Chương 1132
Đưa tay vuốt nhẹ bộ áo giáp, trong đầu Thương tự nhiên truyền đến một thông tin.
“Thanh Nguyệt Thần Khải!”
“Hóa ra là nó”, Thương lẩm bẩm một mình.
Cô cũng không biết vì sao mình lại biết những thứ này, còn nghĩ những thứ này trời sinh đã ở trong đầu, đợi khi xuất hiện, cô sẽ tự nhiên mà biết.
Có điều, mặc dù cô biết tên của thứ này, nhưng không thể nhớ được nguồn gốc, dù cho cô muốn đập vỡ đầu thì vẫn như vậy, cuối cùng Thương đành phải từ bỏ suy nghĩ.
Lập tức, Thương phun ra một làn sương mù màu xám lên trên Thanh Nguyệt Thần Khải, Thanh Nguyệt Thần Khải từ từ bay lên, sau đó đột nhiên nổ tung, thành vô số bộ phận cấu thành, ngưng tụ trên không trung.
Lúc này, Thương lại nhìn đến cơ thể mình, hình như còn chưa vừa ý, chỉ thấy cô cau mày, dưới chân bốc lên một ngọn lửa màu xanh, cháy từ dưới lên trên.
Một lúc sau, ngọn lửa vụt tắt, một thân hình tuyệt đẹp trắng ngần không tì vết, rung động lòng người xuất hiện.
Thân hình này cộng với khuôn mặt xinh đẹp của Thương, e rằng thánh nhân nhìn thấy cũng sẽ rung động.
Chỉ là, khi Thương nhìn đến cơ thể khỏa thân của mình, luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, chỉ thấy cô lẩm bẩm trong miệng: “Xem ra, có cơ hội đến đó, phải xem xét mấy cơ thể mà chủ nhân thích đó”.
Nói xong, cô dang hai tay, ngẩng đầu nhìn lên bầu trời, vô số bộ phận cấu thành ngưng tụ trên không trung từ từ hướng về phía Thương, vừa vặn rơi trên người nó.
Lúc này, cơ thể như bạch ngọc của Thương đã được Thanh Nguyệt Thần Khải hoàn toàn bao bọc lấy, chỉ còn lại đôi mắt sâu cùng bàn chân trắng ngần như bạch ngọc lộ ra ngoài.
Trên chiếc mũ sắt của Thanh Nguyệt Thần Khải khắc những dòng chữ tinh xảo, bao bọc lấy đầu và cổ của Thương, hình dáng thuôn gọn bên dưới chính là áo giáp ôm sát nửa thân trên.
Áo giáp có vảy màu xanh mịn như vảy cá, trên mỗi vảy đều có một hoa văn khác nhau, nhìn kỹ, nét vẽ trên những hoa văn đó sáng đẹp như những vì sao, thu hút ánh mắt của mọi người, một mảnh áo giáp giống như cả một thế giới.
Dưới áo giáp có một dải thắt lưng rung động lòng người, tôn lên đường cong nửa thân trên của Thương một cách hoàn hảo, bên dưới chính chính là váy giáp chạm đến mu bàn chân.
Trên vân kiên trên vai Thương, hai dải băng rủ xuống, khẽ phất phới phía sau, không ngừng bay múa.
Lúc này, Thương trông giống như một nữ chiến thần, một thân Thanh Nguyệt Thần Khải hiên ngang lẫm liệt, đôi mắt vốn màu xanh cũng đã chuyển thành màu trắng, con ngươi lại có màu bạc khác lạ, lúc đôi mắt chớp mở, ánh bạc đột nhiên xuất hiện, quyến rũ động lòng người.
Thương đứng tại chỗ một hồi lâu, mới giấu đi ánh bạc trong mắt mình, trở nên vô thần như những sinh vật khác, sau đó, chỉ thấy cô chân trần đi ra khỏi hang động.
Đến cửa hang động, Thương quay người lại phun ra một đám sương mù màu xám lên phía trên hang động, nơi đó lập tức xuất hiện một ký hiệu hình lưỡi liềm, theo quy tắc của thế giới này, về sau nơi này sẽ thuộc về Thương.
Lúc này, hai chân Thương cách mặt đất một thước, chậm rãi bay xuống núi, cô còn cần năng lượng vô hạn, hiện tại cô không có quyền nghỉ ngơi, bởi vì luôn có một giọng nói cảnh cáo cô, cô phải dùng tốc độ nhanh nhất để trưởng thành.
Không biết di chuyển bao lâu, cuối cùng Thương cũng tìm được con mồi, đó là một con địa long có thân hình to lớn, cao mười mấy mét, dài hơn ba mươi mét, trên sống lưng có gai xương, trên chiếc đuôi dài còn có bóng xương, trong mắt rực lửa, bước đi chậm rãi.
Cô đi đến đâu, những sinh vật yếu ớt đều vùi mình sâu trong đất, sợ con thú hung dữ này phát hiện ra khí tức của chúng, ngay cả sinh vật mạnh nhất ở đây là hắc võ sĩ cũng bỏ chạy.
Thương nhìn con địa long này, trong miệng phát ra một tiếng rít dài vô thanh, nắm chặt tay phải, lao về phía trước nhanh như chớp.
Lúc Lục Hi tỉnh lại đã là trưa ngày hôm sau, uống một viên Cao Hoàng Đan anh liền cảm thấy thể chất của mình đã cường tráng trở lại.
Xem ra bản thân thực sự đã đạt đến điểm giới hạn, hẳn là sắp đột phá.
Tâm trạng Lục Hi vui vẻ, dùng thần thức nhìn khắp Thiên Nhân Cư, thấy Vân Vệ Hoành vẫn đang tu luyện, trong lòng không khỏi mỉm cười.
Sau đó, anh thấy Hoắc Tư Duệ và Miwa Nozaki cũng đã trở về, nhưng không thấy Chân Nhi và A Đóa, Lục Hi lập tức thông báo cho các cô, đến phòng của mình.
Không lâu sau, hai người đi đến, Hoắc Tư Duệ cười vui vẻ nói: “Lúc chúng tôi trở về, anh còn đang ngủ, nên cũng không quấy rầy anh”.
Lục Hi gật đầu cười nói: “A Đóa đâu, sao cô ấy và Chân Nhi không cùng về?”
“Hiện tại A Đóa đã bắt đầu lưu diễn toàn quốc, cô Ngụy Tuyết Mạn phụ trách toàn bộ công việc, hơn nữa, tôi đã để cô Ngụy Tuyết Mạn từ chức, cho cô ấy một đãi ngộ không tệ, để cô ấy phụ trách toàn bộ hoạt động của A Đóa”, Hoắc Tư Duệ côi.
Lục Hi nghe thấy vậy, liền bày tỏ sự hài lòng, sự sắp xếp này của Hoắc Tư Duệ quả thực không tệ.
Lúc này, Hoắc Tư Duệ có chút khó hiểu nói: “Không biết tại sao, cô gái Chân Nhi này có vẻ rất thích náo nhiệt, đòi đi theo A Đóa, còn hứa sẽ bảo vệ an toàn cho cô ấy”.
Lục Hi nghe thấy vậy, khẽ nhíu mày.
Anh cũng có chút nghĩ không ra, nhưng nghĩ lại, người giống như Chân Nhi, từ nhỏ đã tu luyện trên núi, vừa xuống núi, hứng thú với thế giới bên ngoài cũng hoàn toàn có thể hiểu được.
Hơn nữa, lúc đầu Lục Hi còn lo lắng cho vấn đề an toàn của A Đóa, nhưng bây giờ có Chân Nhi ở bên cạnh, anh có thể yên tâm rồi, người đó mặc dù nhìn có vẻ chưa trải sự đời, nhưng lại là một cao thủ thánh vực thật sự, có thực lực siêu mạnh, có cô ấy ở bên cạnh A Đóa là đủ.
Còn Hoắc Tư Duệ vẫn phải điều hành tập đoàn Giai Mĩ, cũng không thể ở mãi bên cạnh A Đóa được, trở về cũng là điều nằm trong dự liệu.
Sau đó, hai người nói chuyện phiếm một lúc, bởi vì có quan hệ với A Đóa và cuộc thi tiếng hát thanh thiếu niên mà danh tiếng của tập đoàn Giai Mĩ ở trong nước đã tăng vọt, công việc cũng nhiều hơn, không nói được mấy câu, Hoắc Tư Duệ bị điện thoại oanh tạc, chỉ có thể tạm biệt Lục Hi, cùng Miwa Nozaki rời đi.
Ngay sau khi hai người rời đi, Lục Hi định ra ngoài đi dạo, Phù Đồ lại đến.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!