Chương 249: Cách trừng phạt duy nhất (4)
“…” Tống Hân Nghiên không nói gì đến cực điểm, cô nhìn lưng anh, phía trên có chút dấu vết nhạt nhẽo, đó là khi ở thành phố C, dấu vết cô in trên người anh, trừ cái đó ra thì không còn dấu vết nào khác.
Cô bĩu môi: “Nói không chừng anh rất dịu dàng với cô ấy.”
“Tống Hân Nghiên, em không vu khống anh ngoại tình thì em không sống nổi có phải không?” Thẩm Duệ tức giận đến mức não bộ co rút, anh nắm cằm cô, tức giận phun lên mặt cô, ánh mắt sắc bén bức bách cô, anh nói: “Được, những thứ này vẫn không thể làm em hài lòng, vậy anh sẽ làm cho đến khi em hài lòng mới thôi.”
Anh nói xong, đôi môi mỏng đè xuống, ấn lấy môi cô dùng sức hôn lên. Trái tim Tống Hân Nghiên đập thình thịch, hai tay cô muốn đẩy anh ra, lại bị anh giữ chặt tay đè lên đỉnh đầu, nụ hôn của anh càng ngày càng nồng nhiệt, cô giống như một chiếc thuyền biển trên biển, bị nước biển mênh mông đánh trúng, gần như muốn ngập đầu.
Thẩm Duệ dùng hành động thực tế chứng minh tối hôm qua anh không có phụ nữ, đến cuối cùng, Tống Hân Nghiên liều mạng cầu xin anh buông tha cho cô, anh nghe được giọng cầu xin tha thứ của cô, chẳng những không bỏ qua cho cô, ngược lại còn hưng phấn hơn, lần lượt xâm chiếm cô, ăn đến tận xương tuỷ mà không biết mệt mỏi.
Tống Hân Nghiên cuối cùng hiểu được, không thể trêu chọc vào người đàn ông đang đầy bụng tức giận, cô bị anh bẻ thành vô số tư thế mà cô không thể tưởng tượng ra, để anh nhấm nháp, đến cuối cùng cô thật sự chịu không nổi, hoàn toàn ngất xỉu.
… …
Khi Tống Hân Nghiên tỉnh lại lần nữa, bầu trời ngoài cửa sổ đã tối đen, ánh đèn neon của thành phố chiếu vào, cô ngây ngẩn như thể buổi tối hôm nay là Hà Tịch. Trí nhớ cuối cùng của cô chỉ là sự va chạm không biết mệt mỏi của anh.
Cô cử động cơ thể đau nhức, cảm giác người đàn ông phía sau đang tỉnh, một giây sau, cô bị anh xoay người đè lên. Cô chợt mở to mắt, nhìn khuôn mặt tuấn tú đang vui vẻ đến mức khiến ai cũng phải ghen tỵ trong bóng tối, cô hoảng sợ nói: “Không cần…”
Giọng nói của cô còn chưa dứt, đã bị đụng đến tê dại, bên tai truyền đến giọng nói tà tứ của anh “Bảo bối, anh nộp thuế lương thực đầy đủ cho em rồi, bây giờ có thể chứng minh sự trong sạch của anh chưa?”
Tống Hân Nghiên tức giận đến không nói nên lời, anh vì chứng minh mình trong sạch mà muốn từ hừng đông đến trời tối, lại từ trời tối đến hừng đông sao? Yêu nghiệt giết người không dùng dao này khiến cô vừa mệt vừa đói đấy?
“Anh đi ra đi, em đói quá.”
“Cái này không phải đang đút cho em sao, lòng ham muốn của em sao lại lớn vậy chứ?” Thẩm Duệ phẩy nhẹ gò má cô, trong giọng nói kèm theo sự chế nhạo, động tác lại không dừng lại.
Giọng Tống Hân Nghiên đứt quãng: “Em… không… muốn… nữa… buông em ra…”
“Không muốn sao? Vậy lần sau gặp phải chuyện như thế này, em có biết phải làm gì không?” Giọng nói Thẩm Duệ khàn khàn, anh ngừng lại, đưa tay nắm cằm cô, nhìn mái tóc bên gò má cô bị mồ hôi làm ướt, làm tăng thêm sự quyến rũ nói không nên lời.
Trong đầu Tống Hân Nghiên trống rỗng, một lúc lâu sau mới tìm được đáp án: “Em sẽ không trốn tránh nữa, em sẽ tìm anh hỏi rõ ràng, sẽ không định tội lung tung, cũng sẽ không tùy tiện nói chia tay.”
Thẩm Duệ cúi người hôn lên môi cô, vui vẻ nói: “Ngoan quá, nhưng trước tiên phải chịu trừng phạt lần này, mới nhớ lâu được.”
“Thẩm Duệ, anh cút đi, a!”
Thẩm Duệ nói được làm được, anh quấn lấy cô làm cả đêm, mãi đến bình mình mới thả cho cô đi nghỉ ngơi. Nửa đường cô vẫn thút thít ầm ĩ kêu đói kêu mệt, nhưng anh như tâm địa sắt đá, mặc kệ cô cầu xin thế nào anh cũng không buông cô ra.
Anh không nỡ mắng cô, càng không nỡ đánh cô, mắng không được đánh cũng không, anh nghĩ cũng chỉ có phương pháp duy nhất này mới trừng phạt được cô. Anh phải làm cho cô nhớ kỹ, không tin tưởng anh sẽ có hậu quả thế nào.
Mà trải qua chuyện này, anh cũng bắt đầu suy nghĩ lại. Anh yêu cô, nhưng không cho cô đủ sự tin tưởng, nói cho cùng, cuộc cãi vã này vẫn là do anh mà ra. Nếu anh đủ tin tưởng cô, không có bất kỳ người nào có thể lợi dụng sơ hở mà chen vào.
Nhìn vẻ mặt mệt mỏi của cô, trên mặt cô còn đọng lại nước mắt, anh đau lòng không thôi, nghiêng người mút khô nước mắt trên mặt cô, anh đứng dậy đi xuống. Đi vào phòng tắm lấy một chậu nước nóng tới, lấy khăn mặt cẩn thận lau sơ qua cơ thể cho cô, sau đó kéo chăn mỏng che lại cơ thể cô, anh bưng chậu nước xoay người đi ra ngoài.
Trong phòng khách là một đống hỗn độn, anh khom lưng nhặt quần áo lên, có của anh có của cô, quần áo của cô gần như bị anh xé thành giẻ rách, không thể mặc nữa, anh ném vào thùng rác, cầm lấy điện thoại di động đặt trên bàn trà, bật điện thoại lên xem.
Tất cả các cuộc gọi nhỡ anh đều tự động bỏ qua, trực tiếp gọi cho Nghiêm Thành. Nửa đêm canh ba, Nghiêm Thành nhận được điện thoại của ông chủ, anh ta đầy oán giận: “Ông chủ, phiền anh xem lại thời gian, bây giờ vẫn chưa sáng mà.”
“Ngày mai bảo người đem quần áo mới của mùa thu đến Kim Vực Lam Loan, cả quần áo nam và nữ luôn.” Thẩm Duệ không để ý đến sự oán hận của anh ta, nói xong lại trực tiếp cúp điện thoại. Nghiêm Thành tức giận đến phát điên, anh ta cắn chăn cực kỳ buồn bực.
Thẩm Duệ tiếp tục nhặt quần áo, lúc nhặt tây trang lên, một cây bút ghi âm từ trong túi lót âu phục trượt ra, anh nhìn bút ghi âm nằm trên thảm, anh hơi chần chờ đưa tay nhặt lên, sau đó ngồi trên sô pha.
Anh vuốt ve cây bút ghi âm, sau đó nheo mắt lại, trong hồ lô của ông già bán thuốc gì? Ông ta đưa cho anh một cây bút ghi âm là muốn làm gì?
Thẩm Duệ đang chơi đùa, cũng không biết ấn phải nút nào mà đoạn ghi âm phát lên, bên trong truyền đến giọng của Tống Hân Nghiên. Anh nhíu mày, sao lại là giọng của Tống Hân Nghiên?
“Hận, tôi hận không thể giết chết anh ta!”
“Nếu một ngày nào đó, người đó tìm thấy cô và cầu xin cô tha thứ cho anh ta, cô có tha thứ cho anh ta không?”
Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!