Cao Thủ Tu Chân - Diệp Thiên

Chương 18



Chương 18: Thực hiện lời hứa của cậu

Diệp Thiên nói xong, tất cả mọi người đều ồ lên.

Tuy Diệp Thiên đứng ra nhằm vào Lục Phong, khiến mọi người cảm thấy vô cùng hả giận, nhưng đến Âu Hạo Thần và Vương Hiên còn thất bại thảm hại thì một người lạ mặt chưa từng có tiếng tăm như Diệp Thiên lại có thể làm được gì chứ?

“Cái tên này, tưởng bản thân cậu ta là nhân vật máu mặt thật sao?”.

Trong lòng Đỗ Giai Giai cứ thế cười khẩy, hành vi của Diệp Thiên lúc này trong mắt cô ta rõ ràng là tự chuốc họa vào thân, không biết lượng sức mình.

Âu Hạo Thần trong mắt cô ta chính là nam thần có một không hai, không ai có thể thay thế cậu ta, cô ta cũng luôn cho rằng Âu Hạo Thần là người xuất sắc nhất.

Nhưng hôm nay Âu Hạo Thần đã thất bại thảm hại, bị Lục Phong hạ gục một cách nhanh chóng, Diệp Thiên xông lên thì có thể làm được gì?

Hai mắt Lục Phong nheo lại, cậu ta hình như tưởng rằng bản thân đã nghe nhầm.

“Cậu nói gì cơ? Đánh cho tôi xin lỗi thì thôi?”.

Lục Phong không kìm được tiến lên phía trước, nói với vẻ giễu cợt.

“Thời buổi này ra mặt vì người đẹp đều có thể không cần sĩ diện nữa hay sao? Đánh với tôi? Cậu nghĩ cậu đủ tư cách không?”.

Cậu ta chỉ vào bọn Âu Hạo Thần và Vương Hiên bên cạnh, nói với vẻ coi thường.

“Đến mấy người họ còn không phải là đối thủ của tôi, cậu nghĩ cậu dựa vào cái gì? Cậu thì làm được gì?”.

Trong mắt Cố Giai Lệ lộ ra vẻ lo lắng, cô tóm lấy cánh tay Diệp Thiên vừa lay vừa nói.

“Anh Diệp Thiên, thôi bỏ đi, em cũng không bị thương, chúng ta đừng dây dưa vào loại người này!”.

Diệp Thiên mỉm cười với cô và không nói gì, chỉ đi lên phía trước một bước, đứng trước mặt Lục Phong.

Lục Phong ngửa hai tay ra, một biểu cảm vô cùng hào phóng.

“Được, được rồi, nếu cậu đã muốn ra mặt vì người đẹp, tôi sẽ cho cậu cơ hội này!”.

“Chỉ cần cậu đánh thắng được tôi, tôi lập tức xin lỗi, đừng nói là xin lỗi bạn nữ này, kể cả xin lỗi cả câu lạc bộ Tán Thủ trường các cậu cũng được hết!”.

Ngay sau đó, ánh mắt cậu ta dịch chuyển, nhếch miệng cười.

“Nhưng nếu cậu thua, thì phải chui qua cái ghế này, thấy sao, cậu dám chơi không?”.

Cậu ta chỉ đại vào chiếc ghế cao bên cạnh, khiến mặt mọi người đều biến sắc.

Lục Phong quá đáng thật!

Hôm nay đến một nửa học sinh trong trường đều hội tụ tại đây khiến trung tâm huấn luyện đông nghịt, nếu Diệp Thiên chui qua chiếc ghế này trước bao nhiêu con mắt của mọi người thì coi như mất hết thể diện, sau này ở trong trường đừng mong ngóc đầu lên.

Biểu cảm của Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đều thay đổi, tuy hôm qua một mình Diệp Thiên đã giải quyết được bốn tên côn đồ, thân thủ quả thực khiến người khác kinh ngạc, nhưng họ cũng không thể khẳng định Diệp Thiên có thể thắng được Lục Phong, nếu Diệp Thiên bị Lục Phong đánh bại ngay tại đây thật, thì đúng là sẽ không biết để mặt mũi đi đâu.

Diệp Thiên đứng cách Lục Phong chưa đầy một mét, đứng trước cửa, khóe miệng cậu thoáng nhếch lên một nụ cười ẩn ý.

“Nếu cậu muốn chơi, thì chơi lớn hơn chút đi!”.

Diệp Thiên giơ một tay lên, giọng nói trầm vang: “Tôi sẽ dùng một tay chơi với cậu, nếu tôi thua, tôi sẽ làm như cậu nói!”.

“Nếu cậu thua, không chỉ phải xin lỗi, tôi còn muốn cậu tự tát vào mặt mình 10 cái, thế nào? Dám chơi không?”.

Thấy vậy, mọi người xung quanh đều cảm thấy Diệp Thiên đúng là điên rồi.

Sức chiến đấu của Lục Phong mạnh như vậy, Diệp Thiên lại muốn chỉ dùng một tay để đánh cậu ta?

Chưa cần nói đến việc cá cược thế nào, chỉ dùng một tay thi đấu thì Diệp Thiên căn bản không thể thắng nổi.

“Tên này tức quá hóa ngốc rồi sao?”.

Đỗ Giai Giai nói với giọng mỉa mai, cô ta cảm thấy Diệp Thiên đúng là tên ngốc chính hiệu.

“Ha Ha!”.

Lục Phong cười phá lên, cậu ta thực sự cảm thấy thú vị, từ ngày cậu ta học Karate đến nay, Diệp Thiên là người đầu tiên dám nói với cậu ta những lời như vậy.

“Được, đây là cậu tự đưa ra đấy nhé, tôi chơi với cậu, nếu tôi thua, không chỉ xin lỗi bạn nữ này, xin lỗi tất cả mọi người, tôi còn tự tát vào mặt mình 10 cái nữa!”.

Cậu ta nhận lời vô cùng dứt khoát, đám đội viên Karate đứng bên cạnh đều cười ồ lên, bọn họ ai nấy đều là đội viên tinh nhuệ, và Lục Phong lại là người mạnh nhất trong số đó, đủ để thấy được thực lực của Lục Phong mạnh đến mức nào.

Trình độ như Diệp Thiên, bọn họ gần như không thèm để ý.

Lục Phong vừa đồng ý, Diệp Thiên liền nói tiếp: “Chuẩn bị xong chưa?”.

“Đánh cậu lại cần phải chuẩn bị sao?”.

Lục Phong ngửa tay ra, biểu cảm rất chi là không quan tâm.

Diệp Thiên không nói gì, tay phải để ra phía sau, tay trái đưa ra bất thình lình.

Khoảnh khắc này, mặt Lục Phong đột nhiên biến sắc, cậu ta chỉ thấy trước mặt có một bóng đen lướt qua, ngực cậu ta đã bị người ta đấm trúng.

“Bụp!”.

Một tiếng bụp mạnh vọng tới, mọi người chỉ thấy cứ thế Lục Phong lùi ra phía sau 10 bước, đã lùi đến góc tường rồi đập mạnh vào tường.

Cậu ta ôm bụng, ánh mắt toát lên thần sắc khó tin, rồi cứ thế nôn khan, rõ ràng đã mất đi sức chiến đấu.

Mọi người xung quanh đều kinh ngạc, vừa rồi bọn họ còn chưa kịp nhìn xem đã xảy ra chuyện gì thì Lục Phong đã loạng choạng lùi về phía sau.

“Khốn khiếp, cậu ta đánh lén?”.

Các đội viên Karate đã phản ứng kịp, lập tức phẫn nộ, đội viên trước đó thi đấu với Vương Hiên thừa thế xông lên, đấm một cú mạnh vào bụng Diệp Thiên.

Diệp Thiên vẫn chỉ dùng một tay để đối phó phía sau, bước chân xê dịch nhẹ liền nhẹ nhàng tránh được cú đấm đang chĩa tới, đồng thời tay trái cậu hơi giơ lên, đã đấm luôn một cú vào bụng dưới của cậu ta.

“Á!”.

Đội viên lập tức ngã bổ ngửa ra phía sau, mãi vẫn chưa bò dậy nổi, thấy vậy, các đội viên Karate khác đều vô cùng căm phẫn rồi đồng loạt lao về phía trước.

Thần sắc Diệp Thiên lạnh lùng, chỉ trong vài nhịp thở, các đội viên mặc đồ Karate trắng đều ngã xấp xuống nền nhà, chỉ riêng một mình cậu đứng sừng sững giữa đám người đó.

Từ đầu đến cuối, cậu đều chỉ dùng một tay.

Tất cả mọi người đều bàng hoàng.

Những ánh mắt sửng sốt, không tin, nghi ngờ, sùng bái đều đổ dồn về phía Diệp Thiên, cả trung tâm huấn luyện Tán Thủ đều ồ lên như chim vỡ tổ.

“Cái tên này”.

Sắc mặt Đỗ Giai Giai không ngừng thay đổi, không ngừng nuốt nước miếng, cô ta khó mà tưởng tượng nổi đội Karate có thực lực mạnh như vậy lại bị một mình Diệp Thiên đánh cho gục hết.

Âu Hạo Thần ngồi trên nền nhà, mặt đơ như khúc gỗ.

Cậu ta luôn cho rằng bản thân đã đủ lợi hại rồi, đạt đến tiêu chuẩn vận động viên quốc gia, nhưng hôm nay gặp phải Lục Phong, lại khiến cậu ta thực sự nhận ra sự chênh lệch về năng lực, còn bây giờ một mình Diệp Thiên đánh bại cả một đội, đã hoàn toàn khiến cậu ta cảm nhận được sự thất bại là như thế nào.

Tiếu Văn Nguyệt và Lí Tinh Tinh đứng cách đó không xa, trố mắt ngạc nhiên, cho dù bọn họ không có thiện cảm với Diệp Thiên lắm, nhưng bọn họ cũng không thể không thừa nhận, Diệp Thiên lúc này quả thực có sức lôi cuốn rất mạnh mẽ.

Cố Giai Lệ lấy tay che lên miệng, vô cùng kinh ngạc, Diệp Thiên lúc này và Diệp Thiên mà cô quen lúc nhỏ đã có sự thay đổi quá lớn.

“Dựa vào mấy động tác khua chân múa tay của mấy người mà cũng tự nhận làm cao thủ, thật nực cười!”.

Trong hội trường, một mình Diệp Thiên đứng giữa mọi người, cậu đi lướt qua Đỗ Giai Giai, Đỗ Giai Giai nhớ lại những lời mỉa mai mà cô ta nói với Diệp Thiên lúc trước, cô ta cảm thấy xấu hổ cúi đầu xuống, nhưng ánh mắt của Diệp Thiên không hề để ý đến cô ta dù chỉ một giây, và đi thẳng đến trước mặt Lục Phong vẫn đang nằm ở đó.

Những đường gân xanh trên trán Lục Phong nổi rõ, vô cùng không cam tâm, nhưng lại không dám ra tay tiếp.

Chỉ riêng việc một mình Diệp Thiên có thể đánh bại được cả đội Karate cũng thấy được cậu ta không phải là đối thủ của Diệp Thiên.

Cậu ta khó mà tưởng tượng nổi bản thân lại gặp phải một cao thủ mạnh như vậy ở trường Tam Trung, người có thực lực này cho dù là huấn luyện viên của cậu ta e rằng cũng phải kém xa!

Đối diện với ánh mắt của Diệp Thiên, Lục Phong bất giác rụt người lại, nhưng Diệp Thiên giơ một tay ra, đã tóm lấy áo cậu ta, nhấc bổng cậu ta lên.

“Bây giờ, cậu nên thực hiện lời hứa rồi đấy!”.

Bạn đang đọc truyện trên doctruyenfun.com, Chúc bạn đọc truyện vui vẻ!


Tip: You can use left, right, A and D keyboard keys to browse between chapters.