Lúc trước Liễu Thập Tuế về tiểu viện đọc nhập môn pháp quyết, xem vô cùng thật tình mà chuyên chú, rất nhanh đã học thuộc toàn bộ nội dung bên trên sách.
Lúc đó tà dương còn chưa đi mất, hắn bắt đầu dựa theo yêu cầu trên sách mà luyện thể.
Mới bắt đầu là các loại tư thế, tiếp theo chính là bước dài cùng chồng chuối, cuối cùng là một bộ quyền pháp.
Bộ quyền pháp này cũng không khó, nhưng cần phát lực liên tục, nếu kéo dài thời gian dài, hô hấp của hắn sẽ trở nên cực kỳ khó khăn, căn bản không cách nào tiếp tục.
Ngay thời điểm hắn chuẩn bị buông tha, ngực bụng thoáng động, hô hấp tiến vào một tiết tấu kỳ lạ, có thể hoàn mỹ phối hợp với phát lực lúc ra quyền!
Loại tiết tấu hô hấp này quả thật rất kỳ lạ, nhất thời kéo dài nhất thời dồn dập, nhìn qua không có bất kỳ quy luật nào cả, nhưng Liễu Thập Tuế rất quen thuộc, nếu không hắn cũng không thể dùng đến nó.
Đó là phương pháp hô hấp thời khắc ở tiểu sơn thôn Tỉnh Cửu đã dạy hắn.
Chỉ sợ cho tới bây giờ, hắn cũng không biết phương pháp hô hấp này tên là ngọc môn thổ tức, nhưng hắn nhìn như khờ khạo, kì thực vô cùng thông tuệ, biết rõ chuyện này đã nói rõ điều gì.
Tỉnh Cửu không nói gì, nhìn hắn một cái.
Liễu Thập Tuế hiểu được ý tứ của hắn, vội vàng đứng dậy.
Ban đầu ở cửa thôn, Tỉnh Cửu nhìn hắn một cái, đã biết hắn là trời sanh đạo chủng vạn người không có một, nếu không cũng sẽ không chọn hắn.
Trong một năm qua, Tỉnh Cửu không dạy hắn nhiều, chẳng qua chỉ truyền ngọc môn thổ tức trụ cột nhất mà thôi.
Mặc dù là trụ cột, nhưng rất trọng yếu, đạo chủng của Liễu Thập Tuế được bảo hộ vô cùng tốt, mọi người ở Thanh Sơn Tông chỉ cần không phải người mù, nhất định sẽ không để lọt.
Nhưng Liễu Thập Tuế chỉ dùng nửa ngày thời gian, đã phát hiện được diệu dụng bên trong, có chút ngoài dự liệu của hắn, ngộ tính của đứa nhỏ này so với trong tưởng tượng của hắn còn tốt hơn nhiều.
“Ngươi không cần cám ơn ta.” Tỉnh Cửu nói: “Ngươi cũng đã từng dạy ta, chẳng qua là trao đổi mà thôi.”
Liễu Thập Tuế nghĩ thầm đốn củi nấu cơm sao có thể đánh đồng với tu hành được?
Tỉnh Cửu lại nói: “Tu hành cần chuyên tâm tĩnh ý, tạp vụ trong viện tự có chấp sự xử lý, ngươi không cần tới đây nhiều làm gì.”
Liễu Thập Tuế gấp giọng nói: “Công tử ngươi không cần ta nữa sao?”
Tỉnh Cửu không thích ồn ào, giơ tay ý bảo hắn không nói nữa, liếc nhìn đình viện ngoài cửa sổ, phát hiện diện tích không nhỏ, vẩy nước quét nhà thực sự phiền toái, những chuyện thiếp thân hắn cũng không nguyện để người xa lạ chạm vào.
“Như vậy tùy ngươi.”
…
…
Lá rụng theo làn gió mà rơi, theo nước suối trôi tới hạ du.
Thời gian như nước, rất nhanh đã hơn mười ngày trôi đi.
Nam Tùng đình ngoại môn đệ tử, ngày đêm không ngừng khổ tu, rất chăm chỉ, không có bất kỳ người nào dám buông lỏng.
Nhai bình tùy ý có thể nhìn thấy đệ tử trẻ tuổi đang luyện thể, hoặc là ngồi xổm bước đi, hoặc là trồng chuối, mà phần nhiều còn lại là đang đánh quyền.
Từ sáng sớm đến hoàng hôn, tiếng ra quyền không ngừng, tiếng hô quát không ngừng, đầu hè, lá cây cũng tuôn rơi rơi xuống, chim trong rừng càng không được an bình.
Quyền phong mấy chỗ thịnh nhất, lại mơ hồ có thể thấy khói trắng bốc hơi như có như không.
Nhìn những hình ảnh này, Lữ Sư có chút hài lòng, nghĩ thầm lúc kỳ hạn ba tháng đến, hẳn là sẽ có hơn phân nửa đệ tử thành công tiến vào sơ cảnh.
Lúc này Liễu Thập Tuế từ trong kiếm đường đi ra.
Lữ Sư nhìn hắn lại càng thêm hài lòng, mặt mỉm cười, nghĩ thầm không hổ là trời sanh đạo chủng, quả nhiên không phụ kỳ vọng.
Dựa theo phán đoán của hắn, nhiều nhất qua mấy ngày nữa, Liễu Thập Tuế có thể bước vào Bão Thần cảnh giới, lấy tốc độ này suy tính, qua một năm nữa, đứa bé này thật sự có thể tu tới Bão Thần cảnh giới viên mãn.
Nếu như Nam Tùng đình có thể xuất hiện một đệ tử thiên tài một năm tiến vào nội môn…
Nghĩ tới bây giờ vị Mạnh sư huynh ở trên Thượng Đức phong, khát vọng trong lòng hắn càng ngày càng mãnh liệt.
Nếu như không phải có vận khí tốt gặp được Triệu Tịch Nguyệt, vị Mạnh sư huynh kia làm sao có thể có tạo hóa như vậy.
Tầm mắt của Lữ Sư theo Liễu Thập Tuế mà động, nhìn hắn đi vào gian tiểu viện kia, nụ cười đột nhiên biến mất, nhíu mày.
Tiểu viện kia là của Tỉnh Cửu.
Vô luận là hắn hay các ngoại môn đệ tử, cũng không biết mười ngày qua, Tỉnh Cửu đã làm gì.
Qua giữa trưa, sẽ thấy Tỉnh Cửu nằm trên một cái ghế trúc phơi nắng, cũng không biết ghế trúc này từ đâu mà tới.
Lữ Sư càng ngày càng cảm giác mình nhìn trông nhầm.
Nhưng chân chính làm hắn không vui cũng không phải Tỉnh Cửu không chăm chỉ, mà là cho tới hôm nay, Liễu Thập Tuế vẫn đem mình coi là thư đồng hoặc là nói người hầu của Tỉnh Cửu.
Tông phái cùng tiên sư coi trọng, đồng môn tôn kính, Liễu Thập Tuế không hề phát giác gì, vẫn giống lúc ở tiểu sơn thôn, mỗi ngày đều chiếu cố Tỉnh Cửu sinh hoạt cuộc sống hàng ngày.
Mỗi ngày ngoài cực khổ tu hành, hắn còn muốn đi tiểu viện kia làm rất nhiều tạp vụ.
Mỗi lần thấy hình ảnh này, vô luận Lữ Sư hay các đệ tử cũng cảm thấy rất hoang đường, tự nhiên đối với Tỉnh Cửu cũng sinh ra rất nhiều không vui.
Dựa theo quy củ hoặc là nói thói quen của Thanh Sơn Tông, bình thường rất ít can thiệp vào ngoại môn đệ tử tu hành, nhưng ý nghĩ đó trong lòng Lữ Sư đã càng ngày càng mạnh, đã sắp không cách nào ức chế.
Hắn không muốn để cho thiếu niên có dung nhan vẻ đẹp hoàn mỹ kia làm trễ nãi thiên tài có tiền đồ nhất của Thanh Sơn Tông.
Hắn muốn tìm một cơ hội thích hợp đem đôi chủ tớ này cách ly ra, thậm chí đang suy nghĩ có phải nên tìm lý do đem Tỉnh Cửu đuổi ra khỏi sơn môn hay không?
…
…
Đêm khuya vắng người, Liễu Thập Tuế trở lại viện của mình, đẩy cửa vào, nhìn thấy Lữ Sư đứng ở trong đình.
Hắn là một hài tử rất thông minh, rất nhanh đã đoán được ý của tiên sư, sắc mặt trở nên hơi tái nhợt.
Lữ Sư thấy biến hóa trong ánh mắt của hắn, nói: “Xem ra không cần ta nói thêm cái gì.”
Liễu Thập Tuế mím môi, không nói gì.
Lữ Sư không ngờ hắn lại bướng bỉnh như thế, trầm giọng nói: “Người tu đạo không nhìn vận mệnh, mắt nhìn xuống thương sinh, có thể nào làm nô bộc được?”
Liễu Thập Tuế cúi đầu nói: “Công tử đối với ta có đại ân, ta muốn báo đáp hắn.”
Lữ Sư cau mày nói: “Ta không để ý tới ngươi cùng hắn ở phàm trần có gút mắt gì, đi tới nơi đây, mọi chuyện đều tu một kiếm chém bỏ, Thanh Sơn Tông ta tu chính là kiếm đạo, dưỡng chính là kiếm tâm, chẳng lẽ định lực bực này cũng không có hay sao?”
Liễu Thập Tuế vẫn cúi đầu, thanh âm khẽ run nói: “Nếu như tiên sư muốn đưa công tử đi, ta sẽ không tu hành nữa.”
Lữ Sư nghe vậy hơi giận, phải biết rằng tu đạo chính là mơ ước của bao nhiêu người phàm trên thế gian này, nhưng ngươi lại vì người bên cạnh buông tha toàn bộ ư?
Nhưng sau một khắc, tức giận trong lòng hắn biến thành nhàn nhạt thưởng thức, Liễu Thập Tuế kiên quyết lựa chọn như thế, không phải là cùng Thanh Sơn Tông kiếm đạo tương hợp hay sao?
Lữ Sư nhìn ánh mắt Liễu Thập Tuế nói: “Ta sẽ tôn trọng ý nguyện của ngươi, sẽ không mạnh mẽ đem hắn đuổi đi, nhưng ngươi phải hiểu được, ngươi là tu đạo thiên tài chân chính, sẽ vượt xa vị công tử kia của ngươi. Vô luận ngươi có thể thích ứng với loại biến hóa này hay không, biến hóa cũng đã phát sinh, cuối cùng có một ngày hắn sẽ không theo kịp cước bộ của ngươi, sẽ chia lìa với ngươi, không bao giờ… gặp lại, ta chỉ hy vọng trước đó, ngươi sẽ không bị hắn liên lụy quá nhiều.”
Nói xong câu đó, hắn liền rời khỏi tiểu viện.
Liễu Thập Tuế ngẩng đầu lên, trên khuôn mặt nhỏ nhắn có chút mờ mịt.
Sau một khắc, hắn nhìn về tiểu viện bên cạnh bị bóng đêm bao phủ, có chút do dự.
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!