sư tôn.”
Đường Nhược Vi nhìn đến phi kiếm phía trên Tử Phủ tản ra hạo quang, sau đó nàng tựa hồ nhớ ra gì đó liền cất tiếng hỏi:
“Hiện tại ta đã có thể ngự kiếm, ngài ít nhất cũng nên dạy ta một chút chiêu thức đi?”
Trong sáu năm qua ngoại trừ Tạo Hóa Đoán Thể công cùng Đại Diễn Nguyên Từ, Bạch Thu Nhiên cũng không có dạy Đường Nhược Vi bất cứ cái chiêu thức gì khác.
Kết quả của việc này chính là, tuy rằng Đường Nhược Vi căn cơ không ngững tiếng bộ vững vàng, nhưng chiêu thức, kinh nghiệm, kỹ xảo chiến đấu lại không có nửa điểm tiến bộ.
Trên Thất Tinh Đỉnh, ngoại trừ hai người là nàng và Bạch Thu Thiên, còn có vô số linh thú hấp thu linh khí Thất Tinh Đỉnh đã khai mở linh trí.
Có lẽ phía sau có Bạch Thu Nhiên âm thầm bày mưu đặt kế hoặc là ngấm ngầm cho phép mà những linh thú này thời điểm Đường Nhược Vi tu luyện, hoặc ngâm ôn tuyền, hoặc xuống núi liền cố ý tới gây sự với nàng, trong đó đáng kể nhất phải nói tới con khỉ cái ở ôn tuyền khiêu khích cơ ngực của Đường Nhược Vi.
Đối với đám linh thú thực lực so với Luyện Khí Kỳ chênh lệch không nhiều lắm, Đường Nhược Vi dùng chiêu thức bên trong Huyền Long công pháp mà nàng từng luyện, phối hợp với Đại Diễn Nguyên Từ, còn có lực lượng thân thể Tạo Hóa Đoán Thể công mang tới mới miễn cưỡng đuổi được chúng nó đi.
Tuy nhiên chỉ có con khỉ cái kia, thực lực gần như chạm tới Luyện Khí kỳ đỉnh phong, nó thậm chí còn không biết từ nơi nào học được kiếm pháp hoàn chỉnh của Thanh Minh Kiếm tông.
Một buổi chiều nào đó, thiếu nữ bị con khỉ cái kia khiêu khích chọc giận không nhẹ, mà nguyên nhân chính là, nàng bị con khỉ cái kia tùy tiện nhặt một cái nhánh cây trong sơn dã quất cho nguyên cái mông nở hoa.
Mặc dù Huyền Long công pháp là hoàng tộc công pháp nhưng cũng chỉ là một cái võ học ở phàm nhân, so với Thanh Minh Kiếm pháp mà tiên nhân Thanh Minh Đạo Nhân sáng tạo ra thì xa không bì kịp.
Kết quả Đường Nhược Vi bị quất tới nước mắt nước mũi chảy dòng dòng, còn bị Bạch Thu Nhiên không tim không phổi cười nhạo một buổi chiều.
“Chiêu thức sao?”
Bạch Thu Nhiên đảo mắt nghĩ nghĩ.
“Hiện tại ngươi cũng đã tiến vào Trúc Cơ, xác thực cũng là thời điểm dạy ngươi làm sao đánh người rồi. Với lại, cũng là thời điểm dạy ngươi một số phương pháp tu luyện mới.”
“Đánh người khác cũng được. . .”
Đường Nhược Vi ủy khuất quyệt miệng nói:
“Ta cũng không muốn đánh người, ta chỉ muốn ở trên núi bảo vệ tốt chính mình khỏi con khỉ cái đáng ghét kia.”
“Vậy được, ngươi tới đây.”
Bạch Thu Nhiên hiển nhiên là đã sớm chuẩn bị, hắn từ trong túi trữ vật của mình lấy ra một thanh thiết kiếm bình thường không có gì hiềm lạ, tiếp theo nói với Đường Nhược Vi:
“Vốn là ngươi đã bước vào Thanh Minh Kiếm Tông rồi như vậy vi sư nên truyền thụ Thanh Minh Kiếm Pháp cho ngươi. Tuy nhiên mấy năm, ngươi dày công xây dựng được cơ sở vững chắc, vi sư suy nghĩ rất lâu, lại cảm thấy Thanh MInh Kiếm Pháp thiên về nhanh nhẹn lại không thích hợp với người sở hữu năng lực khống chế nguyên tử thổ hệ như ngươi, cho nên ta liền dựa trên bộ Thanh Minh Kiếm pháp mà chế cho ngươi một bộ kiếm pháp mới, hiện tại là chiêu tứ nhất, ngươi tới nhìn kỹ.”
Bạch Thu Nhiên nâng lên thiết kiếm, Đường Nhược Vi nhạy bén cảm nhận được một cỗ lực lượng nguyên từ từ trên người người hắn phát ra, sau đó lại thấy hắn dùng lực lượng nguyên từ cộng thêm lực lượng của bản thân khống chế thiết kiếm trên tay, tùy tiện đâm một kiếm về phía trước.
Lực lượng nguyên từ cùng chân khí của hắn kết hợp, mang đến uy lực cực kỳ lớn, một đạo kiếm quang màu đen lóe lên, tảng hắc nham trên núi bị một kiếm đánh nứt ra từ giữa.
Đường Nhược Vi lẳng lặng nhìn Bạch Thu Nhiên thu kiếm vào vỏ, hỏi:
“Sư tôn, chỉ như vậy?”
“Chỉ như vậy.”
Bạch Thu Nhiên gật đầu nói:
“Ngươi còn muốn như thế nào?”
“Hừm ngươi để ta xây dựng căn cơ lâu như vậy mới bắt đầu dạy ta các chiêu thức, hiện tại kết quả chính là tùy tiện đâm một kiếm như thế?”
Đường Nhược Vi mở mắt nói:
“Như vậy một kiếm này của ta ngươi có thể thấy rõ sao? Có thể ngăn được sao?”
Bạch Thu Nhiên hỏi ngược lại.
Đường Nhược Vi nghĩ nghĩ, tựa hồ suy tư đến điểm mấu chốt trong đó, yên lặng không nói.
“Ngươi đừng xem chiêu thức này bề ngoài bình thường không có gì đặc biệt, mà phải xem tới bản chất bên trong. Phải phối hợp chân khí cùng năng lượng nguyên từ như thế nào mới có thể tối đa hóa uy lực của kiếm, đây mới là điểm tinh túy của chiêu thức này. Mà muốn thi triển triêu thức này, căn cơ nhất định phải đạt Trúc Cơ kỳ.”
Bạch Thu Nhiên nhìn một chút bàn tay của mình, lại tiếp tục bổ sung:
“Dưới tình huống bình thường, nếu ngươi có thể luyện một kiếm này đến thu phóng tự nhiên, không nói cái khác, ít nhất những người cùng cấp không ai đỡ được kiếm này của ngươi, trừ khi hắn có thủ đoạn hoặc công pháp đặc thù khác.”
“Ta cứ như vậy một chiêu liền tiêu diệt địch nhân sao?”
Đường Nhược Vi phồng lên miệng nói ra.
“Có thể trực tiếp một chiêu giết chết địch nhân, vì sao còn phải làm nhiều chiêu trò.”
Bạch Thu Nhiên giáo dục nói:
“Nhược Vi , chẳng phải vi sư luôn dạy ngươi phải học cách nhìn thấu bản chất thông qua hình thức bên ngoài hay sao. Trong chiến đấu cũng thế, người tu chân trong chiến đấu quan trọng nhất không phải là một người có tu vi căn cơ thâm hậu bao nhiêu. Những người có tu vi thậm hậu dù không sử dụng bất cứ chiêu thức gì, hay là chỉ sử dụng quyền cước cơ bản, dốc hết mười phần sức lực uy lực cũng đủ để khai sơn liệt thạch. Tuy nhiên, những chiêu thức tuyệt diệu như thuật pháp thần diệu, độn thuật quỷ dị, trận pháp huyền bí,… những cái này cũng có thể bù đắp nhược điểm tu vi. Vì vậy trong tất cả những phương diện này, tìm ra phương thức chiến đấu thích hợp nhất mới là phương pháp tốt nhất đề cao lực chiến đấu của mình.”
“Như vậy một kiếm này, là phương pháp chiến đấu thích hợp nhất với ta sao?”
Đường Nhược Vi hỏi.
“Còn có một chưởng, một độn, một kiếm, kết hợp những thứ đủ để khiến ngươi trong phạm vi cảnh giới Trúc Cơ hoành hành không sợ.”
Bạch Thu Nhiên gật đầu nói:
“Đây là phương thức chiến đấu vi sư suy nghĩ ra, trước mắt là phương thức thích hợp nhất ngươi, về sau, ngươi muốn học liền tự mình suy nghĩ ra phương thức chiến đấu phù hợp.”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!