“Băng mạn!”
Không hề dừng lại, cũng không có chút nào gián đoạn. Mục Bạch liền làm một mạch. Hắn đem sự khổ luyện của mình hoàn toàn phóng xuất ra. Ngay lập tức, con ngươi của hắn đổi màu sang màu trắng, hơi thở tràn ra một luồng khí lạnh. Ngay sau đó, tượng gỗ hình người bám đầy một mảng băng sương màu trắng!
Băng sương nhanh chóng lan tràn. Tượng gỗ hình người giống như bị trát lên một tầng băng sương, nhìn qua dị thường kinh người. Hàn khí tản ra xung quanh, tràn ngập toàn bộ sân kiểm tra.
“Kẽo kẹt ~~ kẽo kẹt ~~~ kẽo kẹt ~~~~”
Băng mạn cũng không có kết thúc khi nó đã bao trùm hết tượng gỗ. Nó bắt đầu khuếch tán xuống mặt đất sân kiểm tra. Trong lớp cũng có một học sinh sát hạch qua kỹ năng băng mạn, nhưng Băng mạn của hắn cũng không có được kinh người như Mục Bạch!
Đám học sinh thấy Băng mạn lan tràn xuống đất, đều sợ hãi thối lui ra ngoài mấy bước. Bọn hắn có cảm tưởng rằng Băng mạn sắp lan tràn tới chân bọn bọn hắn rồi.
Nhóm lãnh đạo cùng giáo khảo thì lại rất bình tĩnh. Trong mắt bọn họ hiện lên vài phần khen ngợi.
Đây là kỹ năng Băng mạn tương đối thành thục, đặt ở hiệp hội ma pháp đều có thể thông qua.
Hiệp hội Ma pháp sư chính là hiệp hội xây dựng dành cho người trưởng thành. Một học sinh mới chỉ thức tỉnh 1 năm đã có thể phóng thích kỹ năng Băng hệ như vậy quả thực hiếm có.
“Không tồi.” Mục Trác Vân vẫn đánh giá như cũ.
Mục Bạch cũng không quan tâm mình có lọt vào mắt của Mục Trác Vân hay không. Hắn thấp thỏm đem ánh mắt chuyển sang hướng Mục Ninh Tuyết.
Vừa nhìn sang, Mục Bạch giống như bị mũi tên cắm phập vào lồng ngực vậy. Bởi vì Mục Ninh Tuyết căn bản chưa từng nhìn hắn biểu diễn, ngược lại ánh mắt nàng đang chăm chú nhìn vào một người ở trong lớp.
Mục Bạch thấy vậy cũng đánh mắt tìm kiếm. Ngực hắn lại bị cắm thêm một mũi tên nữa.
Mạc Phàm!!
Nàng đang nhìn Mạc Phàm!!
Hỗn đản, hỗn đản!!
Tại sao nàng lại nhìn hắn!!
Gia hỏa ở trong đống rác kia thì có cái gì tốt đẹp cơ chứ?? Ta phóng thích xuất sắc như vậy vì sao lại không nhìn cơ chứ!!
Cả khuôn mặt Mục Bạch nhanh chóng vặn vẹo.
Ở thời điểm quan trọng nhất trong cuộc đời hắn chính là hy vọng được Mục Ninh Tuyết chăm chú nhìn, kết quả là nàng lại chăm chú nhìn sang hướng của thằng chó kia. Thằng chó kia chẳng qua chỉ là một tên hề mua vui cho công chúa. Tên hề thì có gì tốt đẹp cơ chứ, cười xong thì hết rồi. Vì sao lại còn đi phung phí ánh mắt của người nhìn hắn cơ chứ??
“ Ta sẽ cho người chết rất thảm rất thảm!”
Sắc mặt Mục Bạch âm trầm tới cực điểm. Hắn mang theo vẻ mặt dày đặc oán khí bước từng bước xuống.
“ Thành tích phi thường xuất chúng, Tinh trần cấp S, Phóng thích cấp B.” Giám khảo đưa ra kết quả cuối cùng.
Sát hạch Phóng thích, dù rằng những học sinh lớp dẫn đầu cũng chỉ có C hoặc D là cùng. Duy nhất 1 người đạt tới thành tích cấp B, đó chính là người mang trong mình Lôi hệ Hứa Chiêu Đình!
Thành tích này đi ra, hoàn toàn xứng đáng đệ nhất toàn trường.
……
“ Người tiếp theo, Mạc Phàm!”
Khi mọi người còn đang sợ hãi, thán phục trước màn trình diễn hoa lệ của Mục Bạch khi giành được giải quán quân, thì tới phiên Mạc Phàm.
Thật sự, Mạc Phàm cũng có chút kỳ quái.
Cớ gì thằng nhãi vừa biểu diễn xong, lại tới lượt của mình, sao lại có sự trùng hợp hoàn hảo đến như vậy??
Mạc Phàm không tin trên thế giới này có sự trùng hợp ngẫu nhiên như vậy.
Nhưng mà, không sao cả, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, binh tới tướng chặn, nước tới đất ngăn, ngươi nếu không sợ, tất cả đều tốt đẹp.
……
“Thế nào?” Mục Hạ thấy Mục Bạch bước tới, liền hỏi nho nhỏ.
“Cứ làm theo ý ngài.” Mục Bạch như một oán phụ độc ác nói.
“ Ta cũng muốn tốt cho Mạc Gia Hưng thôi. Tốt nhất nên đem nhi tử của hắn quét ra ngoài, mất công hắn lại làm phụ thân của hắn mệt lòng thêm lần nữa. Vốn dĩ hắn cũng không có khả năng học ma pháp, cho nên cũng không cần ở đây làm gì.” Mục Hạ nói.
Mục Hạ cùng với Mục Bạch tất nhiên là hợp sức đối phó Mạc Phàm.
Trước khi sát hạch, Mục Hạ đã thông tri cho lực lượng giám khảo của hắn kế hoạch tỉ mỉ.
Giám khảo đầu hói là người của Mục Hạ, trình tự sát hạch thí sinh cũng là do Mục Hạ an bài ổn thỏa.
Mục Bạch kiểm tra xong chính là Mạc Phàm, Mạc Phàm kiểm tra xong cũng chính là thời gian nghỉ ngơi công bố kết quả cho 1 nửa thí sinh. Cho nên, trong chuyện này, hắn có động tay động chân một chút, ví dụ như thời điểm Mạc Phàm đem đặt tay lên Tinh cảm thạch, có thể đem một viên Ám Thạch đặt ở phía dưới Tinh cảm thạch.
Viên Ám thạch này có tác dụng rất đơn giản, đó chính là khi Tinh cảm thạch phát ra ánh sáng, viên Ám thạch này sẽ hút đi một phần năng lượng, làm cho quang mang Tinh cảm thạch ảm đạm xuống rất nhiều.
Do vậy, dù Mạc Phàm có miễn cưỡng làm ra được cái thành tích C, thì nho nhỏ Ám thạch này cũng sẽ đem thành tích Mạc Phàm ổn định kéo xuống D, thậm chí còn có thể thấp hơn nữa.
Dù sao thì đối với một người đã nát rồi, thì khiến cho hắn nát thêm một chút nữa cũng không sao cả. Người như vậy quả thực không nên lãng phí tài nguyên của trường, sớm đuổi hắn ra khỏi trường đối với gia đình hắn cũng không phải là chuyện xấu.
Mục Bach sớm đã cười đến vặn vẹo cả quai hàm.
Haha, Lần này, Mạc Phàm người còn không mất hết mặt mũi??
……
“Mạc Phàm, nghe có chút quen.” Lúc này, Mục Trác Vân chậm rãi mở miệng nói.
“Đại ca, hắn chính là con của tài xế phu nhân.” Mục Hạ rất đúng lúc nói cho Mục Trác Vân biết một chút thông tin.
Lúc này, ánh mắt vẫn luôn băng lãnh của Mục Ninh Tuyết bỗng nhiên chuyển động.
Thật ra nàng đã nhận ra Mạc Phàm từ trước, chỉ là nàng có nghi hoặc, vì sao khi nàng vừa tới nơi này, vừa hay Mục Bạch cùng Mạc Phàm bắt đầu kiểm tra?
Mục Trác Vân nhìn sang Mục Ninh Tuyết bên cạnh.
Mục Ninh Tuyết liền nhanh chóng khôi phục lại vẻ băng lãnh, tựa như đối với tất cả mọi học sinh đều giống nhau, không có bất luận cảm xúc gì giao động. Do vậy, ánh mắt Mục Trác Vân hiện lên vài phần hài lòng.
Tiểu tử này, có thời điểm không hiểu chuyện cùng phản nghịch. Không biết khi trưởng thảnh, còn có ấu trĩ như vậy nữa không.
“ Cùng quan sát đi, dù sao cũng từng là người của Mục thị chúng ta.” Mục Trác Vân ngữ khí nhẹ nhàng nói.
Thật ra Mục Trác Vân cũng hiểu được, con của một người tài xế cũng không thể nào mà xuất sắc được, để Mục Ninh Tuyết nhìn một chút cũng tốt. Cái loại người nho nhỏ này ở Bắc Thành có cả một đống, sớm hay muộn gì bọn hắn cũng sẽ đi ra ngoài thế giới của bọn họ thôi. Hắn không hy vọng một tiểu tử như vậy sẽ lưu lại vết sẹo trong lòng nữ nhi bảo bối của hắn.
……
Bên kia, Mạc Phàm cũng không nghe rõ những người kia đang nói “…” cái gì.
Lúc này hắn chỉ muốn chạy tới chỗ Tinh cảm thạch, giống như những người khác đặt tay lên Tinh cảm thạch.
“Thật ra ta phải cảm ơn hắn mới đúng. Chính vì có hắn mà ta mới có thể yên ổn ở vị trí gần cuối, nếu không thì ta thảm rồi.” Một học sinh vừa kiểm tra xong nói.
“ Lão tam, ta cũng là D, không sao, chúng ta cùng nhau tiêu sái bước ra khỏi trường.” Ký túc xá đồng học Thủy hệ Tiểu Bân nói.
“ Có thể được D hay không còn khó nói.”
“ Đúng vậy, tu vi một chút tiến bộ đều không có.”
Trong lớp, đều là hỏa hệ Chu Mẫn nhìn chăm chú vào Mạc Phàm. Nàng muốn biết người này rốt cục có muốn ở lại học hay không. Một người rõ ràng thiên phú Hỏa hệ so với mình còn cao hơn, lại bị thông báo đuổi ra khỏi trường làm cho Chu Mẫn có vài phần đáng tiếc. Đối với loại người không cầu tiến như Mạc Phàm này nàng cũng sinh ra vài phần chán ghét.
“ Có ánh sáng, có ánh sáng kìa…”
“ Ánh sáng quả thật quá yếu, ta có cảm giác còn yếu hơn cả D cấp.”
Phía trong Tinh cảm thạch, ánh sáng giống như là xấu hổ, không có cách nào từ trong tinh cảm thạch bước ra ngoài được.
Nhưng mà, đột nhiên, ánh sáng bên trong giống như phá vã được cái gì đó, bắt đầu trở nên chói lọi, rồi đột ngột phóng xuất ra ngoài.
“ Ta ngất, Không phải chứ??”
“ Ánh sáng này …. Hình như không phải là D!”
“ Thật hay giả vậy, C cấp??”
Bạn cùng phòng đồng học Tiểu Bân xem đến ngây ngẩn cả người. Hắn thật sự không dám tin Mạc Phàm ở trước Tinh cảm thạch thúc dục ánh sáng Hỏa Hệ lên được C cấp.
Cái gì tiêu sái đi ra khỏi trường chứ, người ta được C cũng chính là miễn cưỡng đủ tư cách ở lại trường.
Sao không có ai nói đúng hết vậy??
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!