Tối Cường Tiên Đế Trọng Sinh Đô Thị

Chương 36: Thật không tệ a



“Như vậy hay là cậu gia nhập Hồng Kinh Hội, thì mỗi ngày đều có thể nhìn thấy tôi?”

Giọng nói nữ tử cực kỳ mê hoặc, dựa vào rất gần Diệp Lăng, đôi môi anh đào khẽ mở, Diệp Lăng cũng có thể nhìn thấy được cái lưỡi thơm tho mê người của nàng.

“Chỉ nhìn thôi thì có ích lợi gì?”

Diệp Lăng cười chúm chím, nói:

“Không bằng, cô hôn tôi một cái trước rồi tôi sẽ gia nhập Hồng Kinh Hội, thế nào?”

Nữ tử không nói gì, nhưng ánh mắt ngày càng lạnh.

“Mày dám nói như thế với hội trưởng của chúng ta?”

Phía sau một tên đại hán bất ngờ xong tới, tay cầm khai sơn đao quơ quơ, hung hãn nhìn chằm chằm Diệp Lăng.

“Tao đang nói chuyện với mày à?”

Diệp Lăng liếc xéo đại hán này một cái, nói:

“Còn nữa, mày đừng có dùng thanh đao rởm kia uy hiếp tao, nếu lão tử nguyện ý, dù mày có súng thì tao cũng không sợ.”

“Mày cho rằng tao giống như đám phế vật kia?”

Đại hán nhất thời phát hỏa, chỉ vào đám người Hoàng Mao nói.

Nữ tử lắc đầu, ra hiệu đại hán lui về sau, nói:

“Nghe nói buổi chiều tên mặt thẹo bị đánh nằm viện, đừng nói là cậu đánh đấy chứ?”

Dù sao cũng chỉ là tùy tiện hỏi thôi, nhưng biết đâu có thể là hắn thì sao?

Chẳng qua câu trả lời của Diệp Lăng dĩ nhiên lại giống như suy nghĩ của nàng,

“Mặt thẹo? Nếu như cô nói là ở trung tâm tài chính Hoàn Cầu, vậy thì đúng rồi đó.”

Nữ tử sửng sốt:

“Thật là cậu?”

“Đúng, chính là tôi.”

Diệp Lăng nhún vai.

Đôi mắt nữ tử nhất thời lộ ra sát cơ:

“Vậy hôm nay, nợ mới nợ cũ cùng tính một lượt.”

“Tính cái gì?”

Diệp Lăng lại không thèm để ý chút nào, nhàn nhạt nói:

“Tôi khuyên cô một câu, tốt nhất vẫn là quên đi, bởi vì mặc kệ các người tính như thế nào thì cũng chịu thiệt mà thôi.”

“Tiểu tử, mày rất cuồng đó?”

Đại hán xăm người kia lại lên tiếng, gã đã thấy không ít người phách lối, nhưng chưa từng loại người phách lối như Diệp Lăng.

Hồng Kinh Hội ở toàn bộ thành phố Đông Hải tuy không thể coi là thế lực lớn nhất, nhưng ở địa bàn Hoa Dương thì không ai dám làm loạn cả.

Diệp Lăng nhướng mày, trực tiếp mắng:

“Mày giống như một con chó vậy, cứ ở đằng sau thì tính là thứ gì, cho rằng mình cầm đao thì ngưu bức rồi hả?”

Đại hán xăm người sững sờ, tức thì lửa giận trùng thiên.

Người chết ở trong tay hắn không 1000 cũng có 800, vậy mà tên này còn dám nói chuyện với mình như vậy?

“Mày nói lại xem?”

Đại hán phẫn nộ nói.

“Mày cút luôn, đứng ở đó thật là chướng mắt!”

Diệp Lăng không nhịn được nói.

Đại hán triệt để tức giận, cầm lên khai sơn đao bổ về phía Diệp Lăng.

Nhưng cô gái tuyệt mỹ kia trừng mắt đại hán một cái, đại hán này lập tức dừng động tác lại, cuối cùng không có công kích Diệp Lăng.

“Tôi là hội trưởng Hồng Kinh Hội, Mộ Ngưng Hàm. Nếu cậu gia nhập Hồng Kinh Hội của tôi, chuyện trước kia đều sẽ bỏ qua.”

Mộ Ngưng Hàm nói tiếp:

“Nhưng nếu như cậu không gia nhập… Vậy hôm nay, cậu cũng đừng nghĩ ra được nơi này!”

Mộ Ngưng Hàm nhấn mạnh câu cuối, cả người tản ra sát khí nồng nặc.

Hiển nhiên, Mộ Ngưng Hàm có thể trở thành lão đại của Hắc Bang, người chết trong tay nàng cũng không ít a.

“Nữ nhân như vậy lại có thể có loại sát khí này, thực sự là hiếm thấy a…”

Diệp Lăng hít một tiếng, lại nói:

“Chẳng qua nếu như tôi muốn ra khỏi đây, các người có thể ngăn cản sao? Chỉ với mấy tên này mà cũng muốn giữ tôi lại?”

“Cậu có thể thử xem.”

Mộ Ngưng Hàm nói.

“Như vậy đi.”

Diệp Lăng suy nghĩ một chút, nói:

“Nếu như thật sự đánh nhau, bọn họ không chết thì cũng tàn phế. Dù sao thì cô cũng là hội trưởng Hồng Kinh Hội nên phải ra tay giải quyết chứ? Vậy hai ta đánh một trận, tôi thua mặc cho cô xử trí, cô thua thì theo tôi sẽ mang cô ấy rời khỏi nơi này, thế nào?”

“Chỉ bằng mày mà cũng muốn hội trưởng động thủ?”

Đại hán xăm mình kia không nhịn được, lại nhảy ra ngoài hô:

“Một mình lão tử cũng có thể bổ mày ra làm hai!”

Diệp Lăng không để ý đến gã, mà là nhìn chằm chằm Mộ Ngưng Hàm, nhàn nhạt nói:

“Cô cảm thấy thế nào?”

“Cậu đang ra điều kiện với tôi sao?”

Mộ Ngưng Hàm híp mắt lại.

Nếu như ngày hôm nay không đáp ứng, thì đám anh em này nhất định sẽ cảm thấy mình nhát gan sợ chết.

Dù sai Mộ Ngưng Hàm cũng là một nữ nhân, rất nhiều người không phục cô, nếu như việc này lại truyền ra ngoài, toàn bộ Hồng Kinh Hội sẽ oanh động.

“Được, tôi đáp ứng.”

Suy nghĩ một hồi, Mộ Ngưng Hàm bỗng gật đầu.

“Ha ha, thật sảng khoái!”

Diệp Lăng cười ha ha một tiếng, đứng ở vị trí ban đầu, hướng Mộ Ngưng Hàm ngoắc tay một cái:

“Mỹ nữ, đến đây đi?”

Mộ Ngưng Hàm không nói hai lời, thân thể lăng không bước tới, thời điểm này thân ảnh thoạt nhìn vô cùng hoa lệ.

“Hô!”

Cái kia chân dài kia hướng về phía Diệp Lăng đá tới, dĩ nhiên có mang theo tiếng gió thổi.

“Thật lợi hại a!”

Diệp Lăng mỉm cười, thời điểm Mộ Ngưng Hàm gần đá trúng hắn, bỗng nhiên Diệp Lăng tiến lên phía trước một bước.

Vẻn vẹn một bước mà thôi, cũng đã tránh thoát khỏi công kích của Mộ Ngưng Hàm.

“Tư thế xác thực hoa lệ, đáng tiếc, chỉ dễ nhìn chứ không có tác dụng gì.”

Diệp Lăng lắc đầu nói.

Nụ cười trên mặt Mộ Ngưng Hàm biến đổi, vừa rồi khi Diệp Lăng né tránh công kích của nàng thì có thể nhìn ra, tốc độ phản ứng của hắn thật quá nhanh.

Chẳng qua phản ứng chỉ nhanh một chút mà thôi, không thể biểu hiện cho thực lực cũng mạnh mẽ như vậy.

Mộ Ngưng Hàm lần nữa nhằm phía Diệp Lăng, bàn tay trắng noãn nắm thành quả đấm, mang theo tiếng gió thổi, nhắm thẳng đến đầu Diệp Lăng đánh tới.

Vừa ra tay là vị trí chí mạng a!

Đối với Mộ Ngưng Hàm đã không biết giết bao nhiêu người, đối với địch nhân, làm sao có thể thủ hạ lưu tình.

Huống hồ, Mộ Ngưng Hàm vẫn là một nữ nhân.

Thân ảnh Diệp Lăng hơi động, dưới chân khẽ nhếch lên, lại tránh khỏi công kích của Mộ Ngưng Hàm.

“Nắm tay vô lực, trọng tâm không đủ, yếu!”

Diệp Lăng nói.

Sắc mặt Mộ Ngưng Hàm có chút đỏ lên, cũng không biết là tức giận hay là lúng túng, hai tay chống nạnh, vóc người bốc lửa trưng bày ra, nhưng bỗng nhiên nàng tung ra một cước hướng đầu Diệp Lăng đá tới.

Lúc này, Diệp Lăng cũng không có né tránh, mà bắt lại cái chân của Mộ Ngưng Hàm.

“Đây là đòn thứ ba phải không?”

Diệp Lăng cười nói.

Lông mày Mộ Ngưng Hàm khẽ nhíu chặt, cũng không có giãy dụa tránh thoát.

“Ba!”

Diệp Lăng đột nhiên đưa tay ra vỗ nhẹ trên bờ mông tròn trĩnh của Mộ Ngưng Hàm.

Mặc dù bên ngoài là quần da, nhưng có thể cảm giác được thật là mềm mại a, lại rất đàn hồi nữa.

“Cậu!”

Đôi mắt Mộ Ngưng Hàm nhất thời trợn to.

Tên hỗn đản này… Dĩ nhiên lại dám đánh mông của mình?

Làm là hội trưởng Hồng Kinh Hội, lão đại hắc bang( xã hội đen), ai có thể dám xuống tay với nàng?

Diệp Lăng, tuyệt đối là thứ nhất!

“Mày dám tiện nghi của hội trưởng?”

Đại hán xăm mình kia lập tức cầm theo khai sơn đao chạy tới, chuẩn bị nhằm về phía Diệp Lăng bổ một nhát.

“Đừng tới đây!”

Mộ Ngưng Hàm kêu lên:

“Chúng ta đã đánh cược, không cho phép các người nhúng tay vào!”

Nghe vậy, những đại hán kia lập tức dừng bước, chẳng qua khi nhìn về phía Diệp Lăng, trong ánh mắt đều tràn đầy sát cơ.

“Ba!”

Đúng lúc này, Diệp Lăng lại một vỗ một cái vào mông của Mộ Ngưng Hàm.

Chẳng qua, hắn không dùng sức quá mức, nói là đánh, nhưng thật sự là đang sờ.

“Cái mông nhỏ này, xúc cảm thật không tệ a…”

Diệp Lăng vô sỉ nói.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.